Thần Hoàng

Chương 594: Đau lòng tới mức tê tâm liệt phế (2)



Mà Tông Nguyên đang cùng Khổng Dao kích ở giữa không trung rồi từ từ hạ xuống chân núi.

Tông Thủ vừa liếc một cái đã nhận ra nơi đó là nhà kho cất giữ đan dược cấp thấp.

Dùng linh thức tìm tòi, lập tức Tông Thủ chỉ cảm thấy đau tới xé nát con tim, thiếu chút nữa là đấm ngực giẫm chân.

Bên trong tất cả đều là tro bụi đá vụn, giá gỗ để đặt chai thuốc phần lớn cũng đã ngã xuống đất.

Nhà kho tại tầng thứ hai cùng tầng thứ ba còn có trọn vẹn hai mươi vạn, là do Luyện Đan Sư Càn Thiên Sơn gần đây bồi dưỡng rất nhiều dùng để luyện tập, kỳ thật cũng không phải là quá đáng giá.

Nhưng nếu bán đi cũng có giá trị tới 60 vạn tứ giai thú tinh! Nhưng hôm nay chỗ đó bởi vì Tông Nguyên cùng Khổng Dao tranh đấu biến thành một mảnh bột phấn.

Người này đúng là phá sản, bán cả gia điền không đau lòng.

- Khốn kiếp!

Sắc mặt Tông Thủ tái nhợt, hắn cả giận hừ một tiếng lại dùng linh thức cẩn thận dò xét một phen, lúc này thần sắc mới thả lỏng xuống.

Nhà kho này có linh trận gia trì, thời điểm Tông Nguyên động thủ đoán chừng cũng cố ý khống chế khí lực. Phần lớn dược bình bảo tồn hoàn hải, chỉ có một ít bình sứ vỡ vụn, bất quá linh đan vãn còn tốt, chỉ là giờ phút này bị lẫn tỏng bùn đất.

Sai người lấy ra rửa sạch còn có thể dùng, về phần vào bụng ai thì Tông Thủ không quan tâm, 300 vạn binh tướng chỉ có thể là tự cầu phúc cho mình.

Cũng đúng lúc này, phía dưới lại oanh một tiếng nổ. Sau đó liền thấy Tông Nguyên mang theo Khổng Dao trong hôn mê bay tới đỉnh Càn Thiên Sơn.

Rồi sau đó tiện tay đem ngân giáp trong tay thiếu nữ nhét vào một bên ôm quyền phía Tông Thủ, biểu thị phục mệnh. Sắc mặt Tông Thủ lại không tốt nhìn Tông Nguyên nói:

- Ta bảo ngươi chờ ở đó, "mời" nàng ở Càn Thiên Sơn mấy tháng, cũng không cho ngươi trong động thủ khố phòng đan dược.

Tông Nguyên nghe vậy mặt không đổi sắc, thần sắc bình tĩnh giải thích:

- Nàng thân có bí thuật, linh trận cấm chế đối với nàng không có tác dụng. Tông Nguyên vô năng, sau khi nàng dò xét mấy chục nhà kho mới phát giác. Nguyên bản muốn làm theo lời điện hạ nhưng cuối cùng phát giác nàng có ý muốn phá nhà khó mới bất đắc dĩ chiến với nàng.

Khí tức của Tông Thủ cứng lại sau đó tức giận phất phất tay:

- Được rồi, chẳng muốn so đo với ngươi!

Rồi sau đó hắn lại nhìn ngân giáp trên mặt đất, nếu nói nhân vật bi tráng nhất thời đại Thần Hoàng, ngoại trừ Sư Nhược Lan thì Quân Thần cuối cùng của Đại Thương chính là một trong số đó.

Bách chiến bách thắng trên chiến trường không gì không đánh được, duy trì huy hoàng cuối cùng của Đại Thương, rốt cục không có thể ngăn cản xu thế sụp đổ hai nghìn bốn trăm năm lịch sử của trung ương hoàng triều.

Cuối cùng chết ở dưới tay Thần Hoàng kia, dùng 37 vạn tàn quân đại chiến với địch nhân gấp 10 lần mình, sau khi phá hơn mười trận chứng kiến thời khắc cuối cùng của ánh rạng đông thắng lợi lực tẫn thân vẫn.

Nghe nói thi thể của nàng đứng ở giữa trăm vạn người, trăm ngày mà không đổ.

Thời điểm nàng chết, thiên địa huyết hồng phảng phất thút thít nỉ non. Thuộc hạ Thần Hoàng tương lai càng không một người có can đảm tới gần.

Kết cục bi tráng thực sự làm cho người ta đau lòng, nàng một mình từ trong vòng vây lớp lớp thoát đi từ kinh đô hoàng đế Đại Thương, chỉ là bởi vì hắn muốn đoạt quân quyền khống chế ba châu mà thôi.

Bách chiến bách thắng chưa từng bại lần nào, cuối cùng lại chết bởi một đao sau lưng người mà mình thuần phục.

Buồn cười chính là Khổng Dao chết trận ngày thứ mười, vị Liêu Vương minh quân tương lai cũng chết trận.

Bị người thân tín bán đứng theo Trường Thành Thái Linh Tông cũng vứt bỏ hắn.

Mà lúc này cách thời điểm nàng bỏ mình không tới 27 năm.

Bên kia Tông Lăng lại không biết ngân giáp nữ tử này có tương lai như thế. Giờ phút này tự nhiên cũng không có nửa phần cảm khái trái lại hắn nhăn lông mày, cảm giác khó mà giải quyết:

- Quân thượng, nàng ngày hôm nay biết quá nhiều chuyện, cần lưu nàng mấy tháng mới có thể miễn kinh động Đông Lâm chư tông. Chỉ là hôm nay Càn Thiên Sơn ta tối đa cũng chỉ có lục giai. Lão thần vô năng, chỉ sợ quân thượng đi rồi, không người nào có thể khống chế nàng!

Nàng dù sao cũng là sứ giả Đại Thương, giết người diệt khẩu không thể thực hiện được.

Hắn biết Tông Thủ lần này trở về cũng tối đa mấy ngày, vì vậy thật khiến cho người ta khó xử.

Trung ương hoàng triều bên kia đoán chừng cũng sẽ không ngồi nhìn nàng bị bắt.

Tông Thủ cũng đau đầu, chợt ánh mắt liếc xéo qua
Thì trông thấy một người bên ngoài ngàn trượng phi tốc bay lên không thì lập tức cười cười:

- Có Tông Bá tọa trấn, ngươi sợ cái gì?

Tông Lăng giật mình nhìn lên, chỉ thấy một lão nhân râu tóc bạc trắng lăng không rơi xuống, đúng là Tông Bá Tông Chính tiền nhiệm Tông thị Càn Thiên.

Hắn nhìn qua Khổng Dao rồi lông mi trắng hơi cau lại, sau đó trực tiếp vung tay áo, Khổng Dao cũng đã không thấy bóng dáng.

- Ta sẽ nỗ lực thay quân thượng trấn áp mấy tháng. Bất quá ngày hôm nay động tĩnh quá lớn, còn cần tìm cái cơ tránh người ta nghi hoặc.

Sau đó thần sắc hắn đạm mạc nói:

- Lần này Tông Chính ta chạy về. Chỉ là vì giúp Tông thị ta thành tựu thống trị Đông Lâm. Sau khi chuyện thành công sẽ rời đi. Tu giả đẳng cấp cao Càn Thiên Sơn thật sự quá ít. Khi đó quân thượng còn cần mời một ít tán tu cung phụng tới.

Ở trong chỗ sâu trong đôi mắt hắn dị thường phức tạp nhìn chằm chằm Tông Thủ, trong lòng thầm nghĩ chính mình lúc trước chỉ sợ thật sự là sai rồi.

Ai có thể nghĩ đến "Phế vật" " Chi thứ" này có thể giúp Càn Thiên Sơn thành thịnh vượng phát đạt như thế.

Gần kề hai năm đã có lực đối kháng chư tông, quét ngang Đông Lâm.

Thất vĩ Tông thị hôm nay không phải là nắm giữ quyền hành cao nhất Đông Lâm, càng có vô số thị tộc cường giả xuất hiện.

- Lấy cớ? Cô coi trọng Khổng Dao, muốn đoạt nàng làm thiếp!

Tông Thủ cười gian xảo, sau đó lại nghĩ tới đám người tán tu đáng để hắn lung lạc.

Thời gian dần trôi qua Tông Thủ lại chút ít thất thần, nhớ tới Hiên Viên Y Nhân ở Đan Tuyền Tông, thần sắc lại dần dần ngưng trọng.

Truyền tống ngọc giản kia từ Càn Thiên Sơn Thành bay về đến Thương Sinh Đạo Cung, bốn người vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, bất quá có thể là do đã quen rồi nên cuối cùng vẫn có thể miễn cưỡng đứng vững, chưa từng nhổ ra.

Lúc Tông Thủ tới tầng thứ nhất của Tàng Kinh Ất Lâu thì chỉ thấy Sư Nhược Lan đang mở to đôi mắt to sáng ngời đọc sách.

Vốn hết sức chuyên chú, bất quá khi Tông Thủ xuất hiện thì lại bắt đầu phân tâm, nhìn trộm qua bên này, trong mắt mang theo vẻ vui mừng.

Lão đầu Hàn Phương kia tự nhiên có chút bất mãn, liếc mắt nhìn Tông Thủ hừ lạnh một tiếng.

Tông Thủ mặc kệ hắn, mỉm cười, đi tới cạnh Sư Nhược Lan, sau đó lấy ra một vật từ trong Càn Khôn Đại.

- Nhược Lan, nhìn xem đây là cái gì?

Đó là một con thỏ bông đường may tinh xảo, thấy nó đôi mắt Sư Nhược Lan lập tức sáng ngời, lập tức bỏ sách trong tay xuống ôm lấy nó. Nàng thật sự rất thích vật này.