Thần Hoàng

Chương 634: Kiếm trung chi Hoàng (2)



Một trận chiến này cơ hồ suy giảm tới nguyên khí, nếu không tĩnh tu mấ ngày thì khó lòng khôi phục.

Tông Thủ không thể nói chuyện, chỉ có thể lẳng lặng nghe.

- Bất quá hai lần bại, Tuyệt Dục ta tâm phục khẩu phục!

Tuyệt Dục nói xong, lại cười tự giễu:

- Hai năm ta trước xuất quan muốn khiêu chiến chư tông. Chính là vì hoàn thành tích lũy kiếm đạo kiếm cơ hội đột phá, chuẩn bị tái chiến Kiếm Cuồng, không ngờ mới tới bí cảnh thứ năm đã gặp nhân vật như ngươi. Trên đời này còn có thiên tư kiếm đạo tương xứng Nguyên Vô Thương.

Tông Thủ ôm quyền ra hiệu quá khen. Tuyệt Dục nhìn vào ty mình.

- Bất quá kết quả coi như không tệ! Lần này qua trận chiến, ta thu hoạch rất nhiều. Tuyệt Dục tự hỏi đã nắm giữ kiếm thuật Thông Linh thật sự là đại cơ duyên, cuộc chiến với Kiếm Cuồng sau này sẽ thêm vài phần nắm chắc. Chỉ là sau ngày hôm nay, Tuyệt Dục ta có thêm một kẻ cần phải đánh bại.

Tông Thủ lắc đầu, hôm nay hắn thắng may mắn, thắng bại kỳ thật chỉ là cách nhau một đường nhỏ.

Thiên tư Tuyệt Dục kỳ thật tương xứng hắn, chỉ là bản thân hắn đã tới cấp độ kiếm phách, dùng để phân tích phá giải Đại Tuyệt Diệt kiếm thì không còn gì dễ hơn.

Đợi đến khi người này hấp thụ tiêu hóa xong thì chuyện đánh bại Tông Thủ hắn cũng không còn dễ dàng chứ nói chi tới đuổi theo.

Kiếp trước chính mình đột phá thiên giai đã tích lũy quá nhiều, ngày sau nếu muốn tấn giai, sẽ thấy không dễ dàng như vậy.

- Thật không biết tuổi ngươi còn nhỏ vậy mà luyện kiếm thuật như thế nào, ngắn gọn, bá đạo, phảng phất trước kia đã trải qua vô số sát phạt. Đại khí hiển hách giống như kiếm trung chi Hoàng làm lòng người cam tâm thần phục.

Nói đến chỗ này ánh mắt Tuyệt Dục hơi tán loạn giống như hồi tưởng gì đó mà mất đi tiêu cự.

Tông Thủ im lặng, cái gì huy hoàng đại khí, kiếm trung chi Hoàng? Sao hắn lại không biết?

Tuyệt Dục lại không để ý tới hắn, thất thần một lát thì lại hồi phục.

- Trận chiến này đã xong, Tuyệt Dục ở lâu vô ích, cũng không muốn bị những người kia cười nhạo, cáo từ! Chỉ mong lần sau ngươi đừng bại bởi tay người khác. Đúng rồi, lần này xem như ta vô lại, ngăn cửa khiêu chiến, là ta không đúng! Xin lỗi!

Nói đi là đi, khi thanh âm của Tuyệt Dục rơi xuống, hắn đã rời khỏi , chẳng biết đi đâu.

Lúc này mười vạn tu sĩ vẫn ồn ào.

- Huy hoàng đại khí, hiển hách tự nhiên sao? Thật có vài phần thú vị!

- Kiếm trung chi Hoàng? Nghe cũng có lý.

- Vị trí thứ hai, Vân Giới lục tuyệt kiếm, Kiếm Hoàng Đàm Thu!

Tông Thủ đang bay trên trời nghe những lời bên dưới thì không khỏi thấp thỏm.

Ở kiếp trước khi xưng hùng trong những người chơi, trở thành một trong Thất Hoàng, được xưng là Kiếm Hoàng Đàm Thu, hắn còn có thể nhận.

Nhưng tại nơi này, thời đại anh kiệt xuất hiện lớp lớp, hắn thật sự là không dám nhận danh xưng Hoàng.

Huống chi ở bên ngoài Vân Giới còn có rất nhiều thế giới, đều là tiên cảnh khắp nơi trên đất, tiên cảnh bay đầy trời.

Đang nhíu mày thì thanh âm Hàn Phương bỗng nhiên vang lên:

- Sau ngày hôm nay, sư đệ chính thức dương danh Vân Giới, vị trí thứ hai trong lục tuyệt kiếm, cảm giác thế nào hả?

Trong lời nói của hắn đầy vẻ trêu chọc, bất quá khi đi ra ngoài, một chút linh quang bắn ra đánh vào hồn thể của Tông Thủ.

Phảng phất là một giọt linh dịch nhập vào cơ thể, Tông Thủ cảm giác toàn thân truyền đến cảm giác thoải mái dễ chịu mát lạnh.

Hồn lực khô cạn trong chốc lát đã khôi phục non nửa, tuy hồn hải vẫn còn hơi khó chịu nhưng hồn thể vẫn ổn định.

Tông Thủ cũng cười cười.

- Sau ngày hôm nay, sư đệ sẽ bị mọi người chú mục, chỉ e không thể sống yên ổn.

Lông mày của Tông Thủ nhíu lại rồi khôi phục bình thường. Có thể ít xuất hiện tự nhiên là không còn gì tốt hơn nhưng nếu không được cũng chẳng sao.

Kiếp trước hắn đã biết mình không phải là người thích ẩn nhẫn.

- Có gì phải sợ.

Lúc nói chuyện, Tông Thủ nhìn hai tay của mình, hắn cảm giác kiếm ý hình như có đột phá.

Tông Thủ hận không thể xuất thử một kiếm xem có phải như thế không.

Sau nửa tháng, trên tế đàn trong một tịnh thất.

Tông Thủ khoanh chân ngồi chính giữa, linh thức quan sát toàn thân.

Hôm nay cách thời gian đánh một trận với Tuyệt Dục đã không ngắn, lúc này trong hồn hải của hắn đã dần dần ổn định lại, nguyên khí bình phục, hồn hải tràn đầy.

Bất quá lúc này Tông Thủ lại chút phát sầu.

- Đáng ghét! Cái này thật phiền toái!

Duyên cớ không phải tại hồn hải mà là thân thể.

Chỉ vì thành tựu hắc bạch hai động lúc này Phần Không Chi Huyết của Lục gia lại nồng đậm mấy phần nhưng phương diện thủy hệ lại chưa đủ.

Tuy có tiến giai đến Bát Vĩ Thiên Hồ huyết mạch để đối kháng nhưng nghiêm chỉnh mà nói, Thiên Hồ thuộc huyễn hệ chưa tính chính thức huyết mạch thủy hệ.

Trước mắt cũng may, hắn có thể dựa vào bát giai hồn lực trấn áp, chỉ khi nào thời gian quá lâu sẽ xảy ra vấn đề.

- Xem ra trong hai tháng phải tìm một thần thú thủy hệ cấp bậc tiên cảnh thôn phệ nguyên vẹn bổn nguyên của hắn.

Thần thú cấp Tiên cảnh hắn biết mấy con, ví dụ như băng ly Thủy Tiên hồ nhưng vấn đề là không chiến được, vạn bất đắc dĩ chỉ đành mượn lực của tông môn.

Có chỗ dựa chỗ tốt ngay ở chỗ này, nếu đánh không lại có thể gọi.

Thở dài một tiếng, Tông Thủ mở mắt ra, sau đó chỉ thấy trước mắt mình sáng lóng lánh vô số linh quang.

Nơi này là cửa vào Giới Hà, thất tinh pháp đàn của hắn phiêu phù ở biên giới Giới Hà, cửa ra vào của linh hà đang tới gần.

Mấy ngày hôm trước không biết Hàn Phương lão nhân kia nổi điên gì, lại đề nghị đi Giới Hà càn quét hung thú phụ cận bí cảnh.

Linh Hà lưu động chảy xuôi trăm ngàn thế giới, bất quá có chút tinh thú cùng ác hồn chọn khu vực cố định để hoạt động.

Hàn Phương muốn quét sạch hung thú tà mị phụ cận Thương Sinh bí cảnh tạo thành uy hiếp đối với Thương Sinh Đạo bọn họ là nhiệm vụ cưỡng chế năm nay phải hoàn thành.

Bản thân chuyện này không gì đáng trách, nhưng vấn đề là Thương Sinh học cung chỉ có không tới 160 cường giả thất giai, lục giai không có tác dụng nhiều, chỉ ở một góc tiêu diệt tôm tép nhãi nhép hoặc trợ uy hò hét cho bọn hắn.

Trách nhiệm tiêu diệt toàn bộ hung thú cao cấp rơi vào người đệ tử Thủ tịch hắn.

Tông Thủ tự nhiên là cực lực phản đối nhưng 16 vị trưởng lão Huyền Mệnh Kim Sách lại thêm Phương Văn hợp lực bác bỏ. Không biết là vị tiền bối nào trong tông môn nhúng tay vào nữa.

Hắn đã nghi ngờ là Vi Thiên, bài vị chưa hẳn cao hơn hắn nhưng hai vị thái thượng trưởng lão hợp nghị, quyền vị lại hơn mười sáu.

Cũng may không phải một mình hắn gặp nạn, Phương Văn, Tiết Hi lại thêm mấy cửu giai bát giai nhập môn không đến trăm năm đều bị triệu hồi.

Mấy ngày nay, trong nội cung đã loạn xị bát nháo, chỉ kém bạo động mà thôi.

Cửa ra vào Linh Hà có đệ tử lục thất giai xuất nhập, khi trông thấy pháp đàn thất tinh lập tức đều thần sắc trở nên nghiêm túc tránh sang một bên, vô luận thân phận cùng bối phận cao thấp như thế nào đều ôm quyền khom người.