Thần Hoàng

Chương 636: Nguyên Nhất Hắc Kiếm



Tông Thủ nhếch miệng, trong lòng thầm nghĩ ngươi biết cái gì? Đây gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chiến lực cao nhất nơi này là hắn, khi dùng nguyên hồn sử kiếm tương đương với bán cửu giai.

Bất quá hắn dù sao cũng đi con đường pháp tướng, mặc dù có thể tạm thời tụ kết xuất pháp thân chân hình nhưng không bền. Lần trước thử mặc dù đầy đủ hồn lực cũng chỉ có thể kiên trì năm sáu canh giờ là cực hạn. Thực sự là có hạn với thể lực củ hắn.

Về phần hắc bạch nhị động pháp tướng, muốn thi triển ra còn tiêu hao lớn hơn, cho tới bây giờ hắn cũng không biết uy năng pháp tướng của mình mạnh như thế nào.

Chỉ biết ngày ấy hình như là động tĩnh rất lớn.

Ba ngày trước đó khi hắn tấn giai chuyện tuyết rơi nhiều ở Vân Giới, nhưng chuyện này trong hơn triệu năm nay chắc chả có quan hệ gì với hắn, làm người không thể suy nghĩ quá nhiều.

Tóm lại lúc này tiết kiệm hồn lực thì sau đó còn giữ lại chút sức mà ứng phó biến dị.

Yên lặng chờ trong chốc lát chỉ thấy một lớp triều bỗng nhiên từ phương xa đạp không tới.

Tốc độ nhanh như sấm sét, thanh thế to lớn, cho dù quy mô như lần trước Xích Hỏa Kim Hoàng đưa tới nghĩ triều cũng không bằng.

Bát giai Sư Hổ Thú đã có bảy con, thất giai thì nhiều tới hai trăm, lục giai nhiều vô số kể.

Lúc này Tông Nguyên núi đổ không biến sắc cũng hơi đổi, ánh mắt hắn lộ vẻ ngưng trọng.

Mà Hàm Hi triệu hồi sáu con Thánh Hỏa Ngân Nghĩ về lại tế đàn.

Hai mắt Tông Thủ hơi nhắm lại, miệng động chân ngôn. Mãi tới khi thú triều tới gần, lúc này mới quát nhẹ một tiếng:

- Phần Không!

Trong chốc lát, mấy chục linh phù chung quanh nổ bung toàn bộ, dũng mãnh phún ra từng đoàn từng đoàn hỏa hệ Linh Năng vô cùng tinh thuần, sau đó ở trong tế đàn dùng Tông Thủ làm trung tâm, vô số xích bạch liệt diễm tràn lan tứ phương.

Từng thanh âm gào thét của tinh thú từ bên trong Xích Diễm liên tiếp vang lên. Một ít tinh thú cấp thấp căn bản là không có một chút lực phản kháng đã bị bạch diễm nhập vào cơ thể lập tức biến thành tro bụi.

- Phần Không? Là Lục gia Phần Không Chi Huyết!

Đồng tử Triệu Yên Nhiên co rụt lại lộ ra vài phần kinh hãi, chỉ thấy sau lưng Tông Thủ dâng lên một đầu hư ảnh điểu thú màu tím.

Đúng là Lôi Loan, vừa xuất hiện nó đã phóng ra vô số điện quang tím đậm.

Lôi Đình Dực Giao bên cạnh cũng không cam chịu, nó lách thân qua điện quang khiến tế đàn dát đầy tử sắc quang hoa.

Tông Thủ đem từng đoàn từng đoàn tử điện xuyên loạn khắp nơi tụ kết trước người, thời gian dần qua rót thành một cái lôi cầu cái cự đại.

Mãi tới khi cảm giác không thể ngưng tụ nữa, dần dần khống chế không nổi thì mới ném ra ngoài.

Sau đó từng đạo lôi điện màu tím loạn thiểm khắp nơi, men theo ngân châm phân bố bốn phía không ngừng nhảy lên.

Trong chốc lát không gian chung quanh bị bao trùm toàn bộ, khi lôi hỏa đan vào sát nhập và trùng điệp, Phần Không chi viêm lập tức bùng lên trực tiếp chuyển thành màu đen, uy thế càng thêm mãnh liệt.

Mà chỗ Tử Lôi hiện lên, tinh thú cho dù là bát giai cũng bị thương.

Còn lại thất giai cơ hồ trọng thương.

Mọi người đứng ở trên tế đàn chỉ thấy là hắc diễm thiêu đốt, lôi quang bạo tẩu. Thanh âm gào thét của tinh thú không ngừng vang lên nhưng không con nào nhảy vào được tế đàn.

Nửa khắc đồng hồ sau, Phần Không chi viêm biến mất, đàn thú khổng lồ cũng tan biến gần chín thành.

Chỉ còn lại có sáu con bát giai Sư Hổ Thú hấp hối, một số tinh thú cấp thấp chưa tới gần nên còn sống sót.

Ở trong giới hà, khắp nơi trôi nổi các loại thú tinh cùng với hài cốt kết tinh. Ngũ giai bị trực tiếp thiêu hủy, may mắn tránh được Phần Không chi viêm cùng Tử Lôi chỉ có trên lục giai.

Triệu Yên Nhiên nhìn tình hình trước mắt mà im lặng, Tông Nguyên cùng Hiên Vận Lan cũng không nói nên lời.

Ngược lại vẻ mặt Tông Thủ ngoài ý muốn lẩm bẩm:

- Mạnh thật! Thật biến thái, không ngờ linh sư cường hãn như thế, vậy mà trước kia còn coi thường bọn hắn.

Triệu Yên Nhiên không khỏi tức giận, trong lòng nàng thầm nghĩ: không phải linh sư nào cũng mạnh như ngươi. Chỉ dùng một linh pháp cỡ lớn có thể nhẹ nhõm hủy diệt một thú triều tính bằng đơn vị hàng nghìn.

Cho dù bát giai và rất nhiều Linh Sư trông thấy thú triều này cũng sẽ lập tức chạy trốn càng xa càng tốt.

Giọng điệu này của Tông Thủ nghe thế nào cũng không lọt tai, không ngờ hắn lại không nhận mình là là Linh Sư.

Đồng thời nàng còn âm thầm kinh hãi, linh pháp kết hợp với hai loại huyết mạch thần thông chắc chắn mạnh tới đáng sợ.

Chỉ cần cho Tông Thủ đầy đủ thời gian thì phá hủy một trăm vạn đại quân cũng có thể.

- Hẳn là phục hợp linh pháp Điệp Tự Quyết trong truyền thuyết. Hiên Vận Lan trước kia từng đọc trong điển tịch của tông môn.

Hiên Vận Lan như có điều suy nghĩ nói, sau đó cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tông Thủ.

- Không biết linh pháp này tên gọi là gì?

Tông Thủ khẽ giật mình, linh pháp này sau khi hắn thức tỉnh Phần Không Chi Huyết thì tự có. Về phần danh tự đúng là không có cẩn thận nghĩ tới. Trầm ngâm một lát, Tông Thủ mới cười nói:

- Lôi Liệt Thiên Hoa!

- Lôi Liệt Thiên Hoa?

Triệu Yên Nhiên lẩm bẩm một tiếng, đang muốn cười nhạo Tông Thủ một phen thì tiếp theo trong nháy mắt cảm giác Tông Thủ dùng ánh mắt khác thường nhìn tới.

Bốn phía chỉ thấy mấy người Tông Nguyên cùng Nhược Thủy đã bắt đầu động thủ truy kích bát giai Sư Hổ Thú chuẩn bị chạy trốn, mà Hiên Vận Lan cũng gia nhập vào trong đó.

Kiều nhan của nàng ửng hồng hồi lâu rồi hừ lạnh một tiếng cầm trong tay bốn đầu ấu thú Sư Hổ cho Tông Thủ.

Sau đó đổ ra một đống lớn khoáng thạch thú tinh từ túi càn khôn ra.

Bất quá ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị gia nhập truy kích thì bỗng nhiên một tiếng gào rú truyền đến tràn ngập ý bi thương.

Hồn áp cường hoành ép tới mang theo sát ý bạo ngược, trước đó vẫn còn mười vạn trượng thì sau tích tắc đã tới phụ cận.

- Cửu giai?

Sắc mặt Triệu Yên Nhiên không khỏi có chút trắng bệch, không sợ chết ở chỗ này, chỉ âm thầm bất đắc dĩ, chính mình lấy tới tay những vật này e rằng là khoai lang phỏng tay rồi.

Mấy người Tông Nguyên cũng không tiếp tục đuổi giết mà cẩn thận vô cùng dựa sát vào phương hướng pháp đàn.

Nửa nhịp thở sau, một đầu Sư Hổ Thú toàn thân tuyết trắng từ trong sương mù phía trước bước ra.

Thân hình nó vô cùng cao to tới mười trượng, sau lưng mọc lên hai cánh, giữa trán là chữ vương to tướng, thần thái uy nghiêm vô cùng.

Mắt hổ nhìn mấy người bên trong pháp đàn tràn ngập cảm giác nổi giận, căm hận, khinh miệt, bi thương cùng sát ý!

Sát niệm quá lớn khiến ngay cả Sơ Tuyết cũng bị bừng tỉnh, nàng mơ hồ đứng dậy sau đó dùng tay dụi dụi mắt.

- Thiếu chủ, chuyện gì vậy? A! Sao lại đánh nhau? Sao không ai gọi Tuyết Nhi?

Tông Thủ tạm thời không có tâm tư đi để ý tới nha đầu nàng, thần sắc hắn ngưng trọng nhìn Sư Hổ Thú.

Trong lòng than thầm, lúc này đây thật đúng là bị Triệu Yên Nhiên hại không ít, đúng thiệt thòi rồi.

Sớm biết có cửu giai tinh thú theo ở phía sau. Hắn phải đòi ít nhất bảy thành trở lên mới có lời.