Thần Hoàng

Chương 645: Đạo Lăng Phương Minh



- Các vị nên bắt tay hợp tác, thông lực phá trận. Nếu có linh vật tức thì bằng duyên phận, không thể tranh đoạt chém giết, càng không thể ỷ mạnh hiếp yếu. Nếu không Phương Minh ta sẽ là người thứ nhất không bỏ qua hắn, nếu các vị tin được thì thời điểm có phân tranh có thể tìm Phương Minh ta điều giải.

Trên bậc thang thạch điện bỗng nhiên yên lặng, rất nhiều ánh mắt đều bị Phương Minh hấp dẫn.

Một lát sau truyền ra một tiếng cười:

- Thì ra là Phương Minh đạo huynh! Đạo huynh nhiệt tình vì lợi ích chung, lời ấy chính là lẽ phải!

- Phương Minh đạo huynh danh truyền Vân Giới, lần này Long điện mở ra, chúng ta đang cần một kẻ chủ trì. Không bằng cùng nhau làm phiền Phương Minh đạo huynh như thế nào?

- Đạo huynh nào có điều gì không tin được?

Tông Thủ ở bên nghe nhưng trong lòng thì hiếu kỳ, người này rốt cuộc là ai? Hình như thanh danh rất tốt!

Hắn tuy nhập Thương Sinh Đạo nhưng hai năm qua đều dốc lòng tu hành nghiên cứu kiếm đạo linh pháp, đều là không rảnh phân tâm.

Mà kiếp trước tuy là trong trò chơi Thần Hoàng phong sinh thủy khởi nhưng đối với danh tự người này thật sự là rất lạ lẫm.

Diệp Phi Sương thở phào nhẹ nhõm:

- Thì ra hắn chính là Phương Minh!

Tiếp theo thấy Tông Thủ vẻ mờ mịt, lập tức cười lạnh một tiếng:

- Hổ thay cho ngươi làm đệ tử thủ tịch Vạn Ma Tông, vua của một nước Càn Thiên Sơn như thế nào kiến thức ngắn hơn cả ta? Phương Minh ở Vân Giới thanh danh không tệ, xử sự công chính. Ngay cả một ít đệ tử Ma Đạo cũng bội phục. Nếu là hắn, chuyến đi lần này nhất định sẽ ít tranh đấu.

Tông Thủ im lặng, nhớ rõ hai năm trước đó, hắn còn cười nàng này bất đồng thế sự, không ngờ phong thủy luân chuyển tới phiên Diệp Phi Sương cười nhạo hắn.

Thương Sinh Đạo trong mắt tại thế nhân đồng đẳng với Ma Đạo. Thống lĩnh tam tông sáu môn, đứng đầu vô số đệ tử Ma Môn, dĩ nhiên Vạn Ma Tông là biệt xưng của Thương Sinh Đạo.

Lại thấy vậy Phương Minh khiêm tốn vài câu thì nghiễm nhiên tự cho mình là thủ lĩnh, vượt quá dự kiến của Tông Thủ chính là hai trăm vị Ma Môn đệ tử rõ ràng không có một ai phản đối ý.

Tông Thủ cười cười, không để ý tới, một bên vừa chờ, một bên trêu chọc Phi Hàn.

Dựa theo thuyết pháp của Diệp Phi Sương cửa điện nơi này hai canh giờ sau, tức giờ Thìn sẽ mở ra.

Linh trận nơi này khống chế Long điện từ 130.000 năm trước, gần đây cũng như thế.

Mỗi ba năm mùng một tháng chín giờ Thìn mở, gần ba canh giờ sau, tức giờ Tý hợp. Tân sinh long tộc mười tuổi được đưa tới đây tiếp nhận tổ long chúc phúc tu tập Thần Thông truyền thừa của long tộc.

Hơn phân nửa long tộc sắp chết cũng chọn Long điện làm nơi nghỉ ngơi.

Lần này Long điện mở ra kỳ thật chỉ là một lần thử nước của chư tông mà thôi, đệ tử tinh anh phái tới chỉ muốn biết tình hình cụ thể ở bên trong Long điện, tán tu tới rất ít.

Làm cho Tông Thủ im lặng chính là hai canh giờ, Sơ Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh một lần thì lại lần nữa ngủ, ngủ vô cùng ngon, hồn nhiên không nhìn chính mình nằm ở dưới đất.

Sớm biết như thế thì để nha đầu này ở trong nhà còn hơn, mang đi lại trở thành vướng víu.

Trong lòng Tông Thủ lại cảm giác kỳ quái, cũng không biết Sơ Tuyết đến cùng làm sao thích ngủ như thế? Mười hai canh giờ chỉ có một phần sáu thời gian là tỉnh dậy.

Cho dù là dậy thì cũng không thể biến thành như vậy chứ?

Diệp Phi Hàn bên kia cũng dùng ánh mắt thỉnh thoảng quét tới.

Tông Thủ đành phải giả bộ như không biết, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.

Hai canh giờ sau, quả nhiên cửa điện mở rộng ra. Một đám người lập tức nối đuôi nhau mà vào, Tông Thủ cũng theo ở phía sau đi vào cửa điện.

Chỉ thấy ở trong điện này thật không có rách nát như bên ngoài, rất sạch sẽ, xà nhà bốn phía đều có khắc phù điêu hình rồng. Chỉ là cực kỳ rộng lớn, dù sao cũng là Long điện để dung nạp một ngàn, tám trăm đầu cự long. Điện đường ở sâu bên trong có một đâu cự long vô cùng uy nghiêm, cự long bình thường chỉ có ngũ trảo nhưng nó thì có chín trảo, đầu có bốn giác.

Phảng phất là giống như còn sống, một cỗ áp bách không kém tiên đạo tu sĩ áp xuống.

Bốn phía trống trải vô cùng, trong điện là một đống bừa bộn. Thời điểm Long tộc rút khỏi Vân Giới hẳn là cực kỳ vội vàng.

Tông Thủ hi vọng chỉ thấy chung quanh một ít quý trọng tài liệu. Trong điện có 16 cái thạch trụ bằng ngọc nhìn bình thường nhưng chính là huyền kim ngọc chế thành, không dưới cấp bậc linh vật.

Tông Thủ suy đoán cho dù với tài phú của long tộc, đối với vài chục vạn cân huyền kim ngọc dùng để luyện khí có lẽ cũng không quá để ý.

Cột đá chính là một linh trận trong đầu mối vào Long điện, không ai ngốc đi động vào, ai nấy tham lam nhìn về bốn phía tìm kiếm linh tài.

- Chư vị cẩn thận! Chánh điện ngược lại vô cùng hung hiểm. Vật ở nơi đây, trong vòng ba năm, không được khinh động!

Phương Minh nhắc nhở một câu khiến cho mọi người tỉnh lại, hắn nói tiếp:

- Ta vừa rồi dùng Đại Minh Xu Dịch Lý Pháp Tế xem lỗ hổng linh trận hẳn là bên trái.

Mọi người nghe vậy đều nhìn sang bên trái, chỉ thấy nơi đó có một chỗ chênh lệch.

Chốc lát sau mười người am hiểu trận đạo trong đám người cũng giãn lông mày, một người cười nói:

- Quả nhiên là bên trái! Tạo nghệ trận đạo của Phương Minh đạo huynh quả nhiên rất cao minh!

Phương Minh khiêm tốn cười cười, lập tức đầu tiên giẫm chân đi vào cửa đá bên trái. Một đường là cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi thiên môn rồi tới một hành lang dài bằng đá. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt là cánh rừng rộng rãi, bất quá so với trong điện thì tại đây suy bại rất nhiều, cây cối bên trong phần lớn đã chết héo.

Tông Thủ cùng mấy người Tông Nguyên theo ở phía sau, sau khi ra khỏi hành lang đá, chỉ thấy Phương Minh suy ngẫm một lát rồi bước đi về phía đông.

Một phần là đi theo người này, một bộ phận khá quét nhìn mọi nơi rồi lặng yên không một tiếng động tán đi vào trong rừng cây.

Hơn sáu trăm người thoáng cái đã ít đi hơn phân nửa.

Tông Thủ theo đằng sau Phương Minh hồi lâu thì cảm giác tay áo của mình giật giạt, quay đầu lại chỉ thấy Diệp Phi Sương nháy mắt ra hiệu/

Tông Thủ ngầm hiểu đi theo Phi Sương, Phi Hàn về hướng khác.

Hồi lâu sau mới phát hiện hai nữ đối với nơi này vô cùng quen thuộc giống như trong nhà mình.

Ra khỏi tầm mắt đám người kia thì dứt khoát ngự không mà đi, một đường chạy như bay.

Tông Thủ theo ở phía sau không khỏi kinh hãi lạnh mình hồi lâu, linh trận bên trong Long điện rõ ràng cho thấy liên quan đến không gian.

Không cẩn thận đụng vào cấm chế chỉ sợ sẽ bị linh trận phát động, không gian loạn lưu sẽ làm thịt thân thể mình ngay.

Cũng may đoạn đường này bình yên vô sự.

Chỉ là thanh niên băng con mắt thủy chung chưa từng nói chuyện, thần sắc yên lặng, ngay cả Tông Thủ chào hỏi cũng không để ý tới.

Tông Thủ vốn đang cho rằng đầu băng giao này trời sinh lãnh ngạo, lúc này mới phát giác, ánh mắt người này căn bản chính là ngây ngốc tựa hồ không có tư tưởng.

Phảng phất tương tự khôi lỗi trong trí nhớ của hắn.