Thần Hoàng

Chương 767: Lục kiếm sơ tụ



Đem cái Thập Tuyệt Khung Không trận kia mở ra, lần này mặc dù chưa đem môt vùng không gian triệt để khóa lại, nhưng cũng khiến cho rất nhiều tán tu ở trong đại trận này có cảm giác áp lực tăng vọt.

Lại thêm Huyết Vân kỵ đang đứng trang nghiêm ở bên kia nhìn chằm chằm, thần sắc rõ ràng cho thấy là không có chút hảo ý.

Càng là lộ ra đằng đằng sát khí.

Phương Minh nói những lời này, căn bản là không người lên tiếng. Mà lúc này Tông Thủ cũng tò mò lại nhìn qua.

- Như vậy ý của Đạo Lăng tông, là muốn chiến một trận với Càn Thiên Sơn chúng ta!

Trong nội tâm Phương Minh máy động, cũng đồng dạng kiêng kỵ, nhìn nhìn bốn ngàn Huyết kỵ kia, trực tiếp quay đầu nói:

- Quân thượng lấy thế ép người, dùng uy bức bách, Phương Minh cũng không còn lời gì để nói!

- Lấy thế đè người, dùng uy bức bách!

Tông Phi ở bên kia nghe vậy, trực tiếp trào phúng phản lại:

- Không biết là mười bảy cái linh mạch cỡ trung của Đạo Lăng tông, rốt cuộc là lấy ở nơi nào? Nếu là trời sinh địa sản, vậy cũng nên thuộc của người trong thiên hạ. Phương đạo hữu nếu như nói thế, khong bằng đem mạch khoáng của quý tông mở ra, vì thiên hạ làm gương mẫu, để cho chúng ta noi theo một hai.

Lần này Phương Minh kia nhưng lại không đáp, trong miệng hừ hừ, một bộ khinh thường không thèm giải thích.

Tông Thủ nghe được cười cười, hắn đã muốn giết người này lâu rồi, chỉ là vẫn chưa có cơ hội mà thôi.

Lúc này lại muốn nhìn một chút, vị Phương đại tiên sinh này, ngày sau sẽ đi đến bộ dạng gì.

Đang nghĩ như vậy, chợt nghe Lôi Động lên tiếng nói:

- Đều đã đến rồi!

Thời điểm tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy trong hư không đột nhiên có quang ảnh như thủy triều xông cuốn tới.

Bất quá một lát, ở chỗ bên ngoài Âm Long cốc này liền có hơn một ngàn tu sĩ, nhưng lại phân ra các phái, có Phật có Đạo.

Mấy thủ lĩnh dẫn đội, rõ ràng đều là cửu giai.

Bất quá lúc này đều không nói chuyện, rất nhiều ý niệm quanh quẩn, tựa hồ đang trao đổi cái gì.

Rồi sau đó lại là một hồi yên tĩnh, cuối cùng chỉ nghe một người nói:

- Quy củ dĩ vãng của Lăng Vân tông, đều là sáu thành! Mặc dù Càn Thiên Sơn các ngươi hôm nay thay thế lvr, cũng không thể vượt qua cái này?

Người nói chuyện, bất quá chỉ là một đệ tử bình thường của Thái Linh tông.

Tông Thủ chẳng muốn tiếp lời, cũng không giải thích. Chỉ lẳng lặng chờ mấy người chủ sự của các tông môn này có câu trả lời thuyết phục.

Bất quá ở trong hư không, nhưng lại có một tiếng cuồng tiếu:

- Tám phần cũng không coi là nhiều! Nếu như ngươi chọc giận người này, đem đầu của ngươi đều chém xuống, đoán chừng trưởng bối của ngươi, chỉ sợ cũng không dám nói một lời nào.

Khi tiếng cười chấn động màng tai kia vừa đến, một bóng người cũng bỗng dưng bước ra.

Mọi người chú mục, cũng không khỏi biến sắc. Thanh âm này, cùng với hình dáng tướng mạo, ở trong Vân Giới, độc nhất vô nhị, là kiếm cuồng Nguyên Vô Thương!

Lông mày Tông Thủ nhảy lên, mục quang nhìn qua. Chỉ thấy một bộ phận thân thể bị chém đứt của người này đã phục hồi như cũ. Chỉ là thương thế tựa hồ vẫn chưa lành, sắc mặt có chút tái nhợt.

Ở trong nội tâm lại do dự, phải chăng nên đem người này chém chết. Đã thấy Nguyên Vô Thương kia hướng sang bên này nói:

- Ta tới nơi này là vì tìm thuốc chữa thương! Cũng không có tâm tư cùng người đứng đầu Lục Tuyệt kiếm đối nghịch. Lần trước thảm bại trong tay ngươi, thương thế chưa lành, hôm nay cũng không có nửa phần nắm chắc! Tông Thủ ngươi sẽ không lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, lấy mạnh khi yếu chứ?

Đối với chuyện chính mình bại trận, là không chút nào giấu diếm, tiếp đó lại gật đầu nói:

- Đã đến địa bàn của ngươi, tự nhiên là sẽ tuân theo quy củ! Hai thành liền hai thành!

Tông Thủ vẫn còn đang do dự, nghĩ rằng tên điên này, vẫn là diệt trừ cho thỏa đáng.

Mà lúc này mọi người ở chung quanh, cũng bắt đầu ồn ào hẳn lên.

Sau trận chiến ở Thượng Tiêu tông, rất nhiều người đều đang đoán, Tông Thủ phải chăng có thể thắng được Nguyên Vô Thương, phải chăng là Vân Giới đệ nhất tuyệt kiếm.

Lúc này mới biết, nguyên lai là Nguyên Vô Thương này đã sớm thua ở trong tay Tông Thủ. Nghe ngôn ngữ của hắn, lại là trọng thương thảm bại.

Tiếng nghị luận không dứt, ở phía trên Vân không, lại có một tiếng nói thanh lãng vang lên:

- Người ngay cả Linh Vũ hợp nhất cũng không làm được, cũng dám tự xưng là đệ nhất Vân Giới, quả nhiên là buồn cười.

Theo tiếng nói, lại là một đoàn ánh sáng màu xanh, lục tục đi xuống. Thuần một sắc đều là áo bào màu xanh, không chế Nhập Long kiếm quang.

Vị cầm đầu kia, là hai mươi tuổi, niên kỷ so với Nguyên Vô Thương thoáng nhỏ hơn một ít.

Bất quá người nói chuyện nhưng lại là một vị khác, tương tự cũng là hai mươi tuổi, mang theo ý mỉa mai nhìn Tông Thủ:

- Trước mặt Kiếm Tông, ai dám luận kiếm? Nếu không dùng vương đạo võ học, không có sự trợ giúp của Huyết Vân kỵ, sư đệ Thái Cực của ta, đem ngươi đánh bại là không thể nghi ngờ!

Ngược lại là vị thanh niên thủ lĩnh bên cạnh hắn, nhíu nhíu mày lại:

- Sư huynh, dừng! Đừng khiến cho chư vị đồng đạo chê cười.

Tuy là răn dạy, nhưng trong ngôn ngữ lại có điều tự phụ khong thể lay động.

Tông Thủ khẽ giật mình, tiếp đó chợt nghe Lôi Động ở bên cạnh cười khổ:

- Là Phong Thái Cực của ta, Phong sư đệ!

Nguyên Vô Thương ở đối diện lúc này cũng hướng về phía hắn trừng mắt nhìn, chỉ chỉ Phong Thái Cực, lại lau cổ. Giống như nói là người này chán ghét, có muốn hay không ta tới giúp ngươi chém hắn?

Tông Thủ nhịn không được cười lên, lờ mờ có thể thấy được, ý trêu tức trong mắt của Nguyên Vô Thương.

Vị này ngày xưa là người đứng đầu Tuyệt kiếm, thời gian nắm giữ Linh Vũ hợp nhất, chỉ sợ so với Thái Cực còn phải sớm hơn rất nhiều.

Vốn là một cuồng nhân, bị người này mỉa mai như vậy, tự nhiên là lòng sinh buồn bực. Nếu không phải là cố kỵ hắn, đã sớm rút kiếm trảm người.

Lôi Động cũng có cảm giác xấu hổ, cảm giác tình hình của sư đệ nhà mình, giống như đang múa rìu trước mặt lỗ ban, nghịch đao trước mặt Võ thánh. Một tiếng ho nhẹ lung túng, ánh mắt Lôi Động gác qua một bên nói:

- Còn xin lão đệ xem ở ca ca trước mặt này, đừng có so đo với hắn.

Tự mình tham dự cuộc chiến ở Thượng Tiêu Sơn, đối với kiếm thuật của Tông Thủ, hắn là cực kỳ rõ ràng.

Tông Thủ khẽ gật đầu, căn bản là không đem những lời này để ở trong lòng. Một con voi lớn, không cần phải quan tâm tới một con giun dế khiêu khích.

Trong mắt hắn, vô luận là đệ tử Kiếm Tông vừa mới nói kia, hay vẫn là Phong Thái Cực người tự xưng là đệ tử kiệt xuất nhất Kiếm Tông này, đều không đủ để trở thành đối thủ của mình, như vậy cần gì phải để ý?

Lại nghĩ tới người này chẳng lẽ là choáng váng hay sao? Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực, nếu thật sự mà bắt đầu đánh, tự nhiên là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chẳng lẽ còn muốn tự trói tay trói chân hay sao?

Chỉ là cảm giác được một đạo ánh mắt, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị đồng dạng cũng ngự kiếm mà đứng, mặc một bộ áo bào màu xanh, là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, đang mỉm cười hướng hắn gật đầu chào hỏi.