Thần Hoàng

Chương 773: Vũ Thư, Kỳ Lân (2)



Nhưng trên thế gian này, đan dược có thể kéo dài diên thọ tổng cộng cũng có mấy loại.

Mặc dù là ở hậu thế, Tông Thủ cũng chưa từng được nghe nói qua. Những quan lại quyền quý kia, mặc dù là giàu có khắp nơi, cũng khó mà kéo dài diên thọ được. Mà Tông Thủ trước tiên nghĩ tới, chính là Long Ảnh có thọ nguyên không lâu nữa, cũng không biết là có hữu dụng hay không.

Bất quá cũng thật kỳ quái, ‘Vương khí’ của Tông Thủ hắn gần đây đối với thần hồn có ảnh hưởng càng ngày càng thấp, cũng không biết đến cùng là duyên cớ nào.

- Như vậy hoàng tọa là cái gì?

- Là A Tị hoàng tọa!

Thủy Lăng Ba lắc đầu:

- Truyền thuyết năm đó Đại Tần Thủy Long chinh phạt các nước, dùng thiên hạ tinh đồng đúc thập bát đồng nhân. Lại dùng tinh thiết thế gian chế tạo ra hoàng tọa của hắn, thêm vào dùng vương thất 6 nước để huyết tế, thành tựu A Tị hoàng tọa. Đối với tu sĩ chúng ta cũng là không có tác dụng, nhưng đối với người tu tập vương đạo bí võ mà nói, lại là chí bảo. Bởi vì có tổ long chi khí, vì vậy chư tông đều muốn đoạt được.

Tông Thủ cảm thấy giật mình, đây cũng là cùng ‘Thần Hoàng’ tranh đoạt có liên quan rồi. Ai có thể thống nhất ngũ phương vân lục, chính là vạn năm kế tiếp, là người sở hữu thế giới này.

Cũng khó trách người của chư tông sẽ tụ tập ở đây, chỉ thiếu Nho gia nhất mạch.

Bất quá nghĩ đến cũng không kỳ quái, Thủy Long này là đi con đường bá đạo. Lúc còn tại vị nghe nói có đại kiếp nạn của Nho gia là ‘Phần thư khanh nho’ (Đốt sách chôn người tài)

Đồ vật của vị Thủy Long này, đoán chừng cũng không muốn đụng tới, nếu như có khả năng, chỉ sợ còn có thể đem nó phá hủy.

Chợt Tông Thủ lại không nhịn được cười lên:

- Ở đây cũng không có Thủy Hoàng mộ, tại sao có thể có hai thứ đồ vật này được?

Hắn rõ ràng nhất, Thủy Hoàng mộ chân chính đến cùng là ở đâu.

Thủy Lăng Ba lại ‘Hắc’ một tiếng, nhẹ mỉm cười nói:

- Đúng là không có Thủy Hoàng mộ, bất quá lại có Hạng Vương mộ. Nghe nói cũng chìm ở dưới này! Cũng phải biết là Tà Linh Câu, nghe nói chính là năm đó 60 vạn chiến tốt của Đại Tần bị chôn giết ở chỗ này!

- Hạng Vương? Vị bá vương được xưng là vô địch hậu thế kia?

Tông Thủ giật mình, nghĩ thầm nhất định là vậy rồi. Năm đó vân lục vị nghiền nát, chia làm hơn mười khối, một ít chìm vào dưới vân hải, một ít như cũ vẫn trôi nổi trên mây, chính là ngũ lục.

Nếu Tà Linh Câu, thật sự là chôn giết 60 vạn chiến tốt kia, chỉ sợ thật là có khả năng. 

Bất quá ở trong trí nhớ của hắn, cái Câu này không phải là bị người khác trảm ra sao?

Nếu thật sự là Hạng Vương mộ, như vậy cán đại kích kia của hắn, đoán chừng là ở đâu?

Kỳ quái, lúc trước khi Hạng Vương chiến bại mà chết, những vật này chẳng lẽ không bị vị đối thủ kia lấy đi sạch sẽ?

Không lý giải được, Tông Thủ cũng lười đi suy nghĩ tỉ mỉ. Bất luận là A Tị hoàng tọa, hay vẫn là di bảo của Hạng Vương, đều không thèm quan tâm.

Duy chỉ có Tử Cực đan, khiến cho hắn thoáng cảm thấy hứng thú.

- Thì ra là thế, bất quá không phải chỉ có hai thứ này! Thương Sinh Đạo sẽ không để ý những thứ này.

- Bị ngươi đoán được? Rõ ràng đầu óc đã bị đốt cho mơ mơ màng màng, vậy là còn có thể nghĩ đến?

Thủy Lăng Ba bất khả tư nghị lắc đầu, rồi sau đó thần sắc khác thường:

- Là Khung Vũ Sáng Thế lục, Vũ thư của Vũ trụ nhị thư. Nơi này chưa chắc đã có Trụ Cực Mệnh Thế thư kia, nhưng Vũ thư ngược lại là có khả năng ở đây. Chư tông liên tiếp cho người đi tới, ngoại trừ cái A Tị hoàng tọa kia ra, cũng đang điều tra việc này.

Tông Thủ lần nữa nhíu mày, nghĩ rằng tại đến đến cùng là nơi như thế nào. Rõ ràng ngoài Trụ thư ra, còn cùng Vũ thư có quan hệ? Chợt trong lòng khẽ động:

- Nơi này là Vân Mộng Trạch?

Trách không được ở đây lại có Thủy hệ thần thú tồn tại.

- Đúng vậy! Bất quá chỉ là một mảnh vụn trong đó mà thôi! Trong truyền thuyết, có vô số kỳ trân, vô số linh thú, vô số truyền thuyết Vân Mộng đại trạch. Nghe nói khi vân lục nghiền nát, thời điểm vỏ quả đất vị nghiên nát, một bộ phận đã chìm vào trong lòng đất, không thấy bóng dáng.

Thủy Lăng Ba là vô cùng hướng tới nói, tiếp đó cười cười:

- Nói những lời này chỉ để cho ngươi biết được. Bỏ lỡ cơ duyên này, về sau sẽ không còn nữa. Ngày sau chớ có hối hận. Lúc này đi tìm đầu thần thú kia, chỉ sợ là không thể thắng được, ngược lại sẽ rơi vào hiểm cảnh!

Tông Thủ bật cười một tiếng, hắn hôm nay liền tính mạng còn không giữ nổi, đâu còn tâm tư quan tâm đến những bảo vật này?

Thủy Lăng Ba nói những lời này, chỉ sợ cũng là nói cho chính mình biết, lúc này xác thực không rảnh tương trợ.

Hắn cũng biết chính mình, có thể không phải là đối thủ của đầu thần thú không biết tên kia, bất quá chung quy lại cần chính mình thử một lần.

Sau đó Thủy Lăng Ba kia quả nhiên là khẽ gật đầu, thở dài một tiếng:

- Như vậy ra và ngươi ở chỗ này chia tay! Ta sẽ thuận tiện thay ngươi đi tìm vị đó, yên tâm, vô luận như thế nào ta đều sẽ nghĩ biện pháp.

Thời điểm tiếng nói vừa dứt, Thủy Lăng Ba cũng đã theo một phương hướng khác ly khai, bước vào trong hư không.

Tông Thủ cũng không có ý oán trách cái gì, Thủy Lăng Ba như vậy, mới là cách làm sáng suốt nhất.

Nếu như đầu thần thú kia có cảnh giới không cao hơn Tiên cảnh sơ kỳ, như vậy chính hắn liền có thể ứng phó.

Nhưng nếu như lại cao hơn, như vậy mặc dù là hai người bọn họ hợp lực, cũng là vô dụng.

Lấy lại bình tĩnh, Tông Thủ tiếp tục hướng đến chỗ truyền tới khí tức Thủy hệ kia, độn không mà đi.

Lúc đầu thời điểm linh niệm dao cảm, cảm thấy rất gần. Nhưng lúc này đi tìm kiếm, lại mới phát hiện khoảng cách này, thật ra là cực xa.

Mặc dù có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó, chỉ là bởi vì lực lượng của đầu thần thú này thực sự quá tinh khiết, cũng quá khổng lồ.

Mà càng đi lên phía trước, Tông Thủ lại càng thấy trong lồng ngực lạnh buốt một mảnh, thậm chí có loại xúc động muốn lập tức quay đầu mà chạy.

Đồ vật ở trước mắt này đoán chừng xác thực không phải là hắn có thể ứng phó được.

Cũng không biết ở trong âm vụ đi được bao nhiêu ngàn dặm, trước mắt Tông Thủ rốt cuộc cũng hiện lên một ánh sáng màu lam trong suốt, ở trong bóng tối này lộ ra quang mang chói mắt.

Lúc này thần niệm của hắn, đã là cực hạn hôn mê, trong biển ý niệm, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một điểm thanh minh.

Hơi do dự một lát, Tông Thủ vẫn là tiếp tục đi về phía trước. Ánh sáng màu xanh lam trong tầm mắt là càng ngày càng mạnh mẽ.

Thẳng đến khi Tông Thủ bước đến chỗ bên ngoài nơi này, ở đây chung quanh đều là âm vụ.

Hết lần này tới lần khác, trong này lại có ánh nắng tươi sáng, linh quang bảy màu phiêu đãng, tựa như là Tiên cảnh.

Liếc nhìn qua, phía dưới vẫn là đầm lầy đấy, bất quá cũng không có bao nhiêu khí tức mục nát. Chỗ trung tâm, ước chừng có một hồ nước chừng bốn trăm dặm.

Bên trong rõ ràng có không ít tinh thú sinh tồn ở bên trong.