Có tham nghị điện ở đây, những người này có có chút cố kỵ.
Vốn là rất nghèo rồi, lại bị những người này trộm chút ít, cầm đi chút ít. Nội khố của hắn, chỉ sợ là cũng không biết còn lại cái gì.
Trên mặt cũng cười, tựa hồ đối với vị đại nho này nói như vậy, có chút tán thưởng.
- Thăng cấp tiểu dân sao? Nói rất có đạo lý! Chỉ là có chút sự tình, bổn vương đã biết rõ là đúng, không thể chỉ vì quá trình gian nan mà không đi làm.
Lại thần sắc trang nghiêm, hình dáng hiên ngang lẫm liệt nói:
- Dân trí không mở, như vậy bổn vương liền hết sức khiến cho bọn hắn biết được lễ nghĩa. Cũng cuối cùng là khiến cho con dân Càn Thiên ta, không vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Trung niên nho sĩ kia, vốn sắc mặt còn thoáng hòa hoãn, nhưng nghe được câu cuối cùng mới biết rõ, Tông Thủ nhìn như đồng ý, kỳ thật trong lời nói không hề có nửa phần dao động, trong mắt càng thêm không thích, đang muốn lại mở miệng thì lại nghĩ tới đây dù sao cũng là suy vong Càn Thiên Sơn, đó là chuyện của Tông Thủ, hắn có liên quan gì chứ?
Khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, phất tay áo rời đi.
Người này vừa đi, nhân ảnh toàn thân bao trong hắc khí kia lập tức cười khẽ mỉa mai một tiếng:
- Mấy đại nho này chính là thế, phảng phất chuyện trong thiên hạ đều phải theo quy củ của bọn hắn, toàn bộ nhất định phải theo ý của bọn hắn, đó mới chính là nhân gian chính đạo. Người này đã biết rõ Vũ Thư tàn quyển của quân thượng không có khả năng đơn giản đến tay. Bản thân xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, cần gì phải tới? Thực cho là mình nói dăm ba câu liền có thể khiến người nghe theo sao?
Tông Thủ cười cười, cũng không có hưng thú nghị luận sau lưng người khác. Hắn lấy ra bốn bản ‘ Vũ Thư tàn quyển ’ đặt trước người.
- Theo như vừa rồi thương nghị, mỗi bản tàn quyển, là một ngàn cửu giai linh thạch. Có linh thạch là tốt nhất, không có cũng có thể dùng vật đồng giá để đổi cũng được
Bốn người trong mây thấy thế ánh mắt đều co rút lại, sau khi nhìn chăm chú lại không nói gì cả.
Giống như Tông Thủ, tuy cũng hơi xảo trá, nhưng cũng không tính quá mức. Về sau Đạo Ma Phật Kiếm bốn giáo, tất cả bằng vào thực lực là được.
Tìm kiếm hạ lạc Vũ Thư, mấy chương tàn quyển là đã đủ rồi, nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng.
Nếu hôm nay toàn bộ rơi vào tay một người, mấy người bọn họ, chỉ sợ rằng không thể thiếu được một hồi tranh đấu.
Người của Kiếm Tông lại sảng khoái nhất, trực tiếp vung tay lên liền ném một Tiểu Càn Khôn Đại qua.
Theo sát sau đó là Vô Cực đạo nhân cùng tu sĩ Ma Đạo, cũng trực tiếp trả linh thạch. Từ Phương lại nói một tiếng vô lượng tôn Phật, cười khổ nói:
- Phật gia ta quanh năm bố thí, tiền tài cũng không nhiều lắm, nhu cầu với linh thạch cũng rất ít. Hôm nay lão nạp, chỉ mang theo tám miếng Phật châu. Không biết có thể chống đỡ được một ngàn linh thạch không?
Nói dứt lời, vài đạo quang ảnh liền bay vút ra.
Tông Thủ nhíu mày lại tiếp vào tay. Rồi sau đó trong nội tâm khẽ nhúc nhích. Tám miếng Phật châu màu đà trong tay cũng không biết dùng vật gì chế thành, phảng phất như hạt đào vậy, quý trọng ngàn cân.
Tụ linh ở mắt càng có thể thấy được trên đó có ngũ sắc quang mang lập loè.
Chỉ thoáng suy nghĩ, Tông Thủ đã biết đây nhất định chính là Công Đức Châu mà trong truyền thuyết chỉ Phật gia mới có, chính là do công đức thiện niệm tu lại, vô cùng quý trọng, có thể trấn áp tai hoạ, có thể tiêu lệ khí, càng có công năng giúp người tu hành.
Luận giá trị, cũng tương đương với ngàn miếng linh thạch cửu giai, chỉ là vật này đối với hắn cũng không có công dụng lắm.
Đang muốn chống đẩy, Tông Thủ lại chỉ nghe bên cạnh vai mình truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Con Kỳ Lân ấu thú kia đang nhíu mũi lại, hai mắt sáng lên nhìn vào trong tay hắn.
Tông Thủ lập tức cười cười, nó là do ăn khí mà sống, chắc là đã nhìn trong "khí" tụ trong Công Đức Châu này, xem nó trở thành đồ ăn của mình rồi.
Hắn liền không chút khách khí, thu tám khỏa Công Đức Châu kia vào tay áo của mình. Rồi sau đó lại phẩy tay áo một cái, phất Vũ Thư tàn quyển trước người đến chỗ bốn người kia.
Giao dịch đến đây đã hoàn thành, thần sắc đám người đều khẽ buông lỏng.
Bất quá vẫn ngồi nguyên tại chỗ, đều không có ý rời đi.
Tông Thủ dười nhẹ, mắt híp lại thành một đường nhỏ. Củ khoai lang phỏng tay này, cuối cùng cũng ném khỏi tay, lại càng kiếm được một khoản, thật sự rất cao hứng
Chỉ bằng những... này linh thạch. Đầy đủ cái kia Trụ Cực Mệnh Thế Thư, lại tăng 300 ngày thời gian rồi.
Tiếp theo còn có hai khỏa đầu lâu. Cũng không biết hai phái Ma Đạo, đến cùng coi trọng Tiêu Tương Tử và Võ Hiên đến mức nào.
Không trung một hồi yên tĩnh, thấy Tông Thủ thủy chung đều không có ý mở miệng, Vô Cực đạo nhân cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Đạo Linh khung cảnh ta muốn dùng năm đầu linh thạch mạch khoáng trung phẩm để đổi tánh mạng Tiêu Tương Tử, không biết quân thượng định thế nào?
Tông Thủ ‘ ồ ’ một tiếng, ngưng mắt nhìn sang, chỉ thấy Vô Cực vung tay lên, ném một quyền trục qua.
Tông Thủ tiếp vào tay xem xét, chỉ thấy trên bản đồ ghi chép, đúng là phương vị của năm đầu linh thạch mạch khoáng.
Đạo Linh khung cảnh này coi như phúc hậu. Trong số mạch khoáng đó có ba đầu, hẳn là còn chưa khai thác. Trong đó một đầu, càng vô hạn tiếp cận cao phẩm. Đây thật đúng là hậu lễ --
Chỉ là vị trí lại khiến Tông Thủ thoáng kinh ngạc.
- Là Huy Châu Đảo sao?
Trong Vân Giới có năm lục mười hai đảo. Trong năm lục, diện tích của Đông Lâm Vân Lục cũng gấp bốn lần Huy Châu Đảo. Nghe nói thời đại Thượng Cổ Vân Hoang, ơi này gọi là Huy Châu, vì vậy nên mới có tên gọi đó.
Diện tích cũng không nhỏ, ước chừng cũng bằng mười tỉnh, ở ngay cách Tây Nam Đông Lâm Vân Lục không xa, ước chừng một vạn bốn nghìn dặm.
Vân Hạm nhanh nhất chỉ cần ba ngày là đã có thể qua lại được rồi.
Hắn biết đây chính là một trong các đại bản doanh của Đạo gia, mặc dù không có linh phủ thánh địa, nhưng đều là đại tông phái phụ thuộc Đạo Linh khung cảnh lập sơn môn ở đây.
Vô Cực lại ném năm đầu mạch khoáng chưa từng khai thác cho hắn, không biết đến cùng là có ý gì nữa.
Cử động lần này tuy chỉ là trên giấy tờ, năm đầu mạch khoáng lấy ra đều là do trời sinh, đều là hư cả, nhưng lại đồng nghĩa với việc tặng toàn bộ non nửa tiền lời của Huy Châu đảo cho Càn Thiên. Cũng có nghĩa là cho không hắn cơ hội nhúng tay vào Huy châu đảo.
Chợt trong nội tâm khẽ động, Tông Thủ nhớ tới khe nứt linh hà mà Đại Thương chuẩn bị chuyển giao cho hắn --
Lại nói tiếp, phương vị đúng là ở phụ cận huy châu đảo, nếu vậy chẳng lẽ đạo linh khung cảnh chuẩn bị buông tha chỗ này sao?
Ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Vô Cực. Chỉ thấy người này thần sắc trấn định, thanh sắc bất động, thật sự nhìn không nhìn ra gì cả.
Suy ngẫm chốc lát, Tông Thủ vẫn thu quyển trục vào tay áo. Dù sao thì chỗ kia hắn đều muốn tiếp nhận, đến lúc đó nhìn kỹ hẵn nói.