Thần Hoàng

Chương 858: Một hồi cúng bái hành lễ



Trong lúc thất thần, Khổng Duệ nhất thời đã quên đi khống chế quái tiền trong tay.

Bất quá sáu miếng quái tiền này tựa hồ cũng đã hết lực. Sau khi giãy dụa chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, toàn bộ đều rơi xuống trên sàn nhà.

Tông Thủ cũng bị thanh âm này bừng tỉnh, dạo bước đi tới, sau khi nhìn thoáng qua liền chau mày lại:

- Đây là Văn vương quái tiền?

Khổng Duệ trong nội tâm hơi trầm xuống, Tông Thủ rõ ràng có thể nhận ra bảo vật này?

Sau một khắc, lại nghe Tông Thủ cười cười:

- Quả này lại là đại hung sao?

Dịch sổ chi học, hắn kiếp trước cũng tò mò qua, xem qua không ít thư điển. Không nghiên cứu sâu nhưng quẻ tượng lại có thể nhìn ra một hai,

Khổng Duệ yên lặng nhìn về phía sàn gác, phán định phương vị sáu miếng quái tiền này một phen, quả thực là đại hung!

Chỉ là trong thuật thư có câu: phủ chi phỉ nhân, bất lợi quân tử trinh, đại vãng tiểu lai. Hựu vân: thái, tiểu vãng đại lai, cát hanh.

Vật cực tắc tất phản, phủ cực tắc thái lai

Một quẻ này tuy rằng sát cơ hàm ẩn, nhưng cũngẩn hàm vài phần điềm lành. Phải xem Tông Thủ ứng phó thế nào mới được.

Giờ đã liền cùng một chỗ với số kiếp con gái mình rồi

Lại chỉ cảm thấy người trước mắt, tựa hồ cũng không thèm để ý, trên trán, không chút nào sợ hãi, ngược lại khí thế sắc bén kia lại càng thêm lạnh thấu xương.

Phảng phất thật sự gặp phải kiếp hắn hản phải chết cũng muốn xông lên trên trời, muốn nghiền nát tất cả mọi thứ..

Khổng Duệ tiếp theo lại chú mục nghi hoặc nhìn Khổng Dao, tử khí càng đậm, hắc khí cũng đang tiếp tục hội tụ. Lại nhìn bên ngoài cửa sổ một chút, chỉ thấy trên bầu trời, khỏa ‘ Diêu Quang ’ kia cũng càng thêm sáng ngời.

Mặc dù Liệt Nhật nhô lên cao cũng không thể che được quan mang của nó, , lộ ra giáp trời trời, cùng Khổng Dao, ẩn ẩn hô ứng.

Trong tích tắc này, Khổng Duệ chi cảm thấy trái tim mình co rút lại.

Đồng tiền kia vẫn đang nhẹ nhàng chấn động, tựa hồ muốn tung người bay vào tay Tông Thủ vậy.

Tông Thủ thấy mà kỳ quái, sao thứ này bộ dáng như muốn nhận thức hắn làm chủ vậy? Là duyên cớ nào?

Những Văn vương quái tiền này tuy là thần khí không sai, nhưng công dụng của chúng--

Lắc đầu, Tông Thủ cười một tiếng:

- Đáng tiếc cô không thông dịch sổ, các ngươi vào tay ta chính là người tài giỏi không được trọng dụng. Chỉ có thể đặt ở trong khố phòng bị long đong thôi --

Những lời này nói ra, mấy miếng quái tiền kia quả nhiên bình tĩnh lại, yên tĩnh nằm ở trên sàn gác.

Tông Thủ tiếp theo lại hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Khổng Duệ.

Có thể ngự sử những Văn vương quái tiền này, dù chỉ là sử dụng thô thiển nhưng bổn sự của người này xem như rất tốt rồi.

Nói là dịch sổ chi học của người này chỉ dưới mỗi Trọng Huyền chân nhân kia thôi chỉ sợ là sự thật

- Nghe nói Khổng quốc trượng lúc ở Đại Thương triều từng là tư thiên thiếu giam phải không?

Khổng Duệ kinh ngạc, không kịp phản ứng, thần sắc Tông Thủ lại dần ngưng lại.

- Nhân tài như quốc trượng nếu không dùng thì lại có chút đáng tiếc. Không biết có nguyện ở triều đình ta đảm nhiệm chức tư thiên giam chính không?

Tư thiên giam chính?

Khổng Duệ nhớ tới mấy tháng trước, tư thiên thiếu giam bị miễn, vốn đã chết tâm. Đã quyết định cả đời này sẽ nhàn vân dã hạc, sẽ không đi ra làm quan nữ.

Thế nhưng lúc này, tâm tình đã bất đồng với trước kia.

Nhìn kỹ mắt Khổng Dao, lại quan sát Tông Thủ, Khổng Duệ liền cúi người cúi đầu:

- Khổng Duệ dám không thừa mệnh? Chỉ là quân thượng việc này hung hiểm, kính xin vạn phần cẩn thận!

Tông Thủ ‘ hắc ’ cười, vung tay liền đưa một bộ áo giáp màu bạc, một thanh Linh kiếm cho Khổng Dao.

Giáp là luyện ngân tuyết vân giáp, kiếm chính là pháp kiếm nhị cấp Tông Thủ vào nửa năm trước đặt hàng Không Khí Tông làm ra.

Chẳng muốn đặt tên, liền trực tiếp gọi là Diêu Quang.

Khổng Dao đều tiếp trong tay, nhưng lại đầy vẻ mờ mịt.

Luyện ngân tuyết vân giáp ngược lại là của nàng, đây là vật quy nguyên chủ. Nhưng thanh kiếm kiếm kia thì lại chẳng biết vì sao, cũng khiến cho nàng vui mừng. Nhìn ra, giá trị của kiếm này quả thật cực kỳ bất phàm.

Chỉ là Tông Thủ cho nàng những vật này, lại rốt cuộc là có ý gì chứ?

Nàng cho là mình cả đời này, đều sẽ ít có cơ hội có thể tiếp xúc với vũ khí.

- Lần này Huy Châu Đảo, sợ là có chút phiền phức, cần cô đích thân đến!

Nói đến chỗ này, khóe môi Tông Thủ liền không khỏi lạnh lùng nhếch lên. Chuyện lần này, quả thật khiến cho người ta khó chịu.

Bất quá chợt lại lấy lại tinh thần.

- Ngươi có thể theo ta xuất chinh!

Khổng Dao ‘ ah ’ một tiếng, là không thể tưởng tượng nổi nhìn Tông Thủ, thần sắc lại có chút do dự.

Chỉ là Tông Thủ lập tức liền cười bỏ thêm một câu:

- Tai họa này, nhắc tới cũng là Dao phi ngươi thay cô rước lấy, chẳng lẽ muốn không đếm xỉa đến sao? Nếu có cái gì bất trắc, cô mượn ngươi ra đỡ tên!

Hoa phí rất nhiều tâm tư, dùng nhiều thủ đoạn như vậy dẫn Khổng Dao từ Đại Thương tới. Cũng không phải là để danh soái đỉnh tiêm tương lai này nghỉ ngơi trong thâm cung của mình.

Khổng Dao nhíu mày lại, tựa hồ cũng chán nản:

- Đi thì đi!

Gọn gàng mà linh hoạt choàng ngân giáp kia lên trên người, thu hồi thanh kiếm. Gần một năm thời gian, khí chất rãnh rối vốn đã dưỡng thành giờ không còn sót lại chút gì. Tư thế hiên ngang, tay đè lấy ở giữa, áo giáp lưu loát. Lại khôi phục thành nữ tưởng như nửa năm trước.

Khổng Duệ ở bên thấy mà giật mình. Thì ra là thế, thì ra là thế --

Được minh quân coi trọng, trách không được là kết quả nhất phi trùng thiên, không thể ức chế!

Mình bị vị Yêu Vương này gọi tới Càn Thiên cũng chính vì vậy!

Nhưng trong lòng lại không hề phẫn hận, được nhân vật bậc này coi trọng như thế, phải nên cảm thấy vinh quang mới phải.

Lại nhìn một chút mấy đồng tiền trên sàn gác.

Trước kia chỉ có thể phát giác trong đại hung kia còn có cát, lúc này lại nhìn ra thêm vài phần mánh khóe.

Thì ra mình thật không có tính toán sai! Phá Quân lâm thế, thượng ứng tinh thần. Dao nhi nàng dù không phải là danh tướng tuyệt đỉnh gì, nhưng nhất định sẽ dương danh trong quân, quản chuyện sát phạt!

Giờ khắc này, nếu không phải cố kỵ có người trước mặt, sẽ làm trò cười cho người trong nghề. Khổng Duệ thực hận không thể cười lớn thành tiếng, mình quả thật không sai, sai chính là Trọng Huyền! Là huynh trưởng! Là bệ hạ!

Mình rõ ràng đã thắng Trọng Huyền chân nhân nghe nói thuật số Vô Song kia một ván --

※ ※ ※ ※

Nói là muốn tiến đến Huy Châu Đảo tọa trấn, nhưng cũng không phải muốn đi là đi được

Cần được triệu tập binh mã, chuẩn bị lương thảo, cùng với tất cả khí cụ trên vân hạm. Cũng không biết sao, Nhậm Bác đối với Trương Hoài lại càng ngày càng coi trọng.

Tất cả những việc vặt vãnh này đều hơn phân phó thác cho Trương Hoài tiến hành. Người kia cũng không khách khí, tất cả mọi chuyện đều xử lý một cách ngay ngắn rõ ràng.

Mấy ngày đêm, vật tư chuẩn bị cho hơn mười vạn đại quân xuất chinh đã chồng chất bên mấy bên cảng ở phụ cận Hồng thành.

Về phần điều động binh mã, bộ binh và Khâu Vi phụ trách, cũng không cần phải lo lắng nhiều.