Thần Hoàng

Chương 867: Dạ Ma dị tộc (2)



Sắc mặt cũng không làm khó chút nào, ngược lại mang theo vài phần cảm kích.

Đừng nói mười vạn, mặc dù đến trăm vạn tinh binh, dùng tài lực của Huy Châu cũng không thành vấn đề.

Khách quân tới đây, đám bọn hắn vốn cũng nên xuất tài lực nuôi dưỡng mới đúng.

Ngụy Hải lại yêu cầu không nhiều lắm, rõ ràng cho thấy có ý che chở mọi người. Vốn nghe nói đông lâm sắp phát binh tới, vẫn còn có chút lo lắng, lúc này đã có thể yên tâm rồi.

Ngụy soái thịnh đức như thế, quả thật khiến lòng người cảm kích.

Ngay lj mấy người Ngụy Hải Khổng Huyền đang nghị luận bên dưới, Tông Thủ ở trong Ích Ma Thần Toa cũng kỳ quái hỏi mấy nữ hài bên cạnh.

- Như thế nào đang êm đẹp lại xuống làm gì?

Vẫn là Nhược Thủy nghe lời, biết rõ hắn chỉ ở một lúc liền đi nên thành thành thành thật thật ngồi trên thuyền không xuống.

Trong mắt Khổng Dao đúng là quang mang biến ảo, như đang suy nghĩ phức tạp gì đ:

- Ta vừa rồi thấy trên Liên Vân Đảo tựa hồ bày trận có chút không ổn, giữa các đài quan sát có rất nhiều sơ hở. Hơn nữa những người ở trên đảo, cũng giống như là đang bày trận --

Cái này không cần Khổng Dao nói. Tông Thủ cũng đại khái có thể phát giác.

Có nhiều chỗ, quả thật lực lượng hơi bạc nhược yếu kém một chút.

Nếu chỉ là vì tài lực thiếu thốn, vậy thì 100 khung cửu tí linh nỏ đã là Linh Khí cửu giai rồi. Mà tên nỏ phân phối so sánh với những thú tinh cửu giai giá cả mặc dù có chút không bằng, nhưng cũng rất xa xỉ.

Rõ ràng cho thấy vì tiết kiệm tiền, mới bố trí như vậy .

Triệu Yên Nhiên thì nhìn Tịnh Âm, mặc dù không nói gì, nhưng thần sắc kia rõ ràng cho thấy là đnag nói ta theo tiểu ni cô này nên mới đi xuống thôi..

Tịnh Âm nhíu mũi ngọc nói, kỳ quái nói:

- Ở trên đảo mùi máu tanh thật đậm đặc!

Tông Thủ khẽ giật mình, bình tĩnh nhìn Tịnh Âm.

Mùi máu tanh? Hắn ngược lại đã tập mãi thành thói quen rồi. Phàm là nơi sát phạt sau khi đánh trận, chỗ nào không phải như thế?

Chỉ là giờ phút này nghĩ đến, mùi máu tươi lúc đó thật sự đặc biệt nồng đậm hơn một chút.

- Lại nói tiếp, việc này cũng thật cổ quái. Sứ giả Đại Thương thì lại tỏ ra rất gấp gáp, nhưng Ngụy Hải, lại phảng phất giống như không có việc gì vậy--

Triệu Yên Nhiên nói đến đây, lại trầm ngâm một lát, mới chần chờ bỏ thêm một câu:

- Mười phần tự tin!

Giọng nói là chém đinh chặt sắt, mang theo ý xác định rõ ràng.

Cảm giác mà Ngụy Hải mang lại chính là như thế. Tựa hồ cũng không để tình thế nguy hiểm trước mắt ở trong lòng.

Dạ Ma dị tộc kia trong nháy mắt liền có thể diệt. Đối với bọn họ đến, không thể nói là bài xích, nhưng cũng là sao cũng được.

Tông Thủ cười cười, hắn cũng có cảm giác như thế.

Phiên diễn xuất của Ngụy Hải hôm nay ước chừng là muốn cho Tông Thủ hắn biết được, chớ cho mình rất cao. Tự nhiên lần này tới Huy Châu, Càn Thiên Sơn cũng đừng vọng tưởng được quá nhiều chỗ tốt.

Cũng đã coi Huy Châu Đảo là vật trong lòng bàn tay mình rồi.

Kỳ thật nếu có thể như thế, đó là không thể tốt hơn. Càn Thiên Sơn, cũng không cần phải nhúng tay vào việc này làm gì.

Chỉ là trong lòng không biết sao, chung quy cũng có chút huyền tâm.

Chuyện càng như thế, hắn càng lo lắng, nhìn về phía Khổng Dao, chỉ thấy trên mặt nàng vẫn không có chút huyết sắc nào.

Trong nội tâm lập tức nổi lên áy náy, lúc ấy nghe người nọ nói như vậy, thực sự đã có một cổ xúc động muốn chém đầu hắn xuống ngay lập tức rồi.

Chỉ là cố kỵ cách nghĩ của Khổng Dao, vì vậy mới không động thủ, hắn tuy biết vài chục năm sau, Khổng gia tất sẽ bán đứng Khổng Dao. Nhưng bản thân Khổng Dao lại không thể nào biết được --

Cũng không thể nào nói thẳng với Khổng Dao là những tộc nhân kia của nàng, hơn phân nửa đều không đáng tin cậy được?

Nhất thời cũng tâm loạn như ma, có lẽ mình vốn không nên dùng ra những thủ đoạn hèn hạ như vậy với nàng a?

Lại tự trách mình, đây rốt cuộc là làm sao vậy, bỗng nhiên lại mềm lòng như vậy?

Đây cũng không giống tính cách của mình mà --

Mặc dù luận tàn nhẫn xa xa không bằng những kiêu hùng anh chu kiả, nhưng Tông Thủ cũng tự hỏi mình, tuyệt không phải là loại nhân từ gì cả!

Tiếp theo trong nháy mắt, đã thấy Khổng Dao, bỗng nhiên cúi đầu với hắn:

- Không biết phu quân, có thể để thiếp trở lại quân ngũ được không? Thiếp thân tự biết bổn sự thống quân tác chiến có thể xa không bằng Khâu đình trụ và Tông Nguyên tướng quân, không lọt vào được mắt phu quân. Nhưng tự hỏi đông lâm vân lục, người binh pháp có thể thắng Khổng Dao cũng không quá mười người. Dù chỉ lĩnh một trấn quân ở Càn Thiên Sơn cũng tốt --

Tông Thủ lập tức kinh ngạc nhíu mày, cẩn thận chú mục nhìn qua. Đã thấy trên mặt Khổng Dao lộ ra vẻ chăm chú.

Sao lại như thế?

Tình hình này, quả nhiên đã vượt quá dự liệu của hắn.

Trong giọng nói, lại mang theo khẩn cầu. Đây còn là lần đầu gọi hắn là phu quân.

-- đây rốt cuộc là sao?

Cẩn thận nhìn Khổng Dao, chỉ thấy trên trán nàng đã mang theo vài phần lệ khí.

Có chút hiểu được, Tông Thủ hơi hơi trầm ngâm, liền lại lắc đầu:

- Ngươi nếu chỉ vì người nọ nói như vậy, đã muốn đấu khí với hắn. Tông Thủ ta lại không thể yên tâm. Cho dù là người nào, cũng sẽ không cho ngươi --

Khổng Dao giật mình, kinh ngạc nhìn Tông Thủ sau đó thần sắc liền khôi phục bình tĩnh. Lúc này lại suy tư hồi lâu, mới mở miệng lần nữa:

- Khổng Dao lần này cũng không phải chỉ vì lời của Khổng Huyền kia. Chỉ là ta từ lúc sinh ra đã yêu thích chinh phạt chém giết. Khi còn nhỏ đã đề ba thước kiếm, tung hoành sa trường. Tộc nhân đều nói Khổng Dao chính là tai tinh, thật sự cũng chưa từng nói sai. Không biết phu quân, có thể không cho thiếp một cơ hội không --

Trong giọng nói bình tĩnh không có sóng, lại mang theo vài phần quyết ý không thể lay động..

Tông Thủ nhíu mày thật chặt, biết được Khổng Dao cũng không nói thật. Hôm nay đột nhiên như thế, tất có nguyên nhân.

Bất quá nếu nàng đã không muốn nói, hắn cũng không cần phải gặn hỏi làm gì.

- Việc này để sau hẳn nói!

Phất phất tay, không có đáp ứng, cũng không cự tuyệt. Tông Thủ dời ánh mắt, giả bộ như toàn thần quán chú, lái Ích Ma Phi Toa. Trực tiếp từ chỗ này vạch phá hư không, chui vào tầng thời không bên ngoài Vân Giới.

Nơi này có vô số kẽ nứt màu đen, tàn sát bừa bãi khắp nơi. Bất quá có Ích Ma Phi Toa nên cũng không cần cố kỵ.

Vật ấy mặc dù chỉ là pháp khí nhị cấp, nhưng chất liệu bản thân lại là đẳng cấp Tiên Khí. Chống đở được mấy kích, liền phát hiện ra một đầu linh hà nhỏ hẹp, lập tức độn vào..

Khổng Dao thân hình phủ phục trên mặt đất, thấy Tông Thủ thật lâu không đáp, liền lại đứng thẳng lên.

Sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong con ngươi chung quy lại lộ ra chút ít thất vọng đau thương, một thân khí tức cũng vô cùng thê lương .

Hiên Vận Lan ở bên thấy không đành lòng, lại không biết khuyên nhủ thế nào. Triệu Yên Nhiên thì cười lạnh, biết được Tông Thủ càng như thế lại càng coi trọng Khổng Dao.

Thực không biết nàng này, đến cùng có sở trưởng gì đáng giá cho Tông Thủ vì nàng mà phải hao hết tâm tư?