Thần Hoàng

Chương 873: Vô sinh cấm tiệt (2)



Tông Thủ cười một tiếng "a", cũng không nói gì. Nữ nhân này, thế nào cũng phản ứng giống Diệp Phi Sương Diệp Phi Hàn vậy?

Nhớ tới hai tỷ muội này, lại có chút tưởng niệm. Cũng không biết hai nữ oa này thế nào. Nếu nói là gặp nận, có thể chạy trốn tới Kiền Thiên Sơn để tránh né. Tuyệt Long Thành kia dù có mạnh mẽ đi nữa, cũng tuyệt không dám tìm hắn phiền toái.

Nếu đã chưa đến, nói vậy vẫn là chưa gặp chuyện nguy hiểm, không cần lo lắng.

Mấy nữ nhân nói chuyện một hồi, đã bắt đầu nghị luận. Những mảnh gỗ này nên luyện chế thành pháp khí gì mới tốt. Hay nhất là tạo hình thành đồ trang sức, nhưng đến cùng lại là hình dạng gì, vẫn đang tranh luận phát sầu.

Tông Thủ đã mở rộng nhãn giới. Nguyên lai Triệu Yên Nhiên nữ nhân điên này cũng có một khía cạnh giống tiểu nữ nhân.

Tịnh Âm cư nhiên cũng nói xen vào mấy câu, lại càng khiến hắn ngoài ý muốn. Tiểu ni cô này xem ra cũng không phải hết thảy đều là thanh tâm quả dục.

Có thể là bị hắn nhìn không có hảo ý, Tịnh Âm liền phát giác lời nói của mình không thích hợp. Mặt cười đỏ bừng, đem đầu cúi xuống trước ngực, không hề mở miệng nữa.

Cảnh tượng e thẹn này lại dẫn tới con mắt Tông Thủ nhìn chằm chằm, Tịnh Âm này ngực lớn cư nhiên không hề thua kém Tuyết Nhi.

Lúc trước nữ nhân này mặc một thân bào phục rộng thùng thình, không lộ ra ngoài. Lúc này cúi đầu để vạt áo đè ép xuống, bộ ngực lớn cao tới cổ, đã hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ.

Đang lúc trong lòng nhộn nhạo, thanh âm của Khổng Dao ở bên cạnh lại vang lên không đúng lúc:
- Phu quân, Dạ Ma thế cường! Kiền Thiên nếu muốn thắng chúng, nhất định cần dùng kỳ sách mới được!

Tông Thủ tâm thần lạnh lẽo, mới nhớ lại chính sự. Nhớ đến mới vừa rồi trong giới hà, đại quân Dạ Ma đông đảo, hùng mạnh không gì sánh được kia, cũng cảm thấy trái tim từng trận xiết chặt.

- Mặc dù muốn chiến, cũng không thể tại Huy Châu! Trước tiên cần tránh né phong duệ của địch, phân tách thế trận của chúng, mới là tốt nhất. Hôm nay chính là có thể thuận nước đẩy thuyền...

Tông Thủ biết ngụ ý của nàng, chỉ có tránh né đám Dạ Ma này, chiếm cứ Huy Châu.

Muốn phân binh trú đóng, phải đề phòng Đại Thương, ứng đối chư tông. Kiền Thiên Sơn dựa vào địa lợi bản thổ để ứng phó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ là sau khi suy ngẫm một hồi, Tông Thủ lại vẫn lắc đầu.

- Cô sẽ ngăn địch ở ngoài biên giới! Đông Lâm chiến loạn ba nghìn năm, mới được an bình bất quá mấy tháng. Cô sao có thể nhân tâm để con dân lại chịu nỗi khổ chiến loạn?

Trong lòng đang nghĩ đến, những con đường, bến tàu mà chính mình đầu tư xây dựng kia. Hiện nay đã có rất nhiều, cũng đã hoàn công. Còn có những cửa hàng treo trên danh nghĩa của mình hiện tại đã mở rộng đến phía Đông Vân Lục.

Nếu như chiến loạn lại nổi lên, chính mình nên làm sao để kiếm tiền? Những thú tinh linh thạch ném ra kia sẽ không trôi theo dòng nước cả chứ? Hơn nữa nhiều người chết như vậy, hắn sẽ hướng ai thu thuế?

Làm sao có thể cho phép nhẫn tâm?

Vì vậy một trận chiến này, không chỉ muốn giải quyết ở bên ngoài, còn phải càng nhanh càng tốt.

Khổng Dao lặng lẽ, bình tĩnh xuất thần nhìn Tông Thủ, sau nửa ngày mới gật đầu.

Nghĩ đến nếu là Đại Thương, vị bệ hạ mà nàng nguyên bản thuần phục kia, sẽ gặp phải đủ loại tình huống, không biết sẽ lựa chọn ra sao?

Biết rõ tại Đông Lâm bản thổ chiến đấu với Dạ Ma Tộc mới là biện pháp tốt nhất, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn u u mê mê, cam lòng chịu tuyệt đại phong hiểm, lựa chọn định thắng bại tại Huy Châu.

Người này, nàng không biết nên nói như thế nào mới tốt...

Không đành lòng để con dân lại chịu nỗi khổ chiến loạn sao?

Tịnh Âm lần thứ hai ngẩng đầu lên, trong mắt đã là rạng rỡ sinh huy, cư nhiên lộ ra vài phần bội phục:
- Quân thượng nhân đức, khó trách vạn dân ở Kiền Thiên đều kính yêu ngài như vậy...

Trước đây tán thưởng Tông Thủ, đa phần là ứng phó. Một câu nói lúc này lại là thật tâm thật lòng.

Chỉ có Triệu Yên Nhiên, nhìn rõ tâm tư âm u của Tông Thủ đang ngấm ngầm cười nhạt không ngớt.

Người này hơn phân nửa là đang tiếc tiền!

Tông Thủ lại là thận trọng cười cười, cảm giác chân lực trong cơ thể đã hơi khôi phục.

Liền điều khiển Ích Ma Thần Toa này tiếp tục phi hành.

Ích Ma Thần Toa chính là lấy hai chữ Ích Ma làm tên. Ưu điểm chân chính của nó cũng không phải độn tốc. Mà là bảo vật này sử dụng bền bỉ, kiên cố, có thể chống đỡ công kích, từ đó mà tránh né được Thần Ma.

Mới vừa rồi đánh một trận với Già Minh La Vương kia là nửa điểm thương tổn cũng không có.

Bất quá lúc này, bên trong chứa đựng cũng không biết bao nhiêu nghìn cân cự mộc, độn tốc đột nhiên suy giảm mấy lần.

Chậm rãi ở trong vân không phi hành.

Lúc trước tại tầng thời không, nơi đó không có khái niệm trọng lực, vì vậy không chịu ảnh hưởng chút nào. Nhưng lúc này đến Vân Giới, lại là chậm đến mức so với rùa bò cũng không nhanh hơn nhiều lắm.

Tông Thủ lại cũng không vội, chậm rì rì độn phi tại không trung.

Triệu Yên Nhiên lại là cảm thấy không thể chịu đựng được, dọc dường đi đã thấy mấy cỗ "siêu xe" Thất giai Lôi Bằng Điểu từ bên cạnh Phi Toa xẹt qua.

Độn tốc của đám Lôi Bằng Điểu này chỉ cao hơn Cửu giai Tu Giả một đường. Không lâu trước đây, Ích Ma Thần Toa đã có thể trong thời gian một lần hô hấp, dễ dàng đem cúng bỏ qua cả trăm nghìn dặm, lúc này liền bị bỏ lại.

Bất quá muốn đem những mộc đầu này ném đi lại không có khả năng. Mặc dù Tông Thủ bỏ được, nàng cũng là không chịu. Đang muốn cười nhạo Tông Thủ vài câu, Triệu Yên Nhiên đột nhiên trong lòng khẽ động:
- Đây là phương hướng đi Liên Vân Đảo ngươi là muốn quay trở lại xem sao?

Bên trong Phi Toa nhất thời lại là một trận yên lặng.

Trước Già Minh La Vương nói như vậy, nghe được không chỉ có Tông Thủ.

Lấy huyết hồn của ngàn vạn người, phong cấm giới vực?

Không biết lời ấy là thật hay giả?

Tông Thủ lại lấy ánh mắt ý hỏi, nhìn về phía Khổng Dao.

- Xác thực là có bí thuật này!

Khổng Dao rơi vào hồi tưởng:
- Không gia ta gia truyền thừa đã lâu đời. Một ít bí thuật cấm pháp thời Thượng Cổ đều có cất giữ. Bí thuật này, ta đã từng xem qua. Tên gọi là Đại Hư Thiên Vô Sinh Cấm Tuyệt Trận. Thời kỳ Vân Hoang, trước Văn Sơn chi chiến đã có trên vạn Cửu giai linh tu, vì muốn trì hoãn một đại quân dị tộc, đã dựa vào trận này, đem bản thân huyết tế, phong cấm một chỗ hư không dài đến ba năm...

Tông Thủ nghe được liền mặt mày nghiêm nghị, âm thầm bừng tỉnh. Vân Hoang cấm pháp bực này chỉ sợ cũng chỉ có thế gia lịch sử vạn năm như Không giả mới có thể truyền thừa được.

Chính mình ở trong tòa Đồ Thư Quán tại hậu thế kia tuyệt đối không thể nào tìm được.

Hắn biết Văn Sơn chi chiến chính là một trong những trận đại chiến trọng yếu nhất thời đại Tam Thánh Hoàng.

Nhân Tộc chi hưng từ đó mà bắt đầu.

Biết được trận chiến ấy, xác chết khắp nơi, cường giả tử thương lên tới con số nghìn vạn.

Nhưng nghe được lời này của Khổng Dao cũng vẫn là âm thầm kinh hãi với sự thảm liệt của một trận chiến này!

Cửu giai tu sĩ, mặc dù không phải thành phần trung kiên của tông môn, cũng là không xa.