Thần Hoàng

Chương 921: Thặng Sơn Đại Ngọc (2)



Bỗng nhiên trong lúc này, Già Minh La nhớ lại lời nói trước đó mà Tông Thủ đã nói với hắn.

-    Bổn vương nếu là ngươi, lúc này liền nên trốn. Tốt nhất là ly khai Vân Giới, chỗ mà bổn vương không tìm được.

Chỉ là ở phụ cận đây, lại có nơi nào mà Tông Thủ kia không tìm được?

Mà nghĩ tới hơn trăm vạn đồng tộc táng thân dưới Thất Hà sơn, trong lồng ngực Già Minh La càng là nhỏ máu!

Bất quá chỉ cần 200 cái hô hấp là có thể đến giới hà. Nhưng lúc này trong mắt hắn cũng đã xa không thể chạm tới.

Lại là một đạo ngân quang ngang trời bay tới, từ sau truy đến. Đang lúc Già Minh La có ý niệm muốn né tránh, bỗng nhiên ở một chỗ phía trước cũng có một cỗ khí cơ lăng lệ ác liệt, hoành ngăn lại. Một đạo phi trảo tỏa liên mạnh mẽ phá vỡ mấy tầng không gian bích chướng, hướng hắn xa xa trảo đến!

Là Tông Thủ?

Chợt Già Minh La liền cảm thấy không đúng, người này mặc dù cũng có khí cơ mạnh mẽ tuyệt đối, nhưng còn lâu mới có được bá đạo ngang ngược như Tông Thủ.

Chỉ là ý niệm này vừa mới hiện lên, thân thể của hắn cũng đã bị cái phi trảo này trói lại.

Một tia chân lực khiến người ta cảm thấy hàn khốc xâm nhập vào tứ chi bách lạc của hắn, khiến cho hắn hoàn toàn không thể động đậy, cũng không thể dãy dụa ra được.

Cho đến lúc này, mới nhìn rõ ràng khuôn mặt người bắt hắn.

Già Minh La lại có chút ngơ ngẩn, vị ở trước mắt này, lại là nữ tử.

Lôi dực 3000 trượng huy động, Tông Thủ ở trong từng tầng không gian kia mà đạp bộ.

Mỗi lần lôi dực vỗ lên, đều có lực lượng mạnh mẽ vô cùng xé rách không gian, khiến cho khoảng cách giữa hắn và Già Minh La lại càng gần thêm một phần.

Bảo trì tiết tấu không nóng không vội, bảo trí đầy đủ chân khí hồn lực để chuẩn bị bất trắc, lại không để cho Già Minh La kia đào thoát.

Chẳng qua là sau khi lần thứ hai bắn ra Vân Diễm phi đao, Tông Thủ lại là hơi chút kinh ngạc.

Lục thần phi đao, từ hư vô mà phát, không chết cũng bị thương!

Lần này cũng không có ngoại lệ, xa xa cảm ứng, một đao kia cũng đã tổn thương tới Già Minh La rồi.

Nhưng vì sao khí tức người này bỗng nhiên lại dừng lại. Là đã tuyệt vọng, buông tha cho việc bỏ chạy?

Lấy tính cách của người nọ, cứng cỏi không kém gì hắn, hơn phân nửa là sẽ không như thế.

Trăm mối vẫn không có cách giải, Tông Thủ lắc đầu, hắc dực ở sau lưng vậy một lần nữa, xuất hiện ở vùng không gian có khí tức của Già Minh La.

Rồi sau đó thần sắc Tông Thủ hơi rùng mình, nhíu mày nhìn về phía đối diện.

Chỉ thấy một bóng người đang đứng ở hư không chỗ đó. Trong tay cầm một cái tỏa liên, ở cuối tỏa liên giam cầm một người, đúng là Già Minh La.

Đây là một nữ tử chỉ khoảng mười tám tuổi, thân ảnh thượt tha cực hạn, mắt sáng răng tráng, hương cơ ngọc phu, thanh tươi thoát tục. Một thân tố thường, khí chất không linh lãnh liệt, giữa lông mày tất cả đều là hàn sương băng ý đông cứng.

Lúc này đang có chút hiếu kỳ hướng phía hắn nhìn sang.

Là nàng?

Ánh mắt Tông Thủ hơi co lại, chỉ cảm thấy hô hấp thoáng cứng lại, trong nội tâm cũng một hồi lắc lư rung động.

Thân ảnh ở trên Thặng Sơn múa kiếm, khiến cho hắn thật lâu không cách nào quên, ngày nhớ đêm mong, hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.

Nguyên lai là thời đại này, rõ ràng là có một người khác.

Nhắc tới cũng là nàng này ở Thặng Sơn trấn áp yêu tà từ ngoại vực xâm nhập vào, đại sự như Dạ Ma quân hàng lâm, sao có thể không để ý đến?

Hoặc là rất sớm trước đó, cũng đã rình mò ở một bên chờ thời cơ.

Tim đập mạnh, nhưng Tông Thủ chợt liền nghĩ tới Hiên Viên Y Nhân, rồi sau đó cái tâm cảnh đang bị kích động kia liền một lần nữa dần dần lạnh xuống.

Cả đời của mình đã có người thương, vậy không cần phải hy vọng xa vời cái khác.

Đây là người mà kiếp trước hắn mơ ước, nhưng mặc dù có thể chọn lại một lần nữa, hắn cũng sẽ không hối hận.

Nhớ tới Y Nhân, trong lồng ngực lập tức có một cỗ tình cảm ấm áp, cái cảm giác thất lạc ảm đạm kia cũng giảm đi hơn phân nửa.

Chợt ánh mắt liền lại rơi vào dưới chân của nàng. Cặp xích kia trên bàn chân, thình lình có thể thấy được tràn đầy gai bạc đang đâm ngược, xuyên thấu cốt nhục, đưa một đôi chân của nàng một mực khóa chặt.

Càng biết trên người nữ tử này còn có vô số cấm chế, khiến cho mỗi thời mỗi khắc đều thừa nhân vô tận đau đớn, vô tận tra tấn.

Cái loại đau đớn này, tuyệt không dưới hắn ở mấy năm trước, thừa nhân song mạch vặn vẹo xung đột tra tấn, đủ khiến cho người ta nổi điên!

Trong mắt xẹt qua một ý nghĩ thương xót, Tông Thủ lập tức liền thở sâu ra một hơi, thần sắc lại khôi phục bình thường.

Mặc dù lẫn nhau không có duyên phận, chỉ là vì điểm niệm tưởng ở kiếp trước, hắn cũng cuối cùng cần vì cô bé này làm một chút gì đó, tuyệt không muốn cô bé này bị nhốt ở Thặng Sơn kia.

Chỉ là giờ phút này, thời cơ vẫn còn chưa tới.

Ánh mắt nhàn nhạt, quét qua Già Minh La không thể động đậy một cái, người này mặc dù là đã mất đi sức phản kháng, nhưng vẫn là hấp hối, chưa có chết đi.

Ánh mắt Tông Thủ lóe lên, liền lại chú mục tới tố y thiếu nữ.

-    Tiên tử có phải đến từ Thặng Sơn? Lãnh Đại Ngọc Lãnh tiên tử?

Tố y thiếu nữ kia rõ ràng là khẽ giật mình, tựa hồ là ngoài ý muốn Tông Thủ biết được tên mình.

Trước tiên là khẽ gật đầu, chợt liền lại lắc đầu. Nàng gọi là Lãnh Đại Ngọc thì không sai, nhưng không phải là Lãnh tiên tử gì.

Tông Thủ cười cười, một đôi hắc sắc lôi dực sau lưng tiếp tục mở rộng.

Dài đến 3200 trượng, khí diễm ngập trời!

-    Già Minh La này chính là đại địch của bổn vương, mong có thể nhường cho? Nếu có thể như thế, bổn vương nhất định vô cùng cảm kích!

Lãnh Đại Ngọc kia có chút nhíu mày, dùng tỏa liên dẫn theo Già Minh La lùi về sau một bước, mặt hiện lên vẻ kính sợ đề phòng.

Lại cảm giác có chút không ổn, dù sao lúc này đây, là nàng đoạt thức ăn trước miệng cọp, vì vậy lại giải thích một câu:
-    Hữu dụng!

Chỉ nói hai chữ, Tông Thủ lại biết ý nghĩa. Già Minh La này hơn phân nửa là đối với nàng có chút tác dụng.

Chỉ là vị Dạ Ma vương tử này thật sự biết được quá nhiều. Tông Thủ hắn cũng sẽ không để cho hắn còn sống mà ly khai Vân Giới.

Biết được tính cách nàng này, càng là thân bất do kỷ. Mặc dù là tới thương lượng cũng không có chỗ hữu dụng.

Như vậy chỉ có chiến, tại dưới sự bảo hộ của nàng, cưỡng ép đem Già Minh La đánh chết!

Trong nội tâm tự giễu, người làm hắn nhớ thương một đoạn thời gian đến thất hồn lạc phách, lần thứ nhất gặp mặt nhưng lại muốn dùng binh khí tương kiến.

Chỉ là lúc này, giữa lẫn nhau cũng không có chỗ để nói chuyện.

Tay cầm lấy vô danh kiếm, quanh người Tông Thủ, kiếm ý đã giảm đi lại một lần nữa vút lên.

Giọng nói cũng chuyển thành bình tĩnh không lay động, thản nhiên nói:
-    Người này đối với tiên tử hữu dụng, nhưng đối với bổn vương mà nói, lại không thể không chết! Đã không thể đồng ý, như vậy cũng chỉ xem hư thực dưới thân kiếm.