Thần Hoàng

Chương 951: Tên nhãi xưng hùng!



Về phần ba người kia, mặc dù không thể tru sát, cũng có thể trục xuất về Minh Giới.

Củng Duyệt bên cạnh lại nắm chặt hai đấm, Trong mắt hơi lộ vẻ không đành lòng, rất giãy dụa.

Tông Thủ than khẽ, chỉ có thể an ủi, vỗ vỗ bả vai hắn.

Minh Nữ hiện thế, chính là lúc nàng suy yếu nhất, cũng là lúc có khả năng phong ấn nàng nhất.

Mà thân phận của Củng Duyệt lại là t hủ đoạn cuối cùng.

Chỉ có đến bất đắc dĩ, thật sự là bất đắc dĩ thì mới có thể thử.

Ngay cả Tông Thủ hắn cũng không dám mạo hiểm.

Tử vụ chung quanh đã tán, những hắc khí kia, đã bị áp vào phạm vi 3000 trượng.

Nhưng khi tất cả mọi người, đều tưởng rằng đại cục đã định thì chỉ thấy Củng Hân Nhiên, giương lên liêm đao cực lớn kia..

- Nơi thân này hàng lâm, chính là U Minh tử giới!

Dứt lời liền có vô số hắc triều, lần nữa tuôn ra Minh tử khí, ngưng thành thật chất.

Hạo Nhiên Chính Khí và Phật Quang, đều không có lực kháng cự, bị đẩy ra ngoài.

Ba mươi sáu kinh trụ ở xa xa còn may, nhưng sáu gã Hạo Nhiên Thanh Huyền sĩ ở gần một chút lại chỉ có thể đau khổ chèo chống. Cầm trong tay kiếm bản rộng, khiến chính khí không dứt. Nhưng sáu bản kinh cuốn đã mở ra kia thiếu đốt cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Mà liêm đao của Củng Hân Nhiên cuối cùng lại chém xuống như một dải lụa.

- Nơi thân này đi qua, người chết tuyệt không được an nghỉ!

Mười hai mặt trường phiên, đều bị ánh đao màu đen kia vung lên mà đoạn!

Bách Nhược toàn thân cơ bắp, lập tức tràn ra vô số miệng vết thương, pháp đàn dưới thân cũng bạo liệt thành phấn vụn.

Biến cố đột nhiên, ngay cả Tông Thủ cũng có chút không phản ứng kịp.

Tất cả biến cố, đều phát sinh trong chớp mắt, đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì toàn bộ thế cục đã nghịch chuyển rồi.

Chỗ khói đen nhộn nhạo, tất cả Phật Quang, đều ảm đạm xuống.

Minh Thú vốn đã diệt vong cũng theo đó tro tàn lại cháy.

Tông Thủ hơi nhíu mày, chỉ giẫm chân tại chỗ một cái, liền trùng trùng điệp điệp lan đến trong âm vụ.

Mà lúc này tay của Củng Hân Nhiên cũng chợt kết ra một dấu quyền vô cùng kỳ dị.

- Vì vậy nơi uy quyền đến, hữu tử vô sinh!

Vô thanh vô tức đánh ra, lại khiến Minh Giới chi môn, ngay cả tất cả tử khí ở đây đều mạnh mẽ nổ vang!

Sáu gã Hạo Nhiên Thanh Huyền sĩ trước tiên bị chấn động này trùng kích, đại kiếm vỡ vụn, thân hình văng ra xa, chỉ có thể mượn nhờ kinh văn chính khí mới miễn cưỡng bảo vệ được thân thể.

Chỉ là sáu người này lại chỉ phải chịu cương kình tử vụ kia lan đến thôi

Ngoài trăm dặm, ba mươi sáu tên Phật tăng. Giờ khắc này lồng ngực đều có chút sụp đổ, ba mươi sáu luân Đại Nhật pháp tướng đều sụp đổ diệt tán loạn. Phật Quang Ám Hối, ngoại trừ bốn vị cao tăng cấp tiên cảnh cấp còn có thể chèo chống, đối kháng ra. Còn lại tăng nhân trên kinh trụ đều nhao nhao sinh cơ nhạt nhòa, rất nhanh đã không còn hô hấp.

Tông Thủ trong lòng lần nữa hơi nhảy, lần nữa kinh dị nhìn Củng Hân Nhiên.

Cửu U Minh Hà, cáo ngươi chi vong tuy là ấn pháp, lại cùng Minh Hà Cáo Tử Kiếm của hắn khá giống nhau.

Chỉ là Hân Nhiên lý giải đối với pháp tắc chết tiệt này đã xa xa vượt qua hắn!

Một quyền này, là trực tiếp từ đại đạo bổn nguyên diệt đi sinh cơ của những Phật tăng này.

Thực lực của vị Cửu U Minh Nữ này quả thật quá mạnh!

Biết được lúc này đã không thể chậm trễ nữa. Tông Thủ lại bước ra một cái, đã đến trên một kinh trụ, trong tay linh quyết một dẫn, liền có một tia vầng sáng tràn ra. Hóa thành từng con phi hạc màu trắng, xông về bốn phương tám hướng, nhảy vào trong cơ thể những tăng nhân đã gần như tử vong kia.

Chỉ trong một phần ba cái nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều lần nữa khôi phục lại nhịp tim đập.

Nhưng phần lớn sắc mặt đều tái nhợt không còn chút máu.

Từ Phương cũng thần sắc thảm đạm, thở ra một hơi, phun ra toàn bộ minh tử ác khí.

- Tốt một cái Thiên Hồi Hồn thuật! Từ Phương thay ta các sư huynh đệ đa tạ quân thượng viện thủ, thực chết như vậy thì sợ rằng ngày sau muốn đi Phật đô cũng không được!


Đầu vô lực lắc lắc:

- Yêu nữ này quá lợi hại, lão nạp bất lực. Chỉ có thể xem quân thượng làm!

Tông Thủ có chút sờ căm, hắn thỉnh những cao tăng Phật môn này tới. Vốn cũng không nghĩ đến thật có thể dựa vào lực của bọn hắn trục xuất Củng Hân Nhiên về Minh Giới. Vốn chỉ có ý kéo dài thời gian tử khí tràn ngập để con dân Càn Thiên chung quanh có thể chạy trốn.

Chỉ là không nghĩ đến Hàn Sơn Hạo Huyền, chẳng những Y Nặc tới, mà còn có người càng mạnh hơn nữa.

Ngay cả Lăng Vân Tông, cũng tới một bộ kinh vân kiếm trận.

Tình thế vừa rồi cũng thật sự quá tốt, tốt đến khiến hắn chủ quan.

Không thể tưởng được ba bộ đồ kiếm trận một bộ Đại Nhật Hàng Ma trận, hai vị cường giả thực lực có thể xưng hùng ở tiên cảnh rõ ràng vẫn không ép được Củng Hân Nhiên.

Trong vạn năm này, cũng có mấy vị Minh Nữ hiện thế, nhưng không có người nào có thể mạnh như Củng Hân Nhiên cả.

Vỗ lên người Từ Phương một cái, một cổ khí cơ theo đó xuyên vào, khiến sắc mặt Từ Phương thoáng dễ coi hơn vài phần.

Bất quá cũng chỉ có thể được như thế, Thiên Hồi Hồn Thuật chính là được một một linh pháp cấp bậc thầng thông có được từ Thượng Tiêu Tông, chỉ cần không phải thần hồn tiêu tán, hẳn phải chết thì đều có thể lập tức phản sinh.

Chỉ tiếc hắn lý giai đối với chữ "sinh" cũng không nhiều lắm.

Thi triển thuật này, nhiều nhất chỉ có thể khiến những người này, khôi phục sinh cơ, ngoài tránh được tử ấn, có vài phần lực tự bảo vệ mình.

Nếu nhiều hơn nữa thì hắn cũng bất lực.

Cũng trong giây lát này, cự chùy của văn sĩ áo đen Liêm Nhị kia liền ném lên bầu trời.

Triệt để đánh tan Thất trúc hàn tinh trận!

Mà Cốt Diệt toàn thân khung xương sâm bạch cũng rút lên cốt đao.

Đang muốn chém ra, lại chỉ cảm thấy một cổ kiếm khí như có như không quanh quẩn tới.

Âm hỏa trong mắt lập tức ngưng tụ, ngưng mắt nhìn về trước.

Vừa hay thấy một thân ảnh thon gầy thân ảnh, từ trên kinh trụ lắc mình một cái, đã đến trước người ba người, dựng trước minh môn.

Củng Hân Nhiên thấy thế liền sửng sốt, tiếp theo lại khôi phục như thường, lộ ra vẻ suy tư.

- ta nhớ được ngươi, tên là Tông Thủ! Lâm Hải thư viện, là niên đệ của ta!

Liêm Nhị nghe vậy, lập tức cười khẽ trêu tức một tiếng:

- Niên đệ? Xem ra điện hạ, là gặp được người quen. Không biết quan hệ sâu không? Có cần hạ thủ lưu tình không"

Khóe môi nhếch lên, đúng là quỷ dị mở lên đến tận gần lông mi.

- Thiên hồi hồn thuật dùng thật không sai, bất quá nho nhỏ một tên Thiên Cảnh cũng dám đến nơi đây, chẳng lẽ là muốn tìm chết sao?

- Người này chỉ là một phế vật! Nghe nói là song mạch chi thân, không thể tập võ. Ta vì đáng thương hắn nên mới ngẫu nhiên chiếu cố "

Củng Hân Nhiên nhắm mắt lại, tinh tế nghĩ đến, rồi sau đó nơi khóe môi liền lộ ra ý lạnh lùng.

- Ta trước khi chết, chỉ nhớ rõ tiễn thuật phi đao của hắn rất là rất cao minh, khiến người kinh diễm. Không biết giờ thế nào rồi. A..., nhớ rõ khi còn sống, người này ngược lại là đã thầm mến Bổn cung nhiều năm. Thú vị!