Từ Lương nhìn thấy Vưu Chiếu Hy đọc tin nhắn xong liền mỉm cười, động tác bấm máy tính của cậu cũng dừng lại.
"Tin nhắn của ai mà làm cậu cười vậy?"
Vưu Chiếu Hy tắt màn hình, đặt điện thoại xuống bàn, "Là anh hai của tớ."
"...Ý cậu là Thiệu Lâm hay anh Kiện?"
Mỗi khi Từ Lương nghe người kia gọi "anh hai", trong đầu đều có chút phân vân vì không biết là cậu đang nói đến ai.
"Thiệu Lâm." Vưu Chiếu Hy hơi nhíu mày, cầm bút lên tùy tiện vẽ vài đường nguệch ngoạc, "Vưu Kiện sẽ không đủ khả năng làm tớ cười đâu. Với lại, anh ta mắc gì phải nhắn tin cho tớ chứ?"
Từ Lương sau khi bấm ra được kết quả cuối cùng liền ghi xuống tập, xong xuôi mới gật gù đáp, "Ừ cũng phải. Mà, Thiệu Lâm nhắn gì với cậu vậy?"
"Anh ấy nói một lát sẽ ghé qua đây."
"Ồ, có phải mang đồ ăn không?" Hai mắt Từ Lương đột nhiên sáng lên, khiến cho đứa bên cạnh cũng phải liếc một cái.
Vưu Chiếu Hy "xì" một tiếng, "Cậu đó, dạo này chỉ biết có ăn với ăn thôi."
Đoạn nói đến đây thì điện thoại bất ngờ rung lên một hồi, màn hình bật sáng, hiển thị một thông báo của tin nhắn.
Vưu Chiếu Hy cúi đầu nhìn qua điện thoại, sau đó mở nội dung tin nhắn lên xem.
"Hm, một lát tớ sẽ đi ra ngoài với Thiệu Lâm." Vưu Chiếu Hy xoay xoay điện thoại trong tay, nhìn Từ Lương nói, "Cậu ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận nhé. Trông chừng Tiểu Uyển nữa, nó nghịch lắm ấy."
Lúc này thì Từ Lương bỗng dưng lắc đầu, "Một lát tớ cũng không có ở nhà."
"Hửm? Cậu đi đâu?"
Từ Lương tì cằm lên bàn tay, ngáp khẽ một tiếng, "Mang đồ ăn đến chỗ của ba tớ. Ài, tớ lại phải đi vào phòng thực nghiệm rồi. Cảm giác lạnh lẽo sợ chết đi được..."
Vưu Chiếu Hy nghe nói, trong đầu cũng nhớ đến con đường đi vào phòng thực nghiệm âm u lạnh lẽo đến cỡ nào.
"Có gì cậu gọi điện bảo chú Từ xuống đón ấy, đi một mình lên đó đúng là rợn thật."
"Ừm, hẳn là nên làm vậy rồi." Từ Lương mỉm cười, bất chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói, "Mà hôm nọ tớ có gặp một người nhà họ Vưu ở phòng thực nghiệm đấy. Mà người này tớ chưa từng gặp qua bao giờ. Anh ấy trông khá trẻ, có lẽ là sinh viên, phong thái ăn mặc lịch sự lắm nhưng vẻ mặt thì..."
Người họ Vưu?
Vưu Chiếu Hy hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ, "Người đó còn có gì đặc biệt không?"
Từ Lương cố gắng nhớ lại, hồi lâu thì "a" một tiếng, "Có đôi mắt màu đỏ, đỏ như máu. Trông sắc bén kinh khủng!"
Vưu Hạ.
Sau khi nghe đến màu sắc của đôi mắt, hai từ "Vưu Hạ" lập tức nhảy ra trong đầu của Vưu Chiếu Hy. Hình như cũng lâu lắm rồi không gặp lại người anh trai danh nghĩa đấy. Cậu tựa người vào bên bàn học, hai tay ôm trước ngực, nghĩ ngợi miên man.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Vưu Chiếu Hy cũng chưa từng quên ánh mắt và thái độ mà Vưu Hạ dành cho mình. Trước kia anh cũng chưa rõ thân phận thật sự của cậu, nhưng đã có một ác cảm không bao giờ xóa bỏ được. Nếu như bây giờ Vưu Hạ biết hết mọi chuyện, liệu có đem súng đến nả cho mình một phát hay không đây?
Nhưng khoan đã, nếu anh ấy dám làm như vậy, chẳng khác nào cũng chán sống rồi sao?
Vưu Chiếu Hy tự nghĩ lại tự bật cười một tiếng nhạt nhẽo, khiến cho Từ Lương ở bên cạnh cũng có chút tò mò.
"Nè, cậu nghĩ gì vậy?"
Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn người kia, cười đểu, "Người mà cậu gặp có lẽ là Vưu Hạ, anh Tư trước kia của tớ. Vẻ mặt của anh ấy lúc nào cũng khó ở như vậy, cậu tốt nhất đừng để ý."
Từ Lương lắng nghe, đầu gật gù, "Ra vậy. Hình như anh ấy cùng ba tớ khá thân thiết, đúng hơn là có quen biết."
"Cái này tớ cũng không chắc lắm." Vưu Chiếu Hy nhún vai, không muốn nói đến chủ đề kia nữa, bèn lảng, "Thôi tớ đi thay đồ trước, Thiệu Lâm đến thì đi luôn."
Vừa mới dứt lời thì chuông cửa bất ngờ reo lên hai tiếng.
Từ Lương quay người, cười với Vưu Chiếu Hy, "Cậu nhắc tiền mà được như vậy thì thích rồi."
...
Lúc mở cửa, Vưu Chiếu Hy liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lý Thiệu Lâm đã sớm bị gió đêm phảng qua đến căng cứng.
Nhìn thấy người kia, Vưu Chiếu Hy cười một tiếng, vội vàng khoác một chiếc áo vào người, "Xin lỗi anh, em không nghĩ anh đến nhanh như vậy."
Lý Thiệu Lâm khó khăn nở một nụ cười, hai tay bỏ vào túi áo hai bên, "Không sao. Chúng ta ra xe thôi."
Nói rồi cậu quay người đi trước, để lại Vưu Chiếu Hy ở phía sau có chút mong đợi. Hai người ngồi vào trong xe, nhiệt độ dần ấm lên khiến cả hai đều cảm thấy thoải mái. Lý Thiệu Lâm bỏ một tay ra khỏi túi áo, gác lên bậu cửa kính, quay đầu nhìn em trai nói:
"Chúng ta sẽ đến một ngôi làng."
Vưu Chiếu Hy hơi bất ngờ nhìn Lý Thiệu Lâm, "Ngôi làng nào thế anh?"
"Là nơi mà mẹ với anh từng đến..." Lý Thiệu Lâm bình tĩnh nói, mi mắt hơi hạ xuống, "Cũng là nơi cuối cùng mẹ và anh ở cạnh nhau."
Lời nói của Lý Thiệu Lâm bất giác khiến cho tâm tình của Vưu Chiếu Hy cũng chùng xuống không ngờ. Cậu nâng mắt nhìn ra ngoài cửa kính, trông thấy đại lộ về đêm càng lúc càng đông đúc và náo nhiệt. Khóe môi hơi cong lên, Vưu Chiếu Hy áp tay của mình lên tay của người kia, nói:
"Hẳn là một ngôi làng rất đặc biệt."
Lý Thiệu Lâm liếc nhìn bàn tay của mình được bao bọc bởi tay Vưu Chiếu Hy, chân mày mơ hồ nhíu lại nhưng rất nhanh liền dãn ra, cứng nhắc nói, "Ừ, rất đặc biệt, vì ở đó chỉ chứa chấp duy nhất một loại người."
"Loại người?" Vưu Chiếu Hy không hiểu lắm giọng điệu khinh thường kia, "Loại người như thế nào ạ?"
Lý Thiệu Lâm nhìn ra bên ngoài, bình tĩnh nhả ra hai từ, "Lai tạp."
Sau câu nói ấy, không khí trong xe trở nên ngột ngạt hơn. Khi đến nơi, Vưu Chiếu Hy vẫn chưa dứt được suy nghĩ miên man trong đầu mình về hai tiếng "lai tạp" thoát ra từ miệng Lý Thiệu Lâm.
Không rõ vì sao khi nghe câu nói đó, cậu đã vô cùng tức giận. Vậy mà người nói ra câu đó không phải người khác mà chính là Lý Thiệu Lâm - người anh trai mà cậu nhất mực yêu thương và tôn trọng, còn có thêm một chút sùng bái khiến cho cậu cảm thấy hụt hẫng rất nhiều.
Nói một người là loại lai tạp không khác gì đang sỉ nhục lăng mạ người đấy. Tính cách này vốn dĩ không phải là của Lý Thiệu Lâm, không phải của anh trai cậu.
Vưu Chiếu Hy ở phía sau nhìn theo bóng lưng cao lớn đang di chuyển, trong lòng chốc chốc gợn sóng lăn tăn. Lý Thiệu Lâm chăm chú nhìn về phía trước, chân cũng linh hoạt và dứt khoát. Đôi khi cậu cũng quay đầu lại nhìn thử xem em trai có theo kịp mình hay không.
"Ngôi làng này không rộng lắm nhỉ?" Vưu Chiếu Hy khó khăn bám chắc đế giày trên nền đất mềm, cả người hơi chao đảo.
Lý Thiệu Lâm đứng ngay bên cạnh cậu, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn qua những ngôi nhà thấp bé cũ kỹ, không nhịn được nhíu mày một cái:
"Loại người như bọn họ, có đông cũng không làm được gì. Nghe đồn là số người còn sống cũng không được bao nhiêu, dường như đều bị giết hại bởi chính hai tộc."
Vưu Chiếu Hy mím nhẹ môi, cảm giác oan ức dùm những con người đáng thương kia, "Tại sao phải giết họ?"
Lý Thiệu Lâm lạnh nhạt đáp, "Vì họ là kẻ lai tạp, chỉ vậy thôi."
Nói rồi Lý Thiệu Lâm quay người, đi sang hướng khác có phần vắng vẻ âm u hơn. Xung quanh ngôi làng được rừng cây bao bọc, khí lạnh càng xâm chiếm không gian, thấm vào da thịt.
Vưu Chiếu Hy đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng của Lý Thiệu Lâm, hai bàn tay bất giác siết chặt lại. Nâng mắt nhìn chăm chú vào hình dáng của anh trai, sau một hồi, cậu bất ngờ nhận ra được một điều gì đó khác biệt.
Chính là nó...
Lý Thiệu Lâm đi được một đoạn thì dừng chân, quay đầu lại nhìn Vưu Chiếu Hy, "Em đứng đó làm gì?"
Trong màn đêm, ánh mắt tức giận của Vưu Chiếu Hy vô tình được ngụy trang hoàn hảo. Cậu thả lõng hai bàn tay, bình tĩnh chậm rãi tiến về phía trước. Khi đã sóng vai với Lý Thiệu Lâm, cậu bất chợt nói:
"Những con người lai tạp này thật sự khốn khổ, nhưng mà ít ra thì họ, có lẽ trong số bọn họ vẫn có người chấp nhận thân phận của mình và sống đúng với bản chất của họ."
Lý Thiệu Lâm âm trầm nhìn sang bên cạnh, im lặng không đáp, chỉ muốn xem xem người kia còn nói thêm những gì nữa.
Vưu Chiếu Hy thong thả tiến lên một bước, đầu hơi ngước lên, nhìn qua bầu trời sẫm một màu, "Những người như bọn họ thật ra vẫn đáng khen hơn là những kẻ chỉ biết mượn hình dáng của người khác cho mục đích không tốt đẹp của mình..."
Dừng lại, cậu khẽ cười một tiếng đầy giễu cợt, nửa người hơi xoay lại, nhìn Lý Thiệu Lâm, chắc nịch nói, "Anh thấy đúng không, Thiệu Quân?"
Sắc mặt Lý Thiệu Lâm lập tức thay đổi khiến cho nụ cười giảo hoạt của Vưu Chiếu Hy càng ngày càng lộ rõ dưới con trăng khuyết.
Cậu nghiêng đầu, chân mày khẽ rướn lên, "Thế nào? Quả nhiên là tôi đoán không sai một li. Làm ơn đi, anh đang bôi xấu đi hình dáng của anh trai tôi đấy."
"Anh trai?" Lý Thiệu Quân rốt cuộc cũng trả lại hình dáng cho Lý Thiệu Lâm, ánh mắt lạnh nhạt cùng chán ghét nhìn Vưu Chiếu Hy, "Nghe giọng điệu khi gọi hai tiếng anh hai của cậu làm tôi phát tởm đi được. Thứ con hoang như cậu, có ngưỡng làm em trai chúng tôi?"
Nụ cười bên khóe môi của cậu chợt tắt ngấm. Đôi mắt thu vào khuôn mặt lạnh lùng chán ghét của Lý Thiệu Quân.
"Hình như là anh có chút nhầm lẫn rồi. Tôi chỉ nhận Thiệu Lâm là anh trai của mình thôi. Còn anh, có cầu xin tôi, tôi cũng không chấp nhận."
Nghe những lời nói loạn ngôn của Vưu Chiếu Hy, Lý Thiệu Quân cười lạnh một tiếng, bàn tay đã triệu hồi một luồng khí đen ngòm, đủ thể hiện sự tức giận của y ngay lúc này là như thế nào.
"Thiệu Lâm là em trai của tôi, và nó cũng không cần một đứa em trai là thứ con hoang như ngươi."
"Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt chán ghét như vậy." Vưu Chiếu Hy lãnh đạm nói, "Anh không biết là chúng ta vẫn cùng một mẹ sao? Mà, nếu tôi nói chúng ta cùng luôn một cha thì làm sao đây?"
"Có thể sao?"
Vưu Chiếu Hy nhún vai, "Sao lại không thể? Lần này lẽ nào ông ta sai anh đi giết tôi ư? Có thể giết chết tôi hm?"
Lý Thiệu Quân trong lòng lúc này tựa hồ nhẹ đi một phần, hơi cong môi lên mỉm cười, "Hóa ra là cậu cũng đã lường trước cả rồi. Với lại, hẳn là nên khen cậu một câu trước khi...tạm biệt thế gian này."
"Khen tôi? Vì tôi phát hiện ra anh ngụy trang?"
"Đúng vậy." Lý Thiệu Quân đi lên một bước, cách cậu không quá xa nhưng cũng không gọi là quá gần, "Nói thử xem, làm sao lại nhận ra được tôi?"
"Cũng đơn giản thôi." Vưu Chiếu Hy vẫn giữ nguyên thái độ tạm gọi là "ôn hòa" của mình, mỉm cười đáp, "Lời nói của anh so với anh hai tôi thối hơn nhiều."
"Cậu!" Lý Thiệu Quân chưa bao giờ thích được cá tính của Vưu Chiếu Hy, cũng bởi tính cách của y quá cứng nhắc, quá quy củ cho nên sẽ không thể nhân nhượng cho một đứa lời lẽ xấc xược như thế kia.
"Cậu nên chấn chỉnh lại thái độ xấc xược của mình thì hơn, trước khi tôi lấy đi mạng của cậu."
"Dù cho chết đi, tính cách này của tôi cũng không thể thay đổi, nhất là khi đứng trước mặt anh, đấu khẩu với anh, tôi sẽ càng xấc xược, sẽ càng khiến cho anh phải điên người chỉ vì một đứa "con hoang" chung một dòng máu là tôi."
Hai tiếng "con hoang" bị Vưu Chiếu Hy nhấn nhá đến lạnh cả người. Khi cậu nói xong thì Lý Thiệu Quân cũng đã nhanh chóng lấy ra vũ khí của mình. Đó là một cây đao toàn thân màu đen tuyền, hình dáng so với Loan Đao của Lý Thiệu có phần lớn hơn gấp đôi. Vưu Chiếu Hy liếc nhìn vũ khi của người kia, không khỏi kinh ngạc.
"Hành động dứt khoát như vậy, đúng là con trai của Lý Dư Trạch."
Lý Thiệu Quân lúc này tỏ ra khó chịu, vì không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện đôi co với cậu nữa, "Đừng nhiều lời nữa. Vì cậu càng nói, tôi càng chán ghét và muốn giết chết cậu nhanh hơn thôi."
Vưu Chiếu Hy một lần nữa liếc nhìn cây hắc đao, rồi nhìn đến Lý Thiệu Quân ở trước mặt, "Nếu như tôi thật sự là em trai của anh, anh vẫn cam tâm dùng thứ đó giết chết tôi?"
Đây là một đòn đánh thẳng vào tâm lý của người đối diện. Bàn tay giữ lấy cây hắc đao nhất thời bị từng con chữ làm cho chấn động, nhưng rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng như ban đầu.
Lý Thiệu Quân thoáng nghĩ đến hình ảnh Vưu Chiếu Hy chính là em trai ruột thịt của mình, ngay sau đó lập tức nhíu mày, không cách nào tiếp nhận được. Vì từ trước đến giờ, vị trí em trai kia, y chỉ dành cho mỗi một mình Lý Thiệu Lâm mà thôi.
Lý Thiệu Lâm là người em trai mà y muốn yêu thương bù đắp nhất, vì từ nhỏ, cậu đã không được toàn dân trong tộc tôn trọng, cũng như là bị Lý Dư Trạch hắt hủi lãng quên.
Suy cho cùng, chỉ có Lý Thiệu Lâm và những lời nói của cậu mới đủ sức lay động tâm tình và suy nghĩ của y mà thôi.
"Sự thật, cậu vẫn không phải em trai của tôi. Tôi, không muốn chung một dòng máu lai tạp như cậu."
Dứt lời, Lý Thiệu Quân bất ngờ phóng nhanh về phía trước, nhắm chuẩn xác vị trí lãnh đòn trí mạng trên người Vưu Chiếu Hy, thẳng một tay chém xuống một đường. Thế nhưng ngay sau đó, có một sức mạnh khác đang cố phản lại Lý Thiệu Quân, khiến cho cơ thể của y bị dội về phía sau. Cây đao trong tay cũng trở nên run rẩy.
Lý Thiệu Quân dùng mũi chân đạp trên nền đất, hãm lại tốc độ của bản thân. Nâng đầu nhìn lên, y ngạc nhiên khi nhìn thấy toàn thân Vưu Chiếu Hy đang phát ra một luồng ánh sáng màu xanh lá cây, nổi bật trong đêm.
Vưu Chiếu Hy nâng hai cánh tay lên nhìn qua một lần, phát hiện luồng ánh sáng càng lúc càng nhạt dần. Cậu thoáng nhíu mày, lúc này mới nhớ đến viên đá cẩm thạch mà Lý Thiệu Lâm đã từng đưa cho mình.
Hóa ra...tác dụng của nó mạnh đến như vậy.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lý Thiệu Quân đang vô cùng phẫn nộ, cây đao đã bắt đầu tỏa ra một làn khí đen đặc xung quanh.
"Thiệu Quân, anh..."
Vưu Chiếu Hy lúc đó đã định hỏi rằng, anh thật sự làm điều đó?
Nhưng ngẫm lại, suy nghĩ của cậu sao lại đơn giản mà yếu đuối đến như thế? Một kẻ như Lý Dư Trạch đương nhiên sẽ dạy dỗ Lý Thiệu Quân một cách khắc nghiệt thâm độc dứt khoát nhất rồi. Làm sao có thể bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy được? Huống gì hiện tại, thân phận của cậu lại bị gắn với mác "con hoang" đáng khinh miệt thế kia.
Lý Thiệu Quân nhìn viên đá phát sáng trên cổ của cậu, trong lòng bỗng dưng tức giận, "Hóa ra hai người đã thân thiết đến mức này rồi? Ha, loại người như cậu, giữ lấy Phản Sát thật sự không phù hợp."
"Đây là vật mà anh ấy đã cho tôi. Phù hợp hay không, chưa đến lượt anh quản."
Lý Thiệu Quân cười lạnh một tiếng, "Anh ấy, anh hai, Thiệu Lâm... Được, nếu đã vậy thì kết thúc nhanh một chút thôi."
Nói rồi Lý Thiệu Quân một lần nữa vận hết sức mạnh vốn có của mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào viên Phản Sát đang nhạt màu dần, bất ngờ xoay mũi đao, hướng thẳng đến trước ngực của Vưu Chiếu Hy, chuẩn xác móc vào sợi dây giữ Phản Sát, dùng sức cắt đứt nó.
Phản Sát rơi xuống mặt đất, màu sắc lập tức mất đi.
Đồng thời cơ thể của Vưu Chiếu Hy bỗng trở nên yếu hơn khi nãy rất nhiều. Cậu loạng choạng lùi về sau hai bước, mắt chăm chú nhìn xuống viên Phản Sát đã mất tác dụng khi rời khỏi vật chủ, môi dưới bị cắn hằn sâu xuống.
Lý Thiệu Quân lạnh nhạt liếc qua Phản Sát một cái, sau đó hướng lòng bàn tay về phía nó, lập tức viên đá bay lên khỏi mặt đất, nhanh chóng nằm gọn trong lòng bàn tay của y.
Giữ lấy Phản Sát trong tay, Lý Thiệu Quân cười đến giận, nâng cây đao lên giữa không trung, lạnh nhạt nói, "Kết thúc thôi."
Mũi đao một lần nữa chuyển hướng, nhắm thẳng đến ngực trái, nơi yếu điểm của cậu mà đánh tới.
Thế nhưng tốc độ của Vưu Chiếu Hy so với mũi đao có phần nhanh nhẹn hơn vài phần. Cậu bất đắc dĩ hóa thành một con cáo lông trắng, dễ dàng tránh được một đao của Lý Thiệu Quân. Cáo trắng sau khi biến thân liền chạy nhanh về phía trước.
Vưu Chiếu Hy bỏ chạy cũng bởi biết lượng sức lực của mình. Lý Thiệu Lâm ngày trước từng dặn dò cậu không được làm việc gì quá sức, càng không được để xúc động bởi một chuyện gì đó. Vưu Chiếu Hy hiện tại so với Lý Thiệu Quân kia không có nửa điểm sống sót.
Khu rừng tối âm u. Vưu Chiếu Hy chạy băng qua hàng loạt ngôi nhà thấp bé, cho đến khi rẽ qua một con đường nhỏ hơn, cậu mới dừng lại. Cả người sau khi dốc hết sức để biến thân, bây giờ trở nên mệt mỏi rã rời. Cậu tựa lưng vào tường, thở mạnh liên tục.
Khốn khiếp... khốn khiếp... Lý Dư Trạch, Lý Thiệu Quân...
Vưu Chiếu Hy ngồi bệt trên đất, nhớ lại từ lúc bắt gặp khuôn mặt của Lý Thiệu Lâm ở trước cửa nhà, cho đến khi đặt chân tới ngôi làng của những người lai giữa hai tộc này, trong lòng cậu đã sớm có một dự cảm không tốt.
Khi nãy cậu vẫn chưa có cơ hội nói ra được toàn bộ lý do vì sao cậu lại nhận ra được Lý Thiệu Quân.
Lời nói của y so với Lý Thiệu Lâm đúng là có phần cay nghiệt đay nghiến hơn nhiều lần.
Mặt khác, có một số người đã được định sẵn là nguy hiểm, hoặc là hành động, hoặc là lời nói. Sự nguy hiểm này có thể ngụy tạo, nhưng khi gặp mặt nhau, trực giác sẽ mách bảo tất cả.
Lý Thiệu Quân kia bên trong con người của y, sự nguy hiểm luôn có sẵn trong hành động lẫn lời nói. Một khi y chán ghét việc gì hoặc ai đó thì đều không khước từ bất cứ hành động hay lời nói tàn nhẫn nào.
Vưu Chiếu Hy ngồi nép sát vào vách tường, suy nghĩ miên man một lúc thì bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân giẫm trên lá khô. Tiếng động tuy khẽ nhưng đôi tai nhạy bén của cậu đều đã tố giác tất cả.
Cậu đứng dậy, cẩn thận nép vào vách tường, hai bàn tay sớm giương móng vuốt, bày ra bộ dáng đề phòng cảnh giác. Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn, trái tim trong lồng ngực cũng ngày đập nhanh hơn.
Vưu Chiếu Hy mím nhẹ môi, lần này cậu hạ quyết tâm, nếu như người kia thật sự là Lý Thiệu Quân, cậu cũng sẽ trực tiếp đối mặt, cho dù kết quả tệ hại như thế nào đi nữa.
Bước chân hơi khựng lại, sau đó thì tiếp tục.
Vưu Chiếu Hy nhắm mắt rồi mở ra, ngay sau khi bóng dáng mập mờ dưới ánh sáng của trăng thu vào khóe mắt, cậu ngay tắp lự xoay người, giơ cao cánh tay giữa không trung.
Bóng dáng kia càng lúc càng lộ rõ hơn dưới ánh sáng mờ nhạt. Vưu Chiếu Hy cũng bình tĩnh nhìn lại, sau đó vội vã giấu đi hàng móng vuốt của mình.
"Mẹ."
Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn Vưu Chiếu Hy, thoáng kinh ngạc, "Tiểu Hy, con làm gì ở đây vậy? Mà, sao lại giương móng vuốt thế kia?"
"Mẹ..." Vưu Chiếu Hy nhìn thấy bà cũng vô cùng bất ngờ, lời lẽ ngắc ngừng, "Sao mẹ cũng ở đây vậy?"
Thẩm Ninh nhìn mặt cậu lúc trắng lúc xanh, lại hơi đỏ lên khiến bà buồn cười, "Mẹ đi thăm người dân theo thường lệ ấy mà. Nhưng có điều, đây là nơi dành cho những người lai hai dòng máu giữa Thú tộc và Huyết tộc, cho nên...cuộc sống có chút khó khăn hơn."
"Mẹ đi một mình sao?" Vưu Chiếu Hy nhìn xung quanh, hơi nhíu mày, "Mẹ không nên ra ngoài vào buổi tối như vậy đâu. Ở chỗ này...cũng không an toàn cho lắm."
"Có anh Tư của con đi theo mà." Thẩm Ninh xoa đầu cậu đầy cưng chiều, "Anh con đang ở bên kia lo công việc. Mẹ qua đây vào kho lấy một chút đồ."
"...vâng." Vưu Chiếu Hy cũng không để ý đến mái tóc rối của mình, "Thế mẹ đi lấy đồ đi. Con cũng...cũng sắp rời khỏi đây rồi."
"Nhưng sao con lại đến đây?"
"Hm, con vô tình đi ngang qua đây khi đi dạo thôi à." Vưu Chiếu Hy cười ngốc, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Lý Thiệu Quân xuất hiện từ đằng xa.
"Mẹ đi lấy đồ đi." Vưu Chiếu Hy cố ý đẩy Thẩm Ninh đi nhanh hơn, tránh để bà nhìn thấy Lý Thiệu Quân.
"Được rồi!" Thẩm Ninh mỉm cười, bước về phía trước.
Ngay sau khi bóng dáng của bà lẩn trong bóng tối, Lý Thiệu Quân cũng vừa vặn đáp thân người xuống mặt đất. Cánh tay duỗi ra, nhanh chóng bắt lấy cổ áo của Vưu Chiếu Hy, dùng sức nhấc cả người của cậu lên khỏi mặt đất.
"Thiệu--" Vưu Chiếu Hy còn chưa kịp trở tay thì đã bị Lý Thiệu Quân nhanh chóng mang đi.
Ngay lúc này, bước chân của Thẩm Ninh thoáng dừng lại. Bà nghi hoặc quay đầu nhìn về phía của Vưu Chiếu Hy, vô tình nhìn thấy hai chiếc bóng tựa hồ dính sát nhau lơ lửng giữa không trung.
Tiểu Hy...
...
Lý Thiệu Quân ném Vưu Chiếu Hy từ trên cao xuống đất. Sự va chạm mạnh mẽ làm ảnh hưởng đến vết thương ẩn ở bên trong cơ thể của cậu.
Vưu Chiếu Hy nằm rạp dưới mặt đất, cảm giác đầu óc bắt đầu mơ hồ, tay chân mềm oặt không thể làm gì khác. Lồng ngực va đập với mặt đất, tựa hồ từng chiếc xương bị xay nhuyễn ra thành mảnh vụn.
"Cậu còn có lời gì muốn nói hay không?"
Vưu Chiếu Hy cố gượng người ngồi dậy, nâng mắt nhìn Lý Thiệu Quân cùng cây đao trong tay của y, "Anh có từng nghĩ đến cảm giác của Thiệu Lâm không?"
Lý Thiệu Quân nhíu chặt mày, "Đừng nhắc em ấy ở đây!"
"Sao lại không được?" Vưu Chiếu Hy bật cười trong đau đớn, cả người gượng dậy ngồi sát vào gốc cây gần đó, "Nếu như tôi chết đi, anh ấy chắc chắn sẽ không còn ai để bầu bạn tâm sự nữa."
"Thiệu Lâm sẽ không cần một người như cậu. Cậu đã hiểu chưa? Tôi nói, đừng có nhắc đến em ấy nữa!"
Trong cơn tức giận không kiểm soát được, Lý Thiệu Lâm quất mạnh hàng vuốt lên khuôn mặt của Vưu Chiếu Hy, khiến gò má hiện lên nằm đường máu rỉ.
Vưu Chiếu Hy đau đến kêu không được, cậu cắn xuống môi dưới của mình, "Anh quả nhiên không hề hiểu suy nghĩ của anh ấy. Anh ấy thừa nhận tôi là em trai của mình, anh ấy vô cùng yêu thương tôi, cho tôi cái cảm giác ruột thịt là có thật trên đời này. Là vì máu mủ cho nên có hiểu lầm như thế nào, chắc chắn cũng sẽ có ngày nhận ra nhau..."
"Nhưng anh, anh không nhận tôi, vì anh cố chấp với quá khứ, giống như ông ta! Quá khứ của mẹ liệu có phải là như vậy hay không, không ai biết được. Chỉ là niềm tin của hai người đã sớm lay động mất rồi. Thiệu Quân, tôi tin mẹ chúng ta trong sạch, anh có tin không?"
"Tôi không có mẹ." Lý Thiệu Quân lạnh mặt đáp, "Tôi không có một người mẹ như vậy!"
Vưu Chiếu Hy đưa tay chạm vào gốc cây, gượng mình đứng dậy, một tay vịn trước ngực, cảm giác đau đớn đang một lúc một cắn vào da thịt của cậu.
"Nếu vậy, thì giết tôi đi. Giết chết tôi sẽ làm cho ông ta thỏa mãn, mà anh cũng được tin tưởng. Và nếu như vì giết tôi có thể dằn vặt tâm trí của anh sau này khi nhận ra được sự thật thì tôi cũng cam tâm. Dày vò một người suốt một đời sẽ vô cùng đau đớn nhỉ?"
Lý Thiệu Quân càng nghe những lời nói của cậu, càng cảm thấy bản thân hỗn loạn. Y nhíu mày, nhắm mắt lại xua đi những ý nghĩ đang cố trôi nổi trong đầu của mình.
"Im lặng đi!" Lý Thiệu Quân điên người quát lên, "Còn nói nữa, tôi sẽ thật sự giết cậu!"
"Vậy là anh vẫn không muốn giết tôi?" Vưu Chiếu Hy bật cười, "Sao lại không giết tôi? Giết em trai của anh đi chứ!"
"Khốn khiếp! Tôi bảo cậu câm miệng!" Lý Thiệu Quân không thể kiểm soát lý trí hiện tại, tức giận cùng đay nghiến với quá khứ tựa hồ điều khiển mọi hành động của y.
Mũi đao bất ngờ hướng thẳng về phía trước, chuẩn xác vào chính giữa ngực trái của Vưu Chiếu Hy. Tốc độ nhanh đến chóng mặt, Lý Thiệu Quân căm phẫn phóng đến trước mặt cậu, mũi đao thật sự xuyên qua lớp y phục, đâm sâu vào da thịt, lẫn với huyết nhục.
Lý Thiệu Quân trừng lớn mắt nhìn người trước mặt, bàn tay lập tức run rẩy, cây đao rơi xuống đất một tiếng vang dội.
Vưu Chiếu Hy sau đó mơ màng mở mắt nhìn, lại không nhìn thấy khuôn mặt của Lý Thiệu Quân. Thay vào đó là một mùi hương quen thuộc của phụ nữ. Mái tóc đen nhánh được búi gọn ở phía sau bất ngờ bung xõa. Cánh tay của cậu lúc này hứng lấy một sức nặng.
Nương theo ánh sáng của trăng, Vưu Chiếu Hy nhận ra được người vừa đỡ một đòn trí mạng cho mình, chính là Thẩm Ninh.