Trong vòng tay của Vưu Thần, Lý Thiệu Ly nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc của trước đây.
Từ lúc còn nhỏ cho đến khi gần bước sang tuổi trưởng thành, dường như ở bất kỳ giai đoạn nào trong cuộc đời cậu cũng vương lại dấu chân của Vưu Thần.
Bất kể là vui hay buồn, đều có Vưu Thần bên cạnh.
Hiện tại, hai người đã gần nhau đến thế này, nhưng Lý Thiệu Ly vẫn cảm thấy rất đau lòng, đau lòng không thể chịu được. Cậu tựa đầu lên ngực y, càng cảm nhận rõ ràng hơn nỗi đau của bản thân.
Hốc mắt dần nóng lên, nhưng tuyệt nhiên không để rơi một giọt nước mắt nào.
Lý Thiệu Ly không rõ đây có thể gọi là mạnh mẽ hay không?
Trước mặt cậu đang là người mà cậu yêu thương nhất, vậy hà cớ gì cậu còn phải gồng mình chịu đựng như vậy?
Buông bỏ mặt nạ này, liệu có ổn không?
Lý Thiệu Ly nhắm chặt mắt trầm mặc rất lâu, hồi sau bất ngờ đẩy Vưu Thần ra khỏi người mình, cất tiếng hỏi:
"Vì sao lại giấu bà ấy trong căn phòng đó suốt hai mươi năm?"
Vưu Thần thừa biết người kia sẽ hỏi mình câu hỏi này. Khi nhận ra ánh mắt của cậu muốn có bao nhiêu xót xa đều có bấy nhiêu, Vưu Thần thật sự không thể cầm lòng được.
Y muốn ôm cậu như khi nãy. Đáng tiếc, Lý Thiệu Ly quá cố chấp, cái tôi cũng thật lớn khiến cho y bất đắc dĩ phải thu tay về.
"Vì tôi muốn lưu giữ bà ấy. Có lẽ em đang nghĩ tôi vì có tình cảm với Đồng Xuyến Yên mà làm việc này, cũng như vì bà ấy mà nảy sinh tình cảm với em. Tôi thừa nhận trước kia từng rung động với Xuyến Yên. Không nhất thời nhưng cũng không thể gọi là sâu đậm. So với Mục Lỗi, tình cảm này của tôi không là gì cả. Tôi chỉ có thể giúp Mục Lỗi trốn thoát, giúp cho Đồng Xuyến Yên mãi không bao giờ "chết" đi theo đúng nghĩa của nó. Ban đầu ý định lưu giữ bà ấy trong căn phòng đó là vì tôi muốn lưu giữ một vật thí nghiệm."
Nghe đến ba tiếng "vật thí nghiệm", Lý Thiệu Ly cứ nghĩ bản thân đã nghe nhầm. Cậu trừng lớn mắt nhìn Vưu Thần, giống như đang nhìn một kẻ cầm thú không hơn không kém.
Vưu Thần ngược lại vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu, chua xót nói, "Rất khó nghe đúng không? Khi đó, tôi khá điên cuồng khi muốn dùng mọi cách để cứu sống Đồng Xuyến Yên. Dù biết rằng, nếu như có thể cứu sống bà ấy, bà ấy và tôi cũng không có kết quả. Mà nếu như không thể, kết quả cũng không thay đổi. Nhưng tôi vẫn ngày đêm ra sức tìm mọi cách cứu sống Xuyến Yên, thân thể của bà ấy đã qua quá nhiều lần thí nghiệm. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Quá trình tôi chiến đấu với việc cứu sống Xuyến Yên kéo dài cho đến khi em tròn mười hai tuổi. Em không hề biết những chuyện này. Tôi càng không muốn để em biết đến nó."
"Tôi nhận ra mình có tình cảm khác thường đối với em, đối với con trai của người mà tôi từng rung động. Tôi khó hiểu lắm phải không? Nghe giống trò đùa của một kẻ lăng nhăng lắm nhỉ? Nhưng tôi thật sự thích em, thích em đến phát điên. Đó là lý do tôi tiếp tục nghiên cứu về việc cứu sống Xuyến Yên. Tôi muốn bà ấy sống lại, vì em. Nhưng đồng thời tôi cũng không muốn bà ấy sống lại, vì tôi sẽ mất em. Mâu thuẫn suy nghĩ này đã kéo dài gần hai mươi năm. Cho đến khi em biết được bản thân là hồ ly, tôi vẫn không đủ can đảm nói ra tất cả sự thật."
Vưu Thần nhíu mày, "Tôi thật sự, rất sợ, em có hiểu được không? Một khi mọi chuyện lộ ra, em chắc chắn sẽ vì thù xưa mà vứt bỏ mọi thứ, kể cả tôi. Tôi từng trách em nhiều lần luôn lựa chọn người khác thay vì tôi. Riêng lần này, tôi không đủ dũng khí hy vọng em sẽ lựa chọn tôi, bởi vì những hận thù kia quá sâu đậm."
Vưu Thần bước lại gần, một tay ghì xuống đôi vai run rẩy của Lý Thiệu Ly, một tay ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi của cậu, đau lòng nói:
"Không cần tha thứ, vì tôi thật sự đã khiến em tổn thương quá nhiều. Giá như tôi nói mọi chuyện cho em sớm hơn, nhưng như vậy em sẽ đau lòng rất nhiều. Tôi muốn giấu, giấu để bảo vệ em khỏi những hận thù của quá khứ. Đáng tiếc, không có bí mật nào sẽ ngủ yên mãi mãi."
"Tiểu Hy, ngày hôm nay tôi đã nói ra hết mọi chuyện. Tôi không ép buộc em phải tiếp nhận nó hay tha thứ cho tôi. Chỉ cần em lắng nghe như vậy thôi, đã đủ rồi."
Lý Thiệu Ly nghe rõ từng câu từng chữ, cảm giác cả người đều trở nên tê dại mất rồi.
Cậu đau lòng nhưng không thể khóc.
Cậu kinh sợ con người trước mặt, nhưng không thể không yêu.
Quá nhiều suy nghĩ đan xen trong cậu lúc này.
Lý Thiệu Ly trầm mặc rất lâu, "Tôi muốn về nhà."
Vưu Thần không nói gì thêm ngoài chuyện chính, "Được. Tôi đưa em về."
Lý Thiệu Ly cũng không phản bác, im lặng xoay người bước đi thật nhanh. Hai người ở trong xe cũng không ai nói với ai câu nào. Mải đến khi xe dừng lại trước một ngôi biệt thự khuất khỏi đại lộ náo nhiệt, Vưu Thần mới nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cậu, nói:
"Tôi vẫn sẽ đợi em."
...
Lý Thiệu Ly bước vào nhà liền nhìn thấy Bác Bác từ trong đi ra với dáng vẻ vội vàng cùng biểu cảm lo lắng.
Bác Bác lại gần hỏi, "Lý gia, đêm qua người đã ở đâu vậy?"
Lý Thiệu Ly một phần cơ thể không khỏe, một phần bị những lời khi nãy của Vưu Thần làm chấn động, cậu nâng mắt nhìn qua nhóc con một chút rồi tùy tiện đáp, "Chỗ của Từ Lương. Ta hơi mệt, bây giờ lên phòng nghỉ ngơi. Nếu có ai tìm đến thì cứ nói không tiếp."
Nói rồi cậu lách người, đi lên lầu.
Bác Bác ở dưới chân cầu thang ngước mắt nhìn lên, trong lòng không còn lo lắng như khi nãy nữa nhưng vẫn còn có vài thứ khó hiểu. Đặc biệt là dáng đi của Lý Thiệu Ly hình như không được bình thường cho lắm.
Sau khi vào phòng, Lý Thiệu Ly đã ngủ vùi suốt sáu tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian đó, An Thạc Ngạn đem một ít đồ ăn sang nhà cậu. Nghe Bác Bác nói lại rằng người kia không muốn tiếp khách, anh bỗng chốc khó hiểu.
"Em ấy lại có chuyện gì rồi sao?"
Bác Bác ở một bên vừa rót trà vừa lắc đầu, thở dài nói, "Em cũng không rõ nữa, cậu à. Chỉ biết đêm hôm qua Lý gia không về nhà, sáng hôm nay thì trông rất mệt mỏi. Hmm, cậu chủ đã ngủ suốt sáu tiếng rồi."
An Thạc Ngạn nghe thế lập tức nhíu mày, "Đêm qua Thiệu Ly không về nhà sao?"
Bác Bác đặt bình trà xuống bàn, gật đầu một cái thừa nhận.
"Còn ngủ nhiều như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó rồi." An Thạc Ngạn nâng tách trà uống một ngụm, sau đó đứng dậy, có ý muốn lên xem qua tình hình của Lý Thiệu Ly.
Lúc bước vào phòng của Lý Thiệu Ly, An Thạc Ngạn vô tình ngửi thấy một mùi hương lạ thoang thoảng trong không khí. Vì khứu giác của An Thạc Ngạn có phần nhạy cảm hơn con người bình thường cho nên anh dễ dàng nhận ra được nếu như có mùi hương kì lạ xuất hiện.
Ngửi kỹ hơn thì mùi hương này so với mùi hương của Lý Thiệu Ly khá nhạt, còn có chút tương đồng với mùi thuốc lá.
An Thạc Ngạn nghĩ ngợi vẩn vơ một chút rồi đưa mắt nhìn sang phía Lý Thiệu Ly. Cậu vẫn ngủ mê man, hoàn toàn không có nửa điểm sẽ tỉnh dậy. Bước lại gần thêm một chút, anh cẩn thận kiểm tra sơ qua thân nhiệt của cậu, ngay lập tức phát hiện người kia bị sốt cao.
Rốt cuộc em có biết bảo vệ thân thể mình không thế hả, Thiệu Ly?
An Thạc Ngạn khó chịu nhíu chân mày, tuy vậy vẫn không quên kiểm tra kỹ lưỡng sức khỏe của người kia. Bực thì có bực, nhưng không thể không quan tâm lo lắng.
Lý Thiệu Ly vùi sâu trong giấc ngủ của mình. Ý thức có phần mơ hồ, chỉ cảm giác có người chạm vào tay chân của mình nhưng cậu không cách nào mở mắt quan sát được. Vì cơ thể quá mức mệt mỏi và đau nhức.
Thời gian trôi qua thêm hai tiếng nữa, Lý Thiệu Ly mới thực sự tỉnh dậy. Cậu mở mắt nhìn quanh phòng, cảm giác ấm áp quen thuộc bao bọc lấy cơ thể.
Lý Thiệu Ly vịn tay vào cạnh bàn muốn ngồi dậy, đầu óc lập tức choáng váng nặng nề. Cậu đưa chân bước xuống giường, cảm giác chạm mặt đất lại như không chạm, nhẹ hẫng đến khó tả.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Bác Bác mang theo một khay đồ ăn và thuốc đi vào. Nhìn thấy Lý Thiệu Ly đã tỉnh dậy, nhóc con vui mừng khôn xiết, vội vàng đi đến gần.
"Lý gia, người tỉnh rồi. Có muốn dùng một ít cháo lỏng không ạ?"
Lý Thiệu Ly bất đắc dĩ ngồi xuống giường trở lại, một tay vẫn vịn trên mặt bàn, khẽ nói, "Ta vẫn còn hơi mệt."
Bác Bác nâng mắt nhìn cậu, cẩn thận đưa tay kiểm tra thân nhiệt, sau đó nói, "Người đã ngủ suốt tám tiếng đồng hồ rồi đấy. Khi nãy người còn bị sốt nữa, nhưng cậu An đã cho người uống thuốc hạ sốt rồi. Bây giờ người nên ăn thêm cháo lỏng để dùng thuốc."
Lý Thiệu Ly nghe đến An Thạc Ngạn, có chút kinh ngạc hỏi, "Anh ấy qua khi nào vậy?"
"Sau khi cậu chủ ngủ được sáu tiếng." Bác Bác mỉm cười, mang tô cháo đến trước mặt Lý Thiệu Ly, thuật lại lời của An Thạc Ngạn, "Cậu An còn dặn dò cậu chủ không được hoạt động quá mạnh, nghỉ ngơi cho thật tốt và tránh làm cho vết thương bị đau."
"Vết thương?" Lý Thiệu Ly thoáng giật mình.
Trong đầu bỗng nghĩ đến việc An Thạc Ngạn đã phát hiện vì sao bản thân cậu bị hành sốt. Gò má ửng ửng ngại ngùng làm cho Bác Bác đứng đối diện cũng đầy hoài nghi cùng bất ngờ.
Bởi vì biểu hiện này của Lý Thiệu Ly rất hiếm thấy, dường như chưa từng thấy bao giờ.
Cậu chủ ngại ngùng sao? Chậc...
"Vâng. Cậu An bảo chỉ cần nói vết thương là cậu chủ sẽ tự hiểu ngay thôi."
Lý Thiệu Ly không ngẩng đầu nhìn Bác Bác, trong lòng bị chính câu nói của An Thạc Ngạn làm cho rối bời.
Hóa ra...anh ấy đã biết rồi.
Lý Thiệu Ly nhất thời mím chặt môi, cố gắng nén xuống sự ngượng ngùng khó hiểu của bản thân, đem cháo cho vào miệng. Cháo lỏng và không quá nóng nên vị cũng ngon hơn và dễ nuốt nữa.
Sau khi ăn xong, Bác Bác đưa thuốc đến, "Thuốc này uống hai cử thôi. Hình như là thuốc kháng sinh để làm khô vết thương."
Lý Thiệu Ly nhận lấy thuốc, mỗi lần nhắc đến "vết thương", trái tim đều bất giác nhảy lên đầy giật mình.
"Ừm, ta biết rồi."
Uống thuốc xong, Lý Thiệu Ly vẫn chưa thật sự đỡ hơn chút nào. Cậu dựa lưng vào thành giường, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ đến chuyện gì.
Bác Bác ở bên cạnh dường như cũng nhìn thấu được tâm trạng của Lý Thiệu Ly không ổn, bèn bạo gan hỏi, "Lý gia, người có tâm sự sao?"
Lý Thiệu Ly nghe hỏi, tầm mắt thu về nhìn qua phía Bác Bác. Im lặng một lúc lâu, tựa hồ nghĩ ngợi xem có nên nói cho người kia biết mọi chuyện của đêm hôm qua hay không.
"Bác Bác."
Bác Bác nhìn Lý Thiệu Ly, "Dạ?"
Nhớ đến khuôn mặt vẫn không thay đổi theo năm tháng của Vưu Thần, nắm tay giấu dưới chăn bông của cậu thoáng chốc siết chặt lại. Lại nhớ đến những lời mà y đã nói vào sáng hôm nay, mặc dù đã thật sự chạm vào trái tim của cậu, nhưng hiện tại tâm tình vẫn còn mâu thuẫn quá nhiều.
Lý Thiệu Ly thừa nhận bản thân vẫn không thể quên được người đàn ông kia, nhưng ngoài mặt cậu lại luôn cố chấp không muốn chấp nhận trở về bên cạnh người đó thêm một lần nữa.
Có lẽ vì cậu sợ hãi, cũng có lẽ vì cậu đã tổn thương quá nhiều, nhưng cũng có lẽ cậu cảm thấy mình đã gây ra nhiều tội lỗi và không muốn Vưu Thần phải chấp nhận những điều đó.
Suy cho cùng, cậu đến giờ phút này vẫn còn nghĩ cho người kia quá nhiều.
"Ta gặp lại Vưu Thần rồi."
Bác Bác bên cạnh theo phản xạ gật gù cái đầu, nhưng ngay sau đó liền kinh ngạc trừng lớn mắt, lắp bắp, "Sao...sao ạ?"
Lý Thiệu Ly ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhẹ nhàng lặp lại, "Ta đã gặp lại Vưu Thần, vào đêm hôm qua."
Bác Bác thoáng nhíu mày, thấp giọng hỏi, "Nói vậy, đêm hôm qua người không về là vì...ở cùng Đại Thần sao?"
"Ừm."
Bác Bác trong lòng bỗng dưng xót xa, "Lý gia, người...người không sao chứ ạ?"
Lý Thiệu Ly buồn cười nhìn nhóc con, "Sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Chỉ là...gặp lại Đại Thần là việc mà người chưa bao giờ có ý định. Em thật sự không tưởng tượng được khi đó sẽ thế nào."
"Ta cũng không dự được mọi chuyện xảy ra khi đó. Rất bất ngờ, hoàn toàn không thể trở tay. Và...Vưu Thần cũng đã biết chính ta đã ra tay sát hại Vưu Quán Thanh rồi."
Bác Bác cảm thấy khó thở, nâng mắt lo lắng nhìn cậu, "Đại Thần không làm gì người chứ? Khoan đã, có phải người bị thương là do ngài ấy ra tay không? Ngài ấy...ngài ấy ra tay làm người đau sao? Không thể nào..."
Những câu từ ngây thơ vô tội của Bác Bác một lần nữa khiến cho Lý Thiệu Ly mặt mũi ửng đỏ ngượng ngùng. Cậu nhíu mày, khó khăn nghiêng đầu đi, ho một tiếng.
"Không phải vậy đâu, em đừng suy đoán lung tung."
"Chứ làm sao ạ? Sau khi gặp Đại Thần, người liền bị thương mà... Còn không phải vì ngài ấy ra tay với người sao?"
Lý Thiệu Ly bất đắc dĩ thở dài, "Không phải thế. Em đúng là trẻ con, haiz."
Bác Bác bị mắng là trẻ con, bất mãn phồng má, "Em không có trẻ con! Chỉ là em lo lắng cho người thôi mà. Đại Thần tính tình lãnh khốc lắm, trước kia cũng nhiều lần ra tay thật nặng với người rồi còn gì nữa. Lần này chuyện không hề nhỏ, em thật sự rất sợ..."
Lý Thiệu Ly bỗng nhếch khóe môi cười lên, tuy cơ thể vẫn còn mệt nhưng nghe những lời lo lắng kia, cậu bỗng dưng khỏe lên khá nhiều.
Đưa tay cố gắng xoa xoa mái tóc màu hung đỏ của Bác Bác, Lý Thiệu Ly chua xót nói, "Này Bác Bác, em nghĩ thế nào nếu như ta trở về với người đó?"
Bác Bác mặc kệ mái tóc của mình đang bị rối xù lên vì ai kia, nhóc con lăng lăng nhìn Lý Thiệu Ly, nhận ra ánh mắt xót xa đau lòng của cậu, nhóc con bỗng dưng muốn khóc thật lớn.
Bác Bác là người hiểu Lý Thiệu Ly rõ nhất từ sau khi cậu quay về Lý gia sinh sống.
Từng nỗi đau của cậu, Bác Bác đều cảm nhận được.
Việc quay về với Vưu Thần, Lý Thiệu Ly đương nhiên chưa bao giờ muốn từ chối. Nhưng quá khứ kia giống như một rào cản quá lớn, bây giờ nói một lời bỏ qua tất cả thật sự không dễ dàng như vậy. Huống gì trong quá khứ đó, Vưu Thần còn vương vấn tình cảm với chính mẹ của Lý Thiệu Ly. Điều này đã khiến cho con người cố chấp tỏ ra mạnh mẽ kia nhiều đêm đau lòng tổn thương biết bao nhiêu.
Bác Bác không rõ Vưu Thần đã nói những gì với Lý Thiệu Ly, nhưng nhìn ánh mắt cùng câu hỏi kia của cậu, Bác Bác nghĩ người đàn ông kia đã phần nào khiến trái tim cậu lung lay mất rồi.
Nhưng có lẽ đâu đó vẫn sót lại một chút nghi hoặc và phân vân.
Bác Bác im lặng rất lâu, hồi sau nhỏ giọng đáp, "Nếu như hai người thật sự...thật sự vẫn còn tình cảm, em nghĩ là...có thể ạ."
Bác Bác chớp chớp mắt, khó xử nghĩ nghĩ, "Vâng... Lý gia nghiêm túc về chuyện này sao?"
Tách trà sen bốc khói nghi ngút, phảng phất trên cánh mũi của cậu. Khóe môi cậu khẽ cong cong, không giống như cười, lại càng giống như khóc.
"Không, ta chỉ đùa thôi."
Ngày hôm sau.
Lý Thiệu Ly đang đọc dở một cuốn tiểu thuyết thì Bác Bác ở bên ngoài bất ngờ bước vào. Ngoài chiếc khay đựng thức ăn cho cậu, ánh mắt của Bác Bác dường như còn có điều gì khác lạ nữa.
Bác Bác liếm liếm môi, đem khay thức ăn đặt lên bàn. Sau đó quay đầu, cúi xuống thì thầm, "Lý gia, em nghĩ là...sáng nay Đại Thần vừa ghé đến đây ạ."
Ngón tay đặt trên mặt sách của cậu thoáng co lại.
Còn đến đây để làm gì nữa cơ chứ?
Lý Thiệu Ly trầm mặc nghĩ ngợi, hồi lâu mới đáp, "Sao em biết?"
Bác Bác giấu hai tay sau lưng, cong môi cười tà ý, "Em có gì lại không biết chứ?"
Lý Thiệu Ly nhìn nhóc con, trong lòng thầm bảo, vẫn có điều em sẽ không bao giờ biết đâu.
"Sáng hôm nay khi em từ trong vườn bước ra, vô tình nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ ngay trước cổng nhà. Tuy không quá gần nhưng nhìn thôi cũng đủ hiểu là đứng đợi trước cổng nhà chúng ta rồi. Lúc đó em sử dụng pháp thuật nhìn xuyên qua tấm kính của xe mới phát hiện...đó là Đại Thần. Hai tiếng sau, em vẫn thấy chiếc xe đó."
Lý Thiệu Ly khó hiểu hỏi, "Sau khi phát hiện ra Vưu Thần, em nhắm mắt như không biết?"
Bác Bác hơi lắc lư thân mình, lém lỉnh cười, "Đúng vậy ạ. Lúc đó Lý gia còn đang ngủ, em không thể đánh thức người dậy để hỏi về chuyện này. Vả lại, Đại Thần chờ đợi một chút có mất mát gì đâu nha?"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...Đại Thần lái xe đi mất."
Đến đây, Lý Thiệu Ly bất giác hụt hẫng.
Hóa ra chỉ đến đây trong âm thầm rồi rời đi cũng thầm lặng vậy thôi sao?
Bác Bác quan sát nét mặt của Lý Thiệu Ly, khóe môi ẩn ẩn cười, đi lại gần thấp giọng nói, "Lý gia, người hụt hẫng hả?"
Lý Thiệu Ly đã biết biểu cảm của mình sớm thay đổi, bèn chấn chỉnh, giọng lạnh như băng nói, "Không có. Mà, đã xong rồi chứ?"
"Sao ạ?" Bác Bác tròn mắt.
Lý Thiệu Ly chỉ vào khay thức ăn, "Đưa đồ ăn rồi thì ra ngoài đi, ta còn muốn đọc sách thêm chút nữa."
"À..." Bác Bác ngầm hiểu mình bị đuổi đi, môi bĩu ra một chút rồi quay lưng đi mất.
Những ngày sau đó, chiếc xe hơi màu đen kia vẫn rất kiên trì đỗ ngay trước cổng nhà của Lý Thiệu Ly. Và vẫn kiên nhẫn không bước đến nhấn vào chuông cửa một lần nào.
Cho đến một buổi sáng nọ.
Bác Bác từ nhà dưới chạy lên lầu, đẩy cửa phòng của Lý Thiệu Ly bước vào. Nhóc con không nghĩ khoảnh khắc đó mình lại bắt gặp cảnh tượng nóng bỏng mắt như thế kia.
Lý Thiệu Ly vừa mới tắm xong, cả người còn vương lại không ít những giọt nước ấm áp. Tấm lưng trần trắng mịn thu vào tầm mắt của Bác Bác, bất giác khiến nhóc con phải nuốt nước bọt ừng ực.
"Lý...gia."
Lý Thiệu Ly nghe tiếng động cũng sớm biết là ai bước vào. Cậu không vội vàng, khoác vào người một chiếc áo sơmi mỏng, sau đó mới quay đầu lại nhìn người kia một cái.
"Có chuyện gì mà vội vậy?"
Cảnh xuân sắc nháy mắt đã biến mất. Bác Bác sực tỉnh, vội vàng xua đi những hình ảnh nóng bỏng khi nãy, nói:
"À, em nghĩ là hôm nay có người không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi ạ."
Lý Thiệu Ly nheo mắt nhìn Bác Bác, "Dạo này em hay nói chuyện kiểu mập mờ quá rồi đấy."
Bác Bác nghiêng người cười hì hì, "Lý gia cứ xuống dưới là biết thôi à."
Lý Thiệu Ly không nói gì thêm, chỉ im lặng quay người mặc cho xong quần áo. Xong xuôi rồi cậu theo Bác Bác đi xuống dưới nhà. Đưa mắt nhìn qua một lượt, không thấy vị khách nào lạ đang ngồi ở ghế, Lý Thiệu Ly quay đầu hỏi:
"Khách đâu?"
Bác Bác hơi hếch cằm về phía cổng trước, "Ở ngoài kia cơ."
"Em không cho khách vào đây?"
Bác Bác gật đầu, mặt bình thản như không, "Chưa có sự cho phép của Lý gia mà, sao em dám cho vào đây được. Vả lại, người ta đợi bên ngoài quen rồi, đợi nốt hôm nay chắc cũng không sao đâu."
Đến lúc này Lý Thiệu Ly tựa hồ đã hiểu được những lời Bác Bác nói từ nãy đến giờ. Cậu thoáng nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi lại, "Vưu Thần?"
Bác Bác cười thành tiếng, "Lý gia, người bây giờ mới hiểu lời của em hả?"
Sau khi biết được Vưu Thần đã đợi ngoài kia rất lâu rồi, Lý Thiệu Ly bất giác buồn cười. Một người tính tình khó chịu nghiêm khắc như y mà cũng có ngày phải đợi chờ như vậy. Còn bị một nhóc con như Bác Bác bắt ở ngoài kia nữa chứ.
Lý Thiệu Ly lắc nhẹ đầu, không biết nên cảm thán thế nào bèn nhìn Bác Bác nói, "Nhìn không ra em cũng có ngày hành hạ Vưu Thần như vậy. Nhớ không lầm ngày trước em rất bám người ta."
Bác Bác nhớ lại quá khứ, không thể chối cãi.
"Đúng là vậy. Đối với em, Đại Thần vẫn rất uy lực và cao cao tại thượng, nhưng hiện tại em đang ở cạnh Lý gia, chăm sóc quan tâm cho người đã quen rồi, cũng hiểu hết những gì người trải qua. Cho nên...em muốn đòi công bằng cho người thôi mà."
Lý Thiệu Ly im lặng cười nhạt một cái, sau đó đáp, "Ta không đáng thương đến mức như vậy đâu."
Nói rồi cậu chậm rãi bước ra ngoài sân lớn. Sau cánh cổng, cậu nhìn thấy chiếc xe hơi cùng một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Bước chân dừng lại một chút, Lý Thiệu Ly bỗng dưng cảm thấy hồi hộp.
Trước đó vốn dĩ cậu đã nói rõ ràng giữa hai người không còn chuyện gì để nói nữa, càng không cần phải gặp mặt nhau. Nhưng Vưu Thần kia rõ ràng không đem những lời cậu nói đặt vào lòng, ngược lại còn có ý muốn phản kháng đầy cố chấp.
Tuy bây giờ chỉ cách nhau một cánh cổng, nhưng Lý Thiệu Ly cảm thấy vẫn rất khó khăn để cùng người kia quay về khoảng thời gian như trước.
Đứng nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Lý Thiệu Ly quyết định bước ra ngoài gặp mặt Vưu Thần.
Hôm nay y vận đồ khá thoải mái, không còn quần Âu áo vest gò bó khô khan như thường ngày nữa. Tuy vậy gương mặt vẫn nghiêm khắc lạnh lùng không thay đổi chút nào.
Lý Thiệu Ly nâng mắt nhìn một chút, bước chân tiếp tục tiến về phía trước. Mải đến khi đã cách nhau một khoảng nhất định, cậu dừng lại, không để Vưu Thần kịp lên tiếng thì đã ngăn chặn:
"Chúng ta vẫn còn chuyện gì để nói ư?"
Vưu Thần âm trầm nhìn Lý Thiệu Ly. Ánh mặt trời đã lên khá cao, đối với một ma cà rồng như y, cảm giác nóng bức này không hề thoải mái. Nhưng vì đợi chờ người kia ra ngoài này để nói chuyện, có bị như thế nào y cũng chấp nhận.
"Có lẽ em không biết, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện để nói."
Lý Thiệu Ly như trước cứng đầu trưng ra chiếc mặt nạ lạnh nhạt của mình, đáp, "Còn tôi cảm thấy không có chuyện gì để gặp nhau như thế này nữa đâu. Anh đừng đến đây nữa, vô ích cả thôi."
Vưu Thần hơi nheo mắt nhìn người kia, trong lòng đã dự trước những lời nói lạnh nhạt này rồi nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng. Y cắm một tay vào trong túi quần, bàn tay còn lại bất ngờ duỗi ra giữ lấy khuôn cằm của cậu.
Giọng nói từ tính phảng phất trên vành tai, "Thật ra, vẫn còn."
Khoảng cách gần nhau như thế này bất giác khiến cho ý thức của Lý Thiệu Ly trở nên rối bời cùng mơ hồ. Cậu muốn lùi về sau tránh né, nhưng càng cố gắng càng thất bại. Hơi thở cùng mùi hương của Vưu Thần giống như một sợi dây thừng rắn chắc quấn chặt lấy cậu không tha.
"Phí lời." Lý Thiệu Ly khó chịu nhả một câu.
Ngay sau đó, cửa xe hơi bỗng dưng được mở ra rồi đóng lại rất nhanh. Mặt đất dội lại từng âm thanh vội vã cùng háo hức.
"Chú ơi!!"
Ánh mắt Lý Thiệu Ly ngưng đọng sau khi giọng nói non nớt cất lên, truyền vào tai cậu.
Bước chân trẻ con càng lúc càng gần, chẳng bao lâu một chiếc ôm bám chặt vào thân mình Lý Thiệu Ly.
"Chú, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Lý Thiệu Ly khó khăn dời tầm mắt nhìn xuống bên cạnh mình, nhận ra bé con đáng yêu ngày trước luôn thích bám vào mình đang ngẩng đầu cười tít cả mắt.
Tại sao Tiểu Vọng lại ở đây?
Lý Thiệu Ly bất động để cho Tiểu Vọng ôm cứng lấy chân mình, nỉ non tha thiết nói, "Chú ơi, con đến gặp chú đây. Con nhớ chú lắm, nhớ chú rất nhiều..."
"Anh..."
Lý Thiệu Ly đã hiểu ra được lý do Vưu Thần mang Tiểu Vọng đến nơi này. Cậu quay đầu lạnh nhạt nhìn y, khó khăn nói ra một câu:
"Đến cả con trai của mình mà anh cũng không bỏ qua."
Vưu Thần nghe một lời này, tâm tình thoáng chấn động. Dù biết rằng Lý Thiệu Ly đối với mình vẫn còn đầy nghi hoặc tổn thương khó xóa bỏ, nhưng y cũng không mong cậu sẽ nói những lời như thế với mình.
Đặc biệt là những điều liên quan đến Tiểu Vọng.
Hạ tầm mắt nhìn qua Tiểu Vọng vẫn còn háo hức khi được gặp Lý Thiệu Ly, Vưu Thần bỗng dưng cảm nhận được một sự rung động nhất thời.
Y duỗi tay xoa đầu con trai, sau đó ngẩng mặt nhìn Lý Thiệu Ly, bình tĩnh mà chắc nịch nói, "Thật ra, Tiểu Vọng không chỉ là con trai của một mình tôi."