Thần Hy Khúc

Chương 27



Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 27 ✻

Giữa một mùi ngai ngái của hơi đất sau một trận mưa lớn cùng với mùi hương của giàn hoa lan trước cửa một ngôi nhà nọ, tâm tình của Vưu Chiếu Hy đã phần nào bình tĩnh trở lại.

Đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp khẽ chớp nhẹ một cái, ngón tay cũng đã giảm lực đạo, chậm rãi đẩy gã say rượu kia sang một bên.

Từ phía sau lưng gã, Vưu Chiếu Hy cất tiếng, "Một là dẫn đường, hai là chết."

Gã say rượu kia đã sớm tỉnh táo, một chút ma men cũng không còn ám vào trong người. Cơ thể đau nhức vì ban nãy bị ném mạnh vào vách tường, trên cổ còn vừa xuất hiện hai vết cắn, tuy không sâu nhưng đủ khiến cho gã một phen khiếp sợ.

Bàn tay thô ráp hoảng loạn bịt kín vết cắn ấy, gã loạng choạng quay người lại, muốn điên cuồng lao đến bóp chết Vưu Chiếu Hy. Thế nhưng khi đối diện với đôi mắt màu xanh biếc của cậu, gã căn bản không thể phản kháng được gì.

Chất lỏng đặc sệt màu đỏ thẫm chậm rãi len lỏi qua từng kẽ tay của gã, trượt dần xuống trước ngực, vô tình bị những hạt mưa từ phía trên giội xuống, trôi đi một nửa.

Mùi tanh tưởi của máu bắt đầu xộc lên đến cánh mũi, tinh thần của gã vẫn chưa thể bình tĩnh, bàn tay run rẫy cố gắng nắm thật chặt để áp chế cơn hoảng sợ trong lòng.

"Tao sẽ dẫn đường, còn mày phải giữ lời hứa." Giữa cơn khiếp sợ của mình, gã đành phải gật đầu thuận theo ý của Vưu Chiếu Hy.

Vưu Chiếu Hy nghe gã đáp ứng mình cũng chỉ khẽ cười một tiếng, rất thản nhiên gật đầu một cái.

"Tất nhiên."

Cả hai một trước một sau rời khỏi con đường khuất bóng người kia, dần đi đến một nơi khác, càng hiu quạnh hẻo lánh hơn nhiều phần.

Dưới cơn mưa tầm tã của tiết đầu thu, Vưu Chiếu Hy cảm thấy bản thân càng lúc càng tỉnh táo, hoàn toàn không bị cơn mưa này làm cho mệt mỏi một chút nào.

Đi theo phía sau gã say rượu kia một lúc lâu, rốt cuộc cũng đã dừng lại.

Vưu Chiếu Hy cẩn thận đưa mắt quan sát chung quanh một lượt, nhận ra đây là một nhà kho đã bỏ hoang. Bốn bề chỉ toàn là những thùng phuy cỡ lớn màu xanh lá cây, đã sớm bị vấy bẩn bởi những vết sơn đủ màu sắc.

Bên dưới chân cậu là một mảng đất gồ ghề, đi không cẩn thận rất có khả năng bị vấp mà ngã xuống.

Vưu Chiếu Hy nhắm hờ mắt, giữa màn mưa, cậu hít sâu một luồng khí lạnh, dường như cảm nhận được có hương vị của con người, khóe môi lập tức cong lên.

Gã say rượu lúc này đang đứng trước mặt cậu, hắn xoay người lại nhìn cậu đầy nghiêm túc, nhưng vẫn không thể xua đi nét sợ hãi ở trong đôi mắt kia.

"Đây...là chỗ của đại ca. Tao đã dần đường cho mày, mày phải...giữ lời hứa."

Nghe thấy giọng của gã vang lên bên tai, Vưu Chiếu Hy chậm rãi hé mắt nhìn qua, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu lung lay trước gió, cậu vẫn bình thản mỉm cười.

"Đúng là ông đã giữ lời hứa."

Vưu Chiếu Hy vừa nói, bước chân vừa tiến gần về phía của gã kia. Trong phút chốc, thân ảnh của cậu đã đứng ngay bên cạnh của gã, vừa vặn cảm nhận được bả vai run như cầy sấy của gã.

Từng ngón tay khẽ nhịp nhàng trong không khí, Vưu Chiếu Hy bỗng nheo mắt lại, có chút trầm mặc suy nghĩ. Sự im lặng của cậu lúc này ngược lại càng khiến cho gã đàn ông kia càng lúc càng căng thẳng, muốn bỏ chạy cũng không được, mà ở lại đây cũng không yên.

Gã nghiến chặt răng mình, dường như nỗi lo lắng đã khiến cho gã không còn cảm thấy đau đớn sau khi bị cắn nữa.

"Tao đi được rồi chứ?" Gã ngập ngừng liếc mắt nhìn Vưu Chiếu Hy đang ở sát bên cạnh mình.

Không thấy cậu lên tiếng, gã nhíu chặt mày, trong đầu đếm thầm một, hai, ba, rốt cuộc liều mình mà đổ về phía trước bỏ chạy thật nhanh.

Nhưng trước khi để gã kịp làm hành động liều mạng đó, Vưu Chiếu Hy đã nhanh chóng bắt lấy ngần cổ của gã, dùng lực siết chặt đến mức trên gương mặt kia chỉ còn lại một sắc trắng bệt.

Gã say trong giây phút ấy chỉ liều mình vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của Vưu Chiếu Hy, nhưng cổ lại họng đau nhức không cách nào lên tiếng được.

Vưu Chiếu Hy vẫn im lặng cho đến khi cảm nhận được cơ thể kia đã bất động, cậu mới nhẹ nhàng buông tay, mặc cho cái xác kia từ trên cao rơi xuống mặt đất.

Mảnh bùn lầy mau chóng bám lấy thi thể của gã say rượu, những hạt mưa vô tình giội ướt gương mặt trắng bệt ấy, cái lạnh lẽo như muốn lấp đầy đôi mắt giận dữ vẫn trừng lớn của gã.

Vưu Chiếu Hy nhẹ thở ra một làn khói trắng, cúi thấp đầu nhìn thi thể bên cạnh chân mình đang dần bị lớp bùn lầy che đi, ánh mắt phút chốc trở nên thật vô tình.

Ngồi xuống ngay bên cạnh thi thể kia, Vưu Chiếu Hy dùng ngón tay phủi đi một lớp lá cây bị gió thổi đến dính trên gương mặt của gã đàn ông ấy, lúc này cậu mới trầm tĩnh mà cất tiếng nói.

"Thật ra, không phải với ai tôi cũng sẽ giữ lời hứa của mình."

Dừng một chút, Vưu Chiếu Hy đưa bàn tay che khuất đi đôi mắt của thi thể, nhẹ nhàng trượt xuống, khóe môi lạnh nhạt mỉm cười.

"Đằng nào cũng sẽ phải chết, ông nếu như biến thành một kẻ như chúng tôi, sẽ cực kì đau khổ."

Bỏ lại thi thể thân nhiệt vẫn còn ấm áp kia, Vưu Chiếu Hy hít một hơi thật sâu rồi cất bước đi vào bên trong nhà kho ở trước mặt.

Cậu cẩn thận tránh không giẫm phải những cành cây khô trên mặt đất, cuối cùng cũng tìm được một địa điểm tốt để theo dõi bên trong.

Qua một khung cửa sổ thật nhỏ, chỉ vừa vặn nghe thấy giọng nói và nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt.

Vưu Chiếu Hy lúc này đột nhiên lại căng thẳng cực độ, cậu cảm giác chính mình đang phải nín thở để cho những kẻ bên trong kia không phải phát hiện ra cậu.

Nhờ vào cái lỗ hình tròn ở cửa sổ, Vưu Chiếu Hy nhìn thấy được khuôn mặt của Từ Thiếu Hàn. Mặt ông ấy tái nhợt, trên mép thái dương còn đang rỉ máu, cả đầu đều gục xuống, không tìm thấy nửa điểm sống sót.

Vưu Chiếu Hy nuốt nước bọt, hai bàn tay mau chóng nắm chặt lại, cố gắng giữ bình tĩnh để suy nghĩ cách đối phó mà không phải rút dây động rừng.

Ở bên trong lúc này vọng ra một vài giọng nói cùng tiếng cười đầy khoái trá.

"Từ Thiếu Hàn này, mày thật sự không muốn sống đấy à? Không có tiền lại cứ cắm đầu vào bài bạc, mày không lo cho con trai của mày à?"

"Đại ca, nó đã bất tỉnh thật rồi. Chúng ta đánh nó liên tục mấy tiếng đồng hồ như vậy, quỷ còn không thể chịu nổi nữa là con người như nó."

"Nó chỉ là bất tỉnh thôi."

Gã được xưng là đại ca lúc này đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Từ Thiếu Hàn vẫn kiên trì gục mặt xuống, không hé môi nửa lời. Gã trùm cầm trong tay một cây gỗ dài lớn, nhìn qua có chút giống với cây gậy đánh bóng chày, thản nhiên vỗ lên mặt của Từ Thiếu Hàn vài cái.

"Từ Thiếu Hàn làm sao mà chết được chứ?" Gã cười lớn, "Nó chỉ chết khi mà không có máu thôi, haha..."

Từ Thiếu Hàn gương mặt nhợt nhạt như một xác chết, nghe giọng cười kia liền ngẩng đầu lên, dùng hết sức mà phun từ trong miệng ra một ngụm máu đặc.

"Mày nói đúng."

Nghe thấy giọng nói thều thào yếu ớt của Từ Thiếu Hàn, gã cầm đầu quay người lại, một lần nữa cười đến híp cả đôi mắt của mình.

"Tao biết mày sống rất dai. Mày chịu hi sinh để bọn tao đem đến đây như vậy, có phải cũng chỉ vì muốn bảo vệ thằng con trai của mày hay không?"

Gã nói xong liền thở dài một tiếng, tựa như rất tiếc nuối khi nghĩ đến một chuyện gì đó, "Thật là..."

Sau đó gã đến gần bên Từ Thiếu Hàn, nghiêng nhẹ đầu thì thầm vào tai của ông ta, "Tao đến bây giờ vẫn muốn nếm thử mùi vị của con trai mày một lần... Mày làm sao lại không biết chia sẻ cho đồng loại nhỉ?"

Từ Thiếu Hàn lúc này bất ngờ trừng lớn mắt nhìn gã cầm đầu, ánh mắt đầy oán giận, nhìn qua thật sự khiến một người khiếp sợ.

"Tao cấm mày!" Từ Thiếu Hàn giọng nói yếu ớt gào lên, nhưng ngay lập tức liền bị gã cầm đầu đấm vào mặt một cái, ngay lập tức gục xuống đầy bất lực.

Đứng bên ngoài lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, Vưu Chiếu Hy trong đầu hoang mang không hiểu trọng tâm câu chuyện là như thế nào.

Con trai của Từ Thiếu Hàn mà gã kia nhắc đến có phải là Từ Lương không? Nếu là cậu ấy, tại sao nội dung nói chuyện của bọn họ lại kì quái như vậy?

Cái gì mà nếm thử mùi vị của con trai...

Vưu Chiếu Hy nhíu chặt mày, thật sự không thể ngăn cản bản thân nghĩ đến những điều bẩn thỉu hơn như thế nữa. Cậu nén xuống cơn ghê tởm trong lòng, định xoay người tìm một nơi kín đáo hơn để nghĩ cách giúp Từ Thiếu Hàn trốn thoát thì bất ngờ bị tấn công từ phía sau lưng.

Một cái đánh gục ngay trên cổ, Vưu Chiếu Hy mơ mơ hồ hồ ngất xỉu.

Cảm giác cuối cùng còn sót lại trong tâm trí của cậu chính là cái lạnh thấu xương từ mặt đất.

#

Từ trong mơ tỉnh dậy, Vưu Chiếu Hy nghe thấy một loạt những âm thanh cười nói rất lớn.

Đôi mắt mệt mỏi hé mở nhìn một chút, lại chỉ nhìn thấy được những hình ảnh mờ ảo không rõ ràng, một người lại biến ra thành bốn, năm người giống nhau.

Cậu lắc mạnh đầu, cố gắng để cho đầu óc thanh tỉnh một chút nhưng vẫn là không thể cưỡng lại được một liều thuốc mê ban nãy mình bị hít phải.

Gục mặt xuống, Vưu Chiếu Hy lần nữa chìm vào một giấc ngủ chập chờn.

Nửa giờ sau.

Rào!

Từng giọt nước lạnh buốt mạnh mẽ bám dính trên gương mặt của Vưu Chiếu Hy, khiến cho cậu không chịu được đành phải vùng vẫy khỏi cơn mơ mà tỉnh dậy.

Mi mắt nặng trĩu không buồn nhấc lên, Vưu Chiếu Hy ho khẽ hai tiếng, rốt cuộc cũng đã có thể tỉnh táo nhìn thấy những gì ở ngay trước mặt lúc này.

Một đám người giang hồ, tay chân đều xăm trổ không chừa một tấc thịt nào. Bọn chúng đứng vây quanh cậu, đặc biệt là gã cầm đầu cứ mãi nhìn ngắm cậu, nhìn đến si mê.

Vưu Chiếu Hy chớp mắt hai cái, khi ngẩng đầu nhìn lên thì nhận ra gã cầm đầu đang chuẩn bị ngồi khụy gối ngay trước mặt của mình. Ngón tay thô ráp của gã tùy tiện vuốt lên gò má của cậu, nơi cậu bị Lý Thiệu Quân làm cho bị thương lúc này đã đóng vẩy.

"Thật là xinh đẹp." Gã mỉm cười, "Đôi mắt này thật xinh đẹp."

Vưu Chiếu Hy nghe loáng thoáng giọng nói ghê tởm của gã, một khắc liền quay mạnh đầu, tránh đi động chạm từ người kia. Đồng thời, cậu cựa nhẹ người, phát hiện hai tay mình đều bị trói chặt ở phía sau lưng.

Hoàn cảnh hiện tại gay go hơn cậu tưởng tượng, trong lòng phút chốc tức giận với chính bản thân của mình.

Gã cầm đầu nhìn Vưu Chiếu Hy muốn kháng cự, hắn liền bật cười một tiếng rồi đứng dậy, kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện cậu.

"Đừng quấy, thiếu niên xinh đẹp à."

Vưu Chiếu Hy nghe một câu này lập tức trừng mắt nhìn gã, chỉ đáng tiếc cho sự xinh đẹp trong đôi mắt của cậu càng làm cho gã cảm thấy thích thú muốn trêu đùa.

Những tên tay sai đứng xung quanh không rõ đại ca của chúng muốn làm gì thiếu niên kia.

"Mùi vị này..." Gã cầm đầu hít vào một hơi, "Thật là giống mùi vị thuần chủng...thật cao quý..."

Nghe những lời thì thầm của người đối diện, Vưu Chiếu Hy tựa như càng lúc càng hiểu được xuất thân của người kia là như thế nào.

Nhìn vẻ mặt của gã cùng những lời nói ban nãy gã nói với Từ Thiếu Hàn, Vưu Chiếu Hy không ngăn được những suy nghĩ trong lòng của mình.

Gã kia...liệu có phải là....

Gã cầm đầu tựa như đã mệt, cả người tùy tiện ngả ra phía sau chiếc ghế, ánh mắt nhìn lên trần nhà, dửng dưng cất tiếng hỏi:

"Mục đích của cưng đến đây là gì? Nói thử."

"Thả Từ Thiếu Hàn ra."

"Ả?" Nghe một câu chắc nịch như vậy không khỏi khiến cho người kia bất ngờ, gã ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Vưu Chiếu Hy.

Không tìm ra một nét hoảng sợ trong đôi mắt của cậu, gã lần nữa mỉm cười thật gian tà, ngón tay khép chặt vào nhau, tựa bên dưới chiếc cằm lún phún râu.

"Giọng điệu sắc bén bình tĩnh này không phải ai cũng có được đâu. Thiếu niên xinh đẹp này, cưng có gì để chuộc hắn ra sao?"

Vưu Chiếu Hy hạ tầm mắt nhìn xuống mặt đất loang lỗ những vết máu đã khô lại, khẽ nhíu mày nói:

"Chẳng có gì cả."

"Ồ thế à? Vậy...để ta chỉ cho cưng nhé." Gã hơi ngửa cổ tựa ra sau ghế, "Thật ra thì có một thứ ta luôn muốn được sở hữu trong tay..."

Gã nâng mi mắt nhìn cậu, giọng nói càng lúc càng trầm xuống, "Đem mạng của con trai hắn đến chuộc hắn, thế nào?"

Từ Lương?

Trong đầu Vưu Chiếu Hy bỗng nảy lên cái tên thân thuộc này, phút chốc cảm thấy tức giận đến phát run.

Cậu thật sự vẫn chưa tìm ra được lý do vì sao gã kia quyết tâm có được Từ Lương như vậy? Rốt cuộc gã muốn có cậu ấy để làm cái gì cơ chứ?

Mà Từ Thiếu Hàn cũng không phải là một người bình thường. Theo như cuộc nói chuyện khi nãy giữa bọn họ thì ông ấy...khá là tương đồng với mình.

Vưu Chiếu Hy vẫn trầm mặc nghĩ ngợi về thân phận thật sự của Từ Thiếu Hàn cùng gã đàn ông ở trước mặt mình. Nhưng quan trọng hơn tất cả vẫn là sinh mạng của Từ Thiếu Hàn.

Nhớ lại hình ảnh đau lòng của Từ Lương trong bệnh viện, Vưu Chiếu Hy đã không thể chịu nổi. Nếu Từ Thiếu Hàn thật sự phải chết đi, Từ Lương sẽ như thế nào?

Dù sao ông ta cũng một tay nuôi nấng Từ Lương đến ngày hôm nay, không thể vì một vài lỗi lầm mà chối bỏ đi công lao của ông ta như vậy.

Gã cầm đầu đến giờ vẫn kiên nhẫn ngồi chờ đợi Vưu Chiếu Hy hồi đáp.

Sau một hồi im lặng thật lâu, Vưu Chiếu Hy rốt cuộc cũng đành ném xuống một lá bài, xem như đặt cược toàn bộ mọi thứ mà cậu đang có.

Hoặc là cậu sẽ thành công giữ lấy sinh mạng cho Từ Thiếu Hàn, hoặc là cả cậu cùng ông ta đều sẽ...không toàn mạng.

Vưu Chiếu Hy càng nghĩ lại càng cảm thấy mình thật liều lĩnh, nhưng vì cậu từng hứa sẽ luôn bảo vệ Từ Lương, cho nên sẽ không vì sợ hãi mà chùn bước, càng không vì thế mà đem Từ Lương giao nộp cho bọn khốn khiếp kia.

"Một mạng đổi một mạng, thật sự rất nhàm chán."

Các ngón tay của gã vốn luôn gõ thành nhịp trên thành ghế thoáng chốc dừng lại, đôi mắt của gã nghiêm túc nhìn về phía của Vưu Chiếu Hy.

Nghe lời cậu vừa nói, gã khẽ híp mắt lại, trầm tư nghĩ ngợi. Một hồi sau, gã mỉm cười, hỏi ngược lại:

"Vậy, như thế nào mới là thú vị?"

Vưu Chiếu Hy cúi thấp đầu, vô tình che đi nụ cười gian xảo của mình. Sợi dây trói ở sau lưng cậu không biết từ bao giờ lại trở nên lõng lẽo như vậy, khiến cho đôi tay kia cảm giác ngứa ngáy muốn hoạt động một chút.

Giữa một màn im lặng trong nhà kho lạnh lẽo, Vưu Chiếu Hy cất tiếng nói nhẹ tựa lông hồng của mình:

"Nhiều mạng đổi một mạng, mới thật sự thú vị."

Lời này vừa dứt, Vưu Chiếu Hy lập tức đứng bật dậy, dùng một chân đá bay chiếc ghế gỗ ở sau lưng mình. Chiếc ghế va phải vào tường, vỡ thành từng mảnh.

Một màn phản công bất ngờ thế kia khiến cho những tên tay sai khác bị đứng hình một trận. Bọn chúng trơ mắt nhìn cậu vài giây, đến khi gã cầm đầu khóe môi giận run, hét lên một tiếng giận dữ, bọn chúng mới lao vào một phía, bắt lấy cậu.

"Nếu để nó thoát, tao sẽ giết cả bọn chúng mày!"

Vưu Chiếu Hy nhìn thấy bọn người kia trơ mắt nhìn mình, bất giác mỉm cười một cách khinh thường. Bàn tay vươn ra, không nhanh không chậm liền khống chế được một tên tay sai đang đứng ngốc một chỗ.

Hơi thở lạnh buốt phả đến ngần cổ, tên bị khống chế nhất thời run rẫy, cả người thoáng chốc đông cứng lại.

Vưu Chiếu Hy đứng nấp sau cơ thể cao lớn trước mặt mình, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển lên xuống ở yết hầu của hắn, như đùa như thật dùng móng vuốt ấn vào lớp da run rẫy kia.

"Ta chỉ nói thêm một lần nữa, mau thả Từ Thiếu Hàn ra ngay lập tức."

Gã cầm đầu đứng một bên chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, khóe môi hắn giận run lên, bàn tay đang giữ cây gậy gỗ cũng vô thức siết chặt hơn một chút.

Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Vưu Chiếu Hy, gã nghiến chặt răng, không hề nương tình vung tay một phát, chuẩn xác đánh vào chính giữa bụng của Từ Thiếu Hàn, khiến cho ông ta một lần nữa phải phun ra một ngụm máu đặc sệt, tanh tưởi.

Cảnh tra tấn tàn bạo đó thu vào trong mắt của Vưu Chiếu Hy, cậu mím chặt môi mình, trừng mắt nhìn về phía gã cầm đầu. Trông thấy hắn vừa nhếch môi cười hả dạ một cái, tâm trí cậu lúc này cũng không còn cái gì gọi là từ bi với vị tha.

"Thật là không biết nghe lời mà." Vưu Chiếu Hy nhàn nhạt lên tiếng, kèm theo một nụ cười thật vô tình.

Móng vuốt hờ hững ấn thật sâu vào chính giữa yết hầu của kẻ bị khống chế, khiến cho hắn đau đớn kêu lên một tiếng thảm khốc. Máu từ nơi yết hầu vẫn tuôn ra như một dòng suối, ướt đẫm cả bàn tay của Vưu Chiếu Hy.

Cảm nhận cơ thể của tên kia đang run rẫy trước ngực mình, Vưu Chiếu Hy một chút cũng không cảm thấy thương xót. Thu tay về, cậu thản nhiên nhìn cái xác vừa mới rơi xuống ngay bên cạnh chân mình, không hề dấy lên nửa điểm kinh ngạc.

Trước mặt bọn người kia, Vưu Chiếu Hy điềm tĩnh đưa ngón tay dính đầy máu tươi kề ngay đôi môi đang hé mở của mình, lại thong thả vươn đầu lưỡi liếm một chút.

Vị máu tan ngay trên đầu lưỡi, chậm rãi lan ra khắp các tế bào, từng chút một xâm nhập vào tâm trí của Vưu Chiếu Hy, khiến tinh thần của cậu phút chốc hưng phấn lạ thường.

Đôi mắt màu xanh biếc lóe sáng trong đêm, mang theo một ánh nhìn vừa gian xảo lại vừa si mê.

"Ai sẽ là người tiếp theo đây?"

----

Má Vi: Chương này khiến má nhức đầu quá, cứ cảm giác không tới, haiz...