Từ Lương nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng khó coi, không khỏi nhíu mày một cái, "Tại sao anh ấy lại làm như vậy?"
Vưu Chiếu Hy tỏ ra bất cần khi nhắc đến người kia, cả người tùy tiện dựa vào bàn học, ngón tay miết nhẹ cạnh bàn, khóe môi nhếch lên cười mỉa mai.
"Có lẽ là do tớ lỡ động vào bảo bối của hắn."
"Bảo bối?" Từ Lương mơ hồ ứng tiếng, sau đó vẫn không hiểu nên tiếp lời, "Từ ngày vào học đến giờ tớ cũng không thấy cậu đặc biệt thân với ai ngoài tớ, chắc là sẽ không phải theo hướng này đi?"
Vưu Chiếu Hy nâng mắt nhìn bạn mình, tâm ý hòa hợp như vậy còn có thể không cao hứng được hay sao?
Gật đầu một cái, Vưu Chiếu Hy lần nữa xác nhận, "Không phải là một người tớ thích, mà là một người tớ ghét."
"Cậu ghét..." Từ Lương cảm thấy mọi chuyện dần được đưa ra ánh sáng, nhịp thở cũng từ chậm chạp mà nhanh dần.
Mấy đầu ngón tay không biết vì lý do gì lại ma sát nhẹ nhàng vào nhau.
Từ Lương im lặng suy nghĩ.
Nếu đúng theo Vưu Chiếu Hy nói thì bảo bối của Lý Thiệu Quân hẳn là em trai của anh ta, Lý Thiệu Lâm. Nhưng cách mỉa mai của Vưu Chiếu Hy không phải là hơi cường điệu rồi sao?
Bảo bối... Hai tiếng này áp lên một người em trai quả thực có chút...
Ngay khi ý niệm này vừa lóe lên, Từ Lương không nhịn được ngước mắt nhìn Vưu Chiếu Hy một cái. Bản thân cậu mơ hồ nhìn thấy được hình ảnh của Vưu Thần được áp lên Lý Thiệu Quân lãnh khốc đáng sợ kia, cuối cùng cũng đành đè xuống những thắc mắc khi nãy của mình.
Vưu Chiếu Hy thật ra cường điệu khá đúng đắn, nhưng liệu có phải là mối quan hệ giống như...của cậu ấy hay không?
Nhìn thấy Từ Lương im lặng, Vưu Chiếu Hy huých nhẹ một cái vào tay của cậu, hỏi, "Nè, sao cậu im re vậy?"
Từ Lương chớp chớp mắt, lắc đầu chối, "Không có gì. Tớ chỉ đang nghĩ liệu hai người sau này có còn va chạm như thế kia nữa không."
"Nếu hắn muốn, tớ cũng không ngán." Vưu Chiếu Hy hơi nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa màu nâu bóng loáng, ẩn ẩn một ánh cười gian xảo:
"Nhưng đương nhiên là tớ sẽ đổi sang một cách khác, khéo léo hơn ngày trước một chút."
Từ Lương nghe đến hai tiếng "ngày trước", trong lòng sớm hiểu Vưu Chiếu Hy muốn nói đến ngày nào, sự kiện gì.
Tuy trong lòng lẫn ngoài mặt đều không có ý ủng hộ bạn mình phải đáp trả Lý Thiệu Quân kia một cách xứng đáng, nhưng Từ Lương cũng không cách nào mở miệng ngăn cản được Vưu Chiếu Hy.
Bản tính người kia luôn cố chấp cứng đầu, e rằng chỉ có mỗi một người mới khiến cậu ấy khuất phục được thôi.
Từ Lương sau khi nói xong một câu thì tiếp tục chìm trong suy nghĩ của bản thân. Mà Vưu Chiếu Hy cũng im lặng không nói thêm câu gì nữa.
Liếc nhìn ly rượu chỉ còn vương lại vài giọt nước màu đỏ thẫm, Vưu Chiếu Hy nhận ra ánh mắt của mình ẩn hiện lên mặt thủy tinh, phản chiếu một cách mơ hồ nhưng cũng rất rõ ràng. Mặt thủy tinh trong suốt soi rõ đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp của cậu, lại vô tình lóe lên một chút tính toán mưu kế đầy gian xảo.
Vưu Chiếu Hy không rõ vì sao bản thân lại có những suy nghĩ tiêu cực như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến Lý Thiệu Quân không sợ trời không sợ đất kia, cậu lại rất muốn khiến cho y phải hạ mình mà khuất phục trước cậu.
Nếu như không thể khiến Lý Thiệu Quân đau đớn về thể xác, vậy thì cứ nhắm đến tinh thần của hắn mà tấn công vậy. Dù cho là giống loài gì đi nữa thì vẫn phải sống dựa vào trái tim.
Lí trí có thể chiến thắng, nhưng trái tim vẫn luôn là thứ yếu ớt hơn tất thảy.
Vưu Chiếu Hy hơi cúi thấp đầu, nhẹ nhàng cong khóe môi lên một đường thật mảnh, trong lòng thoáng nghĩ đến hình ảnh một Lý Thiệu Quân đau đớn vì một người khác.
Lý Thiệu Quân, anh hẳn là sớm có một người trong lòng rồi đi? Để xem, tôi sẽ cùng anh chơi những trò gì và chơi như thế nào...
"Tiểu Uyển đâu rồi nhỉ?"
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi một câu hỏi rất tùy hứng của Từ Lương ở đối diện.
Vưu Chiếu Hy thở nhẹ một hơi, ngẩng mặt lên nhìn Từ Lương rồi chuyển tầm mắt bao quát khắp phòng. Không phát hiện nửa điểm tâm hơi của Tiểu Uyển, cậu bực bội giẫm chân xuống sàn nhà, miệng mắng một câu.
"Tiểu Uyển béo này, lại chạy đi đâu nữa rồi?"
Ở trước cửa phòng ngủ của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần lúc này mới chậm rãi đứng thẳng người, xoay gót hướng đến thư phòng của mình. Ngay sau đó, một vài thanh âm khe khẽ ma sát trên nền đất, lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân của Vưu Thần.
Bên tai truyền đến một loạt tiếng kêu nho nhỏ, Vưu Thần thoáng dừng chân, đầu hơi nghiêng nhìn xuống dưới. Phát hiện Tiểu Uyển đang duỗi tay duỗi chân bám vào mình, y lãnh đạm mỉm cười.
"Lại đây nào." Giọng nói trầm thấp như vang vọng lại ở nơi tăm tối nhất vang lên giữa hành lang vắng vẻ.
Tiểu Uyển tựa hồ hiểu được người kia nói gì, chẳng bao lâu liền leo tót bám trụ vào bả vai của Vưu Thần. Sau đó nó ngoan ngoãn không động một chút, bộ dạng tỏ ra đầy sức nịnh nọt.
Vưu Thần cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng hướng đến thư phòng của mình. Trên gương mặt, thần sắc tức giận cùng thâm hiểm ban nãy tựa như cuốn theo làn gió vừa thổi sượt qua da mặt y.
...
Cả một buổi chiều Vưu Chiếu Hy đều ở trong phòng không đi ra ngoài, cho nên cậu cũng không biết rằng Vưu Thần đã sớm rời khỏi Vưu gia.
Khi đang làm bài tập cùng với Từ Lương, Vưu Chiếu Hy bên tai nghe thấy động tĩnh ở cửa phòng. Vài tiếng lục đục khó chịu cứ khe khẽ phát ra, làm cậu không thể tập trung vào bài tập được nữa.
Quay đầu nhìn một cái, Vưu Chiếu Hy lập tức phát hiện có cái bóng đen nhỏ nhắn ở dưới ngạch cửa. Cậu thình lình đứng dậy khiến cho Từ Lương ở bên cạnh cũng giật khẽ mình.
"Tiểu Hy, có chuyện gì à?" Từ Lương khó hiểu nhìn theo ra đến ngạch cửa, phát hiện cái bóng đen kia cứ loay hoay ở trước cửa phòng.
Vưu Chiếu Hy trong lòng sớm nhận ra được đó là cái bóng đen của ai, cơn thịnh nộ chốc chốc nổi bừng lên. Cậu nhanh chân đi đến đó, không chần chừ mà mở cửa ra một cái, vô tình khiến cho cái bóng kia ngã uỵch xuống sàn nhà.
Từ trên nhìn xuống, Tiểu Uyển béo ục ịch nằm ngã ra trông đến thảm thương.
"Đi chơi cho đã, bây giờ mới mò về hả? Còn biết đường mò về nữa cơ đấy!"
Vưu Chiếu Hy tuy biết rằng Tiểu Uyển cùng mình không cách nào có thể trò chuyện với nhau, nhưng khi cậu bực lên đều sẽ mắng Tiểu Uyển không ngớt lời.
Tiểu Uyển lồm cồm bò dậy, ngúng nguẩy cái đuôi như muốn hối lỗi. Sau đó nhanh như chớp bám lên người của Vưu Chiếu Hy, leo nhanh ngồi trên bả vai của cậu.
"Sao? Còn nhớ ai mới là chủ nhân của mày hả?" Vưu Chiếu Hy thừa biết nó từ đâu trở về.
Đến giờ cậu cũng chưa khẳng định được bản thân có phải là chủ nhân của sóc béo kia không nữa.
Tiểu Uyển tựa hồ không quan tâm mấy lời trách móc của Vưu Chiếu Hy, có thể vì nó không hiểu được. Nhưng ngay sau đó, nó cứ lắc lư thân người, đôi mắt to tròn chớp chớp liên tục, giống như muốn nói gì đó.
Từ Lương ở phía sau đi tới mang một vẻ mặt khó hiểu nói, "Có phải nó muốn nói gì với cậu không?"
Vưu Chiếu Hy quay đầu nhìn Từ Lương. Tiểu Uyển cũng quay đầu lại nhìn Từ Lương, bất ngờ chiếc đầu nhỏ gật lấy gật để.
"..." Vưu Chiếu Hy trong lòng nghi hoặc, kia là Tiểu Uyển hiểu Tiểu Lương nói gì sao?
Từ Lương cũng nhìn thấy cái gật đầu gấp gáp của Tiểu Uyển, tâm tình bắt đầu nhảy loạn hiếu kỳ.
"Tiểu Hy, cậu xem Tiểu Uyển vừa mới gật đầu kìa."
Vưu Chiếu Hy lúc này túm lấy Tiểu Uyển đặt trong lòng bàn tay, nghiêm túc nhìn nó, "Mày thật sự có chuyện muốn nói với tao à?"
Tiểu Uyển hai bàn tay chụm lại, đầu gật gật.
Không thể nào! Tiểu Uyển...Tiểu Uyển sao lại...
Vưu Chiếu Hy cắn nhẹ môi dưới, không tin mà nói, "Làm sao có thể? Nó chỉ là con sóc thôi mà."
Từ Lương ở bên cạnh lập tức phản đối, "Tiểu Hy, nếu như trên đời còn có ma cà rồng thì sóc hiểu tiếng người có là gì chứ?"
Vưu Chiếu Hy lần này mới thật sự chấp nhận việc Tiểu Uyển kia có thể hiểu con người nói gì và...
"Nhưng nó không biết nói. Chúng ta cũng đành thôi." Vưu Chiếu Hy nhíu mày bất lực.
Từ Lương cũng cảm thấy như vậy.
Tiểu Uyển cho dù có nghe hiểu được họ thì cũng không thể nói chuyện như một con người được.
Trong một khắc hai người Vưu Từ kia có loại cảm giác muốn từ bỏ thì bên tai Vưu Chiếu Hy bất ngờ truyền đến một loạt âm thanh như tiếng vọng ở trong hang động.
Một âm thanh ồ ồ khàn khàn, lúc rõ lúc yếu, nghe qua thật sự có điểm lạnh người.
Bả vai Vưu Chiếu Hy hơi cứng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Tiểu Uyển vẫn đang chăm chú nhìn mình.
Giọng nói khi nãy...là của một người con trai, nhưng vô cùng trầm, còn vang vọng khó nghe nữa.
"Tiểu Uyển, có phải...là mày vừa nói không?" Vưu Chiếu Hy nuốt xuống một ngụm nước bọt, mơ hồ hỏi.
Ngay sau đó, bên tai lần nữa truyền đến giọng nói khi nãy.
Phải, cậu chủ.
Vưu Chiếu Hy nhíu chặt mày, suýt nữa đã siết nắm tay lại đè bẹp dí Tiểu Uyển rồi. Cậu hít sâu vào một hơi, chưa vội thuật lại cho Từ Lương biết mà hỏi tiếp:
"Được rồi, mày...có chuyện gì muốn nói?"
Đại Thần sắp ra tay với một người.
Đại Thần?
Vưu Chiếu Hy không nghĩ đến Tiểu Uyển sẽ gọi Vưu Thần như thế này, cho nên có chút lạ lẫm. Nhưng mà anh cả thì liên quan gì chứ? Anh ấy sắp ra tay với ai?
Từ Lương nhìn thấy sắc mặt của Vưu Chiếu Hy không được tốt, bèn hỏi, "Sao vậy? Có chuyện gì rồi hả?"
"Tiểu Uyển bảo...anh ấy sắp ra tay với một người."
Từ Lương đương nhiên hiểu "anh ấy" kia là ai, cho nên hai từ "ra tay" càng trở nên đặc biệt đáng sợ.
Nuốt một ngụm khí lạnh, Từ Lương thấp thỏm hỏi, "Cậu Vưu muốn ra tay với ai?"
Tiểu Uyển liếc mắt nhìn Từ Lương, sau đó giống như bình thường, mở to đôi mắt nhìn Vưu Chiếu Hy.
Giọng nói kia lần nữa vang lên, nghe chừng vội vã gấp gáp.
Người họ Lý! Là một người họ Lý! Sắp rồi đấy! Không sẽ không kịp đâu, cậu chủ!
Vưu Chiếu Hy càng lúc càng hoang mang, không rõ việc Tiểu Uyển nói có đúng hay không? Nhưng nghe giọng điệu thúc giục kia thì hẳn là không phải đùa giỡn đi?
"Sao rồi?" Từ Lương cũng lo lắng.
Vưu Chiếu Hy đè nén đi tâm tình hoang mang của mình, đôi mắt tựa hồ hiện lên nét lo sợ cho người họ Lý.
"Tớ nghĩ là..." Vưu Chiếu Hy như mất đi sinh khí nhìn Từ Lương, thì thầm, "Anh ấy biết chuyện của Thiệu Quân rồi."
Từ Lương ngay lập tức nhíu mày, "Đừng bảo là cậu Vưu đã nghe được chúng ta nói chuyện khi nãy?"
"Rất có thể là vậy." Vưu Chiếu Hy nhắm chặt mắt, cố gắng bình tĩnh để tìm hướng giải quyết mọi chuyện.
Tiểu Uyển sau khi báo lại cũng không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thấy cậu chủ của mình đứng im bất động, nó không nhịn được cúi xuống cắn một cái vào tay Vưu Chiếu Hy.
"Uy! Tiểu Uyển!" Vưu Chiếu Hy bị đau mà bừng tỉnh, mắng một tiếng rồi lại nghe thấy Tiểu Uyển nói.
Chần chừ sẽ giết hại một người đấy, cậu chủ không biết à? Đại Thần là người thế nào, cậu biết rõ nhất mà!
Vưu Chiếu Hy liếc nhìn vết cắn trên cổ tay mình một cái rồi nhìn Tiểu Uyển, bất giác cắn chặt môi dưới.
Vưu Thần, sao lúc nào anh cũng tùy tiện ra tay mà không hỏi ý em như thế?
"Tớ cần đến Lý gia ngay bây giờ. Nếu không e là không kịp." Vưu Chiếu Hy bỏ Tiểu Uyển xuống đất, quay sang nói với Từ Lương.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn mình, Từ Lương đương nhiên không thể an tâm thoải mái được. Cậu vỗ nhẹ lên vai của Vưu Chiếu Hy, thấp giọng trấn tĩnh.
"Bình tĩnh một chút, chúng ta cần nghĩ cách đối phó trước khi đến đó."
Vưu Chiếu Hy lắc mạnh đầu, "Không được. Tớ không thể chờ được nữa. Tớ thật ra không quan tâm mạng người kia có bị anh ấy lấy mất hay không, nhưng hiện tại anh ấy đang đặt chân vào lãnh thổ của họ. Muốn trở về toàn mạng là điều không thể, huống gì Lý Thiệu Quân kia thân phận cũng không nhỏ chút nào."
Từ Lương nghe rõ từng câu mà người kia nói. Giọng điệu bình tĩnh mà rõ ràng mạch lạc, nhưng cũng không kém phần lãnh đạm.
Ngẫm đi ngẫm lại đều có thể thấy được, Vưu Chiếu Hy căn bản chỉ lo lắng cho tính mạng của Vưu Thần mà thôi.
Từ Lương hiểu vì sao Vưu Chiếu Hy lại như vậy, cho nên không chờ thêm một giây nào nữa liền kéo tay cậu đi về phòng của mình.
Vưu Chiếu Hy không rõ Từ Lương muốn làm gì, chỉ im lặng đi theo bạn mình.
Vào đến phòng ngủ, Từ Lương lục trong hộc tủ nhỏ một cuốn sổ ghi chép bản to. Lật ra vài trang đầu, nhiều hàng chữ in xếp cách đều nhau. Mỗi hàng mỗi cột đều chia ra rất cẩn thận và chi tiết.
Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn một hồi mới kinh ngạc thốt lên, "Cậu có cả sổ địa chỉ của lớp mình sao?"
Từ Lương vừa gật đầu vừa tập trung tìm tên của Lý Thiệu Lâm. Chẳng bao lâu, cậu dò ra được địa chỉ của Lý gia.
"Đây, đây là địa chỉ của Thiệu Lâm." Từ Lương vui mừng chỉ tay vào một dòng chữ.
Vưu Chiếu Hy cẩn thận ghi lại địa chỉ vào trong lòng bàn tay, sau đó kinh hỷ ôm Từ Lương một cái.
"Cảm ơn cậu, Tiểu Lương! Tớ sẽ đi sớm về sớm."
Từ Lương tách cậu bạn ra một khoảng, lườm nhẹ nhắc nhở, "Cậu vạn lần đừng ôm tớ trước mặt cậu Vưu, có nhớ chưa?"
Vưu Chiếu Hy bị nhắc khéo, mặt mũi tức khắc đỏ lựng.
"Sao...sao cậu lại..."
Từ Lương khẽ thở dài, "Tớ không dám khẳng định mối quan hệ của hai người là gì, nhưng tớ phải thừa nhận rằng, ngoài cậu Vưu thì không ai được phép thân thiết gần gũi với cậu cả."
"Tại sao?" Vưu Chiếu Hy nhất thời vì chuyện kia mà trí não xử lý thông tin không được tốt lắm.
Từ Lương nhìn bạn mình ngốc lăng, bất quá đành xoa xoa mũi, hạ thấp giọng giải thích: