Vưu Chiếu Hy không nghĩ hành động của mình là bồng bột nhất thời.
Đối diện với thái độ lạnh nhạt nhẫn tâm của Vưu Thần lúc này, trong cậu không còn có nổi một suy nghĩ nào sáng suốt hơn một chút.
Tình cảm của cậu dành cho y có bao nhiêu phần là thật lòng sâu đậm, bao nhiêu phần là điên cuồng loạn ý. Chính vì điên cuồng cho nên mới bất chấp làm mọi thứ để có thể khiến cho bản thân an tâm mà chính y cũng không cần phải phiền phức suy nghĩ đến những đối tượng xung quanh.
Ngay cả tình cảm của người khác, cậu cũng đã tùy ý cầm lên rồi ném xuống một cách tàn nhẫn như vậy.
Thế nhưng y lại không hiểu cho cậu, không hiểu cho những suy nghĩ trong tim cậu, càng không dám tin tưởng cậu.
Ngay lúc này, ánh mắt kia lại như đang như bào mòn trái tim của cậu đi từng chút một.
Từ khi giao cho Vưu Thần tình cảm này, cũng đồng nghĩa với việc trái tim này đã luôn vì y mà sống.
Nếu như bây giờ y đã như thế, cậu thật sự cũng không muốn tiếp tục đau lòng như thế nữa.
Móng vuốt chậm rãi đâm vào da thịt.
Cảm giác đau đớn này lần đầu tiên cậu được nếm trải.
Ngẫm lại trước kia, đã có bao nhiêu người nếm qua mùi vị đau đớn thống khổ này từ cậu rồi nhỉ?
Quả thật ông trời có mắt.
Ngày trước cậu tùy ý đem tính mạng của người khác ra, một đao dứt khoát chấm hết. Hôm nay ông trời khiến cho cậu phải lựa chọn hướng đi như thế này, để cảm nhận được thế nào là móng vuốt đâm vào da thịt.
Đầu ngón tay khẽ run lên, nhưng Vưu Chiếu Hy biết lời đã nói ra không thể rút lại.
Đem mạng sống cược một ván, cũng không tồi đúng không?
Vưu Chiếu Hy cắn nhẹ môi dưới, khi quyết tâm đã có đủ, cậu nhắm chặt mắt lại rồi đâm mạnh hàng móng vuốt vào ngần cổ của mình.
Vào giây phút đầu móng vuốt đã ghim vào một chút, máu bắt đầu rướm ra thì bàn tay của cậu bỗng nhiên lại trở nên vô lực.
Trái tim run lên từng hồi mạnh mẽ.
Vưu Chiếu Hy không kìm được giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống, cậu mở mắt ra thì nhìn thấy người kia đã khống chế lấy bàn tay của mình từ bao giờ.
Không thể tiến vào sâu hơn được nữa.
Vưu Chiếu Hy liếc nhìn bàn tay của mình, cố gắng chống đối sự điều khiển của Vưu Thần. Đến phút cuối, cậu cũng không thể làm gì khác, cánh tay cũng đã sớm bị y giữ lấy ấn mạnh vào tường.
"Em nghĩ mình có thể đem mạng sống của mình ra cược với tôi sao?"
Vưu Thần nghiếng chặt răng, tựa hồ vô cùng tức giận, cổ tay của cậu cũng bị siết mạnh đến mức trắng bệch một mảng.
Vưu Chiếu Hy tuy rằng rất đau nhưng lại không hề phát ra thêm một tiếng kêu than nào nữa. Cậu mím chặt môi mình, quay đầu nhìn vào đôi mắt bi phẫn của y.
Sau đó thì cười khẽ một tiếng vừa đau lòng vừa mỉa mai, "Còn anh thì vẫn không đủ bản lĩnh nhìn em chết đi."
Ngay sau câu nói đó, Vưu Thần cũng giữ chặt lấy cằm của cậu, dùng lực khống chế mạnh mẽ, khuôn mặt gần như biến dạng.
"Đừng khích tôi! Vốn dĩ tính mạng của em là trong tay tôi, em không có quyền định đoạt bất cứ việc gì cả."
Nói đến đây, Vưu Thần lại nhìn xuống cánh môi đang hé mở của cậu. Trong lòng chốc chốc lại nổi lên một cơn điên người, vì hình ảnh của cậu cùng Kỳ Họa Niên thân mật cứ trôi nổi trong tâm trí khiến cho sự tự tôn của y cũng như đang bị giễu cợt.
Bất ngờ cúi thấp đầu, Vưu Thần chỉ muốn hôn vào môi cậu, hôn đến khi cậu không còn sức kháng ngự, hôn đến khi môi cậu phải chảy máu vì đã dám sau lưng y làm nhiều thứ đáng trách.
Vưu Chiếu Hy vốn đang nhìn thẳng vào y thì bỗng cảm nhận được một chút lạnh lẽo dán lên môi của mình. Nhận thức được việc gì đang diễn ra, cậu cố gắng quay đầu đi thật nhanh, hoàn toàn không muốn cùng y làm loại chuyện thân mật gần gũi đó.
Vưu Thần bị từ chối, lòng tự ái càng trỗi dậy mãnh liệt hơn, lại cúi thấp đầu tùy ý hôn xuống khắp nơi trên cơ thể của cậu. Sự độc chiếm này không phải là bình thường nữa, vì từng chiếc hôn của y tựa như những chiếc gai nhọn, cứ mạnh mẽ ghim sâu vào da thịt của cậu, để lại không biết bao nhiêu dấu vết của sự thống khổ.
"Tránh ra..." Vưu Chiếu Hy dùng sức gào lên, "Mau tránh ra, đừng động vào em!"
Vưu Thần vì âm thanh giận dữ kia là thoáng dừng lại, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói truyền đến:
"Nếu đã không tin em, thì đừng động vào người em."
Trong nháy mắt, Vưu Thần đã dừng lại mọi hành động lỗ mảng của mình.
Đứng thẳng dậy, y hạ tầm mắt nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch của cậu, không khỏi cười giận một tiếng.
"Vậy sao? Được, vậy thì cũng không có người nào khác có thể động vào người em, kể từ bây giờ."
Vưu Chiếu Hy không rõ lắm lời của y nói là có ý gì, nhưng chưa kịp hỏi lại thì đã bị y nắm lấy cổ tay, kéo đi ra đến cửa phòng.
Vưu Thần động tác nhanh nhẹn lại dứt khoát, chẳng bao lâu đã lôi mạnh Vưu Chiếu Hy vào phòng ngủ của cậu.
Cửa bị đóng lại một tiếng "rầm" rất lớn, chấn động cả hành lang lầu hai.
"Anh.."
Lời còn chưa ra đến cửa miệng, Vưu Chiếu Hy đã bị Vưu Thần ném mạnh lên giường nằm.
Cơ thể vốn đang đau nhức, lại bị thêm một cú va chạm với mặt nệm, Vưu Chiếu Hy không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.
Vưu Thần áp cậu trên giường, lôi cậu đến phía đầu giường.
"Em đã bảo đừng động vào người em, anh nghe không hiểu sao?"
Vưu Chiếu Hy vùng vẫy trong sự khống chế của Vưu Thần. Cậu mơ hồ nghĩ đến việc y muốn cường bạo mình, nhưng hóa ra là không phải.
Vưu Thần không động vào bất kỳ chỗ nào trên người cậu, ngoại trừ cổ tay.
Từ trong vạt áo dạ tối màu, Vưu Thần lấy ra một chiếc còng tay bằng sắt. Âm thanh của chiếc còng va chạm với thành giường tạo nên một sự lạnh lẽo nhất định.
Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu hoang mang nhìn y, lại không nhìn thấy được một chút thâm tình nào còn sót lại trong mắt của y.
Vưu Thần đem còng tay cùng cổ tay của cậu lồng vào nhau, rồi khóa chặt vào thành giường.
"Sẽ không có người nào khác động vào người em."
Sau khi xong việc, Vưu Thần lãnh đạm lên tiếng. Sau đó hơi cúi người xuống, giữ lấy khuôn mặt kia buộc cậu ngẩng đầu lên.
"Sẽ không có ai khác, ngoài tôi!"
Dứt lời, y liền lạnh nhạt quay người rời khỏi phòng.
Cửa phòng một lần nữa đóng lại, giữa màn đêm an tĩnh, tiếng khóa trái cửa vang lên giống như khóa chặt trái tim ấm nóng của Vưu Chiếu Hy.
Cậu vẫn ngây người ngồi yên trên giường, một chút cũng không động. Cổ tay vì bị thô bạo chiếm lấy mà đỏ lên, còn có cảm giác đau nhức đi kèm.
Ánh trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa trời.
Đêm nay vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến mức tựa hồ nghe thấy được tiếng kêu của Tiểu Uyển.
Thể trạng của Vưu Chiếu Hy dần yếu đi. Hơi thở liên tục đứt quãng, nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc cũng bị những cơn ác mộng không rõ từ đâu xuất hiện quấy rầy.
Vầng trán phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Cổ tay vẫn bị còng vào thành giường, chẳng thể động đậy được một chút.
Giữa cơn ác mộng, Vưu Chiếu Hy mơ hồ nghe thấy một âm thanh khe khẽ truyền đến tai mình. Đôi mắt mệt mỏi muốn mở lại không thể mở, cậu hé miệng định kêu một tiếng thì đã cảm nhận được một vật mềm mại đang bám vào tay mình.
Cậu chủ!
Vưu Chiếu Hy cuối cùng cũng có thể hé mắt nhìn qua vật mềm mại ở cánh tay. Nương theo ánh sáng của trăng chiếu vào phòng, cậu nhìn thấy Tiểu Uyển đang dùng chiếc đuôi của nó phe phẩy trên tay cậu.
Khóe môi bất giác cong nhẹ lên, nhưng lập tức hạ xuống vì đau rát.
"Tiểu Uyển." Đến cả tên của con vật bé nhỏ này, cậu cũng không thể gọi cho thành thục rõ ràng.
Tiểu Uyển ở trên giường giống như nghe thấy, đầu nhỏ ngước lên, đầy vẻ xuýt xoa. Cái đuôi tiếp tục phe phẩy một cách khó hiểu, hồi sau lại lăn xăn bám lên thành giường, cả người cứ loay hoay bên cạnh chiếc còng tay.
Vì Tiểu Uyển duỗi đôi tay nhỏ bé chạm vào còng tay liên tục khiến cho gian phòng đã không còn an tĩnh được nữa.
Vưu Chiếu Hy hơi quay đầu tìm hình dáng của Tiểu Uyển, thấy nó vẫn còn loay hoay, cậu bất giác cười khổ.
"Tiểu Uyển, mày đang làm cái gì vậy? Ngốc xít."
Tiểu Uyển mặc kệ lời mắng của Vưu Chiếu Hy, vẫn kiên trì xoay vòng quanh chiếc còng tay, tựa hồ muốn dùng sức mình mở khóa nó. Nhưng sau một hồi loay hoay đến chóng mặt, Tiểu Uyển đành gục đầu, vẻ mặt buồn bã nhảy lên vai của Vưu Chiếu Hy.
Đầu nhỏ dụi vào cổ cậu, đầy vẻ an ủi xuýt xoa.
Vưu Chiếu Hy cảm nhận được sự mềm mại vuốt ve da thịt, hốc mắt bỗng nóng lên.
"Đến cả mày còn có thể làm việc này... Vì sao người tao yêu lại không thể?"
Vưu Chiếu Hy tâm sự với Tiểu Uyển, nhưng rồi lại cảm giác như đang nói với chính mình, vì vậy mà lại mím chặt môi kìm nén cảm xúc đau lòng.
Một người một thú cứ thế ở bên cạnh nhau, đến khi Vưu Chiếu Hy một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
...
Thẩm Ninh đứng bên ngoài thư phòng một lúc lâu mới có thể gõ lên cửa hai tiếng.
Màn đêm hạ xuống, dường như mọi người đều đã an nhiên trong giấc ngủ.
Âm thanh cất lên, rất nhanh liền bị bóng đêm nhấn chìm.
Bên trong thư phòng, Vưu Thần đang nghiêng người nằm trên ghế sô pha. Trên bàn trà là một ly huyết tửu đã được uống cạn.
Mùi nồng của rượu như quyện cùng với mùi của bóng đêm cô tịch, khiến cho gian phòng vốn lạnh lẽo lại càng trở nên u quạnh.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Vưu Thần từ trong giấc ngủ chập chờn đầy mệt mỏi từ từ mở mắt nhìn. Trong màn đêm, đôi mắt màu hổ phách tựa hồ phát sáng, khiến cho y có thể nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh.
Qua một lúc nữa, tiếng gõ cửa vẫn kiên trì vang lên.
Vưu Thần rốt cuộc cũng từ trên ghế ngồi dậy, đầu óc vì hơi men mà choáng váng.
"Vào đi."
Giọng điệu âm lãnh vọng ra từ bên trong, nhất thời khiến cho Thẩm Ninh cũng phải nhíu mày.
Bà vặn tay nắm cửa, bước vào bên trong.
Thẩm Ninh rất hiếm khi bước vào thư phòng của con trai mình, vì bà biết người con trai lớn này luôn có những điều rất bí mật và thường không muốn ai quấy rầy phiền hà.
Nhưng hôm nay bà đành phải dẹp đi suy nghĩ tôn trọng riêng tư của con trai mà bước vào đây, vì một chuyện.
Thẩm Ninh đưa mắt nhìn một lượt, rất nhanh liền trông thấy Vưu Thần đang ngồi trầm mặc ở ghế sô pha. Trên bàn còn có một chai huyết tửu đã uống quá nửa, bên cạnh là ly rượu chỉ còn vương lại vài giọt nước màu đỏ sẫm.
Khẽ thở dài, Thẩm Ninh bước đến trước mặt y, cất tiếng điềm đạm, "Thần Thần, con ổn chứ?"
Vưu Thần nghe thấy giọng của bà, bất giác ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt cả hai chạm nhau, Thẩm Ninh lập tức lo lắng nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy ánh mắt bi thương này của con trai mình. Nếu như đó là Vưu Hạ hay Vưu San, bà sẽ không kinh ngạc đến mức như vậy.
Nhưng đây là Vưu Thần, là một người nổi tiếng máu lạnh, dường như không có việc gì có thể khiến cho tâm trí của y phải lay động.
"Thần Thần?" Thẩm Ninh muốn bước lại gần hơn thì đã bị Vưu Thần sớm ngăn lại.
"Sao mẹ còn chưa ngủ?"
"Mẹ có chuyện muốn hỏi con." Thẩm Ninh cũng không vòng vo, "Mẹ thấy có hai vệ sĩ đứng trước phòng Tiểu Hy. Chuyện này là thế nào vậy?"
Vưu Thần nghe đến hai tiếng "Tiểu Hy", trong lòng bỗng chốc đắng chát.
Y nhu nhu huyệt thái dương, giọng nói khàn khàn cất lên, "Chỉ là có chút việc thôi..."
"Thần Thần, con đừng quá lạnh lùng với Tiểu Hy, có được không?"
Thẩm Ninh giống như nghĩ đến chuyện gì đó, nét mặt buồn bã, "Đã sống cùng nhau nhiều năm rồi, con đừng xem nặng chuyện kia nữa... Tiểu Hy, nó rất ngoan mà, nó cũng rất thương con..."
Vưu Thần im lặng lắng nghe, cũng hiểu được chuyện mà Thẩm Ninh muốn nói đến.
"Con không để ý chuyện đó. Chắc chắn là con không vì chuyện đó mà ghét bỏ Tiểu Hy. Mẹ cứ an tâm."
"Vậy thì tại sao..." Thẩm Ninh nhíu mày, "Tiểu Hy đã chọc giận gì con sao?"
Vưu Thần nhìn bà một cái rồi quay đầu đi, tránh ánh mắt lo lắng sốt ruột của bà.
Trông thấy con trai dường như không muốn đề cập đến chuyện này, Thẩm Ninh cũng không nói tiếp nữa, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Mẹ chỉ hy vọng con sẽ ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Hy. Thằng bé vốn đã rất đáng thương rồi..."
Vưu Thần nhắm chặt mắt, duy trì sự im lặng.
"Được rồi, con nghỉ ngơi sớm một chút. Đừng uống quá nhiều rượu như vậy. Mẹ vào thăm Tiểu Hy một chút."
Sau câu nói của bà, Vưu Thần liền mở mắt, "Đừng."
Thẩm Ninh quay đầu lại, khó hiểu hỏi, "Sao vậy?"
"Tiểu Hy bây giờ đang ngủ rồi. Ngày mai...mẹ hãy đến."
"Vậy..." Thẩm Ninh thở nhẹ một tiếng, "Vậy nhờ con nhé. Tiểu Hy rất dễ gặp ác mộng đấy, với cả...trong những ngày này, thằng bé sẽ không được khỏe đâu."
Nói xong, Thẩm Ninh cũng lặng lẽ rời đi.
Dư âm giọng nói như vẫn còn đọng lại bên tai, liên tục lặp lại.
Vưu Thần sau một hồi đã tỉnh táo, bất chợt đứng dậy, bước nhanh về phía bàn làm việc. Cầm cuốn lịch để bàn lên nhìn qua một cái, chân mày y lập tức nhíu chặt lại.
Hai ngày nữa thôi sao?
Trầm mặc nhìn thật lâu vào con số ở trên tấm lịch một hồi lâu, rốt cuộc cũng phải dằn xuống cơn giận của mình mà bước qua phòng của người kia.
Khi y đẩy cửa bước vào trong thì cũng vừa vặn nghe thấy âm thanh khe khẽ phát ra từ trên giường.
Vưu Thần đưa mắt nhìn về phía đó một chút rồi mới cất bước đi đến gần hơn. Khi thân ảnh của cậu dần tỏ hơn, y mới bất chợt dừng lại.
Vưu Chiếu Hy lúc này vẫn còn nửa nằm nửa ngồi trên giường, dường như không có thay đổi tư thế khác. Cậu tựa đầu lên phần cánh tay bị còng lấy, khuôn mặt mệt mỏi trắng bệch nghiêng qua một bên. Đôi môi hé mở, như đang kêu lên những câu chữ gì đó rất nhỏ, lại đứt quãng khó nghe.
Vưu Thần ở ngay sát bên cạnh cậu, người hơi cúi xuống muốn quan sát cẩn thận hơn tình trạng hiện tại của người kia.
Một tay chạm lên gò má, Vưu Thần lập tức nhíu mày.
Cả người cậu nóng ran, mồ hôi lạnh phủ khắp từ trên trán xuống đến ngần cổ.
Vưu Chiếu Hy thở rất mệt, ở trong giấc ngủ còn đang gặp phải những thứ xấu xí không hề sạch sẽ.
Mơ màng gọi một tiếng, "Đừng..." rồi tắt lịm.
Vưu Thần lần đầu tiên vì cảnh tượng đáng thương này mà ngây người. Bàn tay vẫn đặt trên sườn mặt của cậu, một lúc lâu mới có thể dời đi.
Y cẩn thận mở khóa còng tay cho cậu, cánh tay vô lực ngả xuống mặt nệm.
"Tiểu Hy..."
Âm từ khàn khàn cất lên, bỗng khiến cho hàng mi của cậu run rẩy.
Vưu Chiếu Hy vẫn lạc trong giấc mơ. Trong đó, cậu thầm thổn thức, lẽ nào đến cả giấc ngủ cũng nghe thấy tiếng của anh ấy?
Sau khi mở khóa còng tay, Vưu Thần cúi xuống đặt Vưu Chiếu Hy nằm trên giường một cách ngay ngắn và thoải mái hơn. Khi bàn tay tiếp xúc với thân nhiệt trên người cậu, bất giác y không kìm chế được nhíu mày.
Ngay sau đó lại hồ loạn cúi thấp đầu tìm lấy cánh môi kia mà ngậm lấy.
Nhiệt đô của cả hai khác biệt nhau, vô tình tạo nên những cảm xúc kì lạ nhưng vô cùng hòa quyện.
Cái nóng và cái lạnh quấn chặt lấy nhau, tựa như nụ hôn của hai người.
Vưu Thần không kìm lòng được, một tay ôm lấy gương mặt của cậu, cứ thế mà hôn sâu thêm một chút.
Nụ hôn vẫn ngọt ngào nhưng lần này lại pha vào một chút mặn đắng.
Lưới tình là một đại dương bao la. Hai người vốn chỉ tồn tại trên một hòn đảo nhỏ nằm giữa biển, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi xuống lưới tình sâu thẳm đó.
Vưu Thần hiện tại cũng như vậy.
Dù rất tức giận người kia, nhưng lại hôn cậu không một chút ngơi nghỉ.
Vưu Chiếu Hy cảm nhận được sự ướt át trên môi mình, lại cứ nghĩ đó là một giấc mơ. Cơ thể cũng vì vậy mà tùy tiện đáp lại, môi lưỡi đan cài mãnh liệt.
Thần...
Trong giấc mơ, cậu cất tiếng gọi tên y, gọi một cách đau lòng ủy khuất.
Vưu Thần hôn đến khi người kia muốn vùng vẫy cựa quậy, y mới lưu luyến rời đi.
Khóe mắt cậu hơi ướt.
Vưu Thần duỗi ngón tay miết nhẹ qua nó đầy vẻ nâng niu chiều chuộng, sau đó lại cúi đầu hôn lên khóe mắt ươn ướt đáng thương.
Ánh trăng bên ngoài như đang soi vào hình dáng cô tịch đau lòng của Vưu Thần.
Tình yêu vốn dĩ có rất nhiều loại, nhưng loại nào cũng sẽ có ba phần độc.
Tình yêu của Vưu Thần khiến người người khiếp sợ vì sự độc chiếm ích kỷ cường ngạnh của y.
Nhưng nào ai biết được rằng, khi đem lòng yêu Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần đã sớm không còn lối thoát.
Đêm nay ở bên cạnh cậu, y lại bất chợt nhớ đến một người từng nói với mình một câu.
"Đắm mình trong cờ bạc cũng như tình yêu, sớm muộn đều sẽ phải trả giá."
Khi ấy, Vưu Thần đã nhìn người đó, rất quả quyết lại bình tĩnh trả lời:
"Không quan trọng sẽ phải trả giá những gì, quan trọng đó là người mà bản thân cảm thấy xứng đáng thì có là gì."
"Cậu cam tâm tình nguyện?"
Vưu Thần lại mỉm cười, lần này nụ cười phảng phất một sự ôn nhu lại sâu nặng:
"Cam tâm tình nguyện, vì người ấy là ván cược duy nhất của tôi ở kiếp này."
Kỳ ức ùa về khiến Vưu Thần không kìm được hạ tầm mắt nhìn sang người đang nằm bên cạnh mình.
Chiếc hôn nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc mềm mại của cậu, "Tiểu Hy, em chính là của tôi...một mình tôi..."