Thần Khúc

Chương 350: Nhổ nước miếng



Quân Thư cực kỳ bi thương, nước mắt chảy ròng ròng quỳ xuống bên cạnh Quân Chấp sám hối. Quân Chấp nắm lấy tay hắn, thì thào an ủi vài câu, khuyên hắn coi nhẹ sinh tử, cố gắng hết mình để làm người.

Giống như nghe di ngôn dặn dò, Quân Thư gật đầu liên tục từ đầu tới cuối.

Nếu không phải đã biết trước, không chừng Khúc Duyệt cũng rơi lệ trước tình cảm chú cháu sâu đậm như thế.

"Tiên sinh, xin người thu nhận ta." Quân Thư rất kiên quyết, ánh mắt dứt khoát, thề muốn lập nên thành tích ở Thí Luyện Cửu Quốc để nhị thúc của hắn yên tâm ra đi.

Khúc Duyệt vẫn giữ vẻ nghiêm khắc khi nãy, gật gật đầu và không nói gì.

Sau khi Quân Thư rời đi, Quân Chấp thi pháp xóa sạch vết máu hắn phun ra trên đá, một lần nữa khoanh chân ngồi đàng hoàng, nhìn về phía Khúc Duyệt với ánh mắt tán thưởng.

Khúc Duyệt khen ngợi trước: "Kỹ thuật diễn của tiền bối thật là xuất thần nhập hóa."

Quân Chấp khiêm tốn: "Là tiên sinh chỉ dẫn tốt, ta chỉ thuận thế làm theo."

Thoạt nhìn, y có dáng vẻ của người làm đại sự, không cầu phù phiếm hư vinh, không cần người khen ngợi.

Khúc Duyệt không thèm cùng y đá bóng nữa, nàng điều chỉnh tư thế ôm tỳ bà, cúi người xin lỗi, tự trách bản thân: "Ngài không trách vãn bối trù ngài đoản mệnh đã rất tốt rồi."

"Sao thế được, trước đây ta luôn muốn che giấu vết thương cũ vì không muốn làm hắn lo lắng, không ngờ rằng cho hắn biết lại tốt thế này." Quân Chấp nhìn như thật không để bụng, "Tiên sinh luôn tìm lối tắt, đúng là khiến người khác lau mắt mà nhìn."

Khúc Duyệt thẹn thùng cười, không muốn tiếp tục thổi phồng lẫn nhau cùng y, với bản lĩnh của hai người họ sợ là phải thổi cả năm mới xong.

Tuy nhiên Quân Chấp lại ra vẻ buồn bã: "Đáng tiếc, hắn vẫn chưa nói nguyên nhân vì sao giấu kiếm."

Khúc Duyệt khuyên y yên tâm: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là hướng dẫn hắn cách chiến thắng chính mình."

Quân Chấp trầm ngâm suy nghĩ: "Tiên sinh nói có lý, là ta quá đa tâm."

"Tiền bối quan tâm quá nhiều nên rối mà thôi." Câu này là lời thật lòng, Khúc Duyệt hỏi: "Tâm trạng ngài đã khá hơn chưa?"

"Tốt hơn rất nhiều." Quân Chấp tươi cười chân thành tha thiết hơn vài phần, "Tiên sinh là đại phu giỏi, hiểu đúng bệnh hốt đúng thuốc."

"Nếu đã vậy, chúng ta rèn sắt khi còn nóng, thử lại nhé?" Khúc Duyệt bày ra dáng vẻ chỉ quan tâm đến thương thế của y mà thôi.

"Được." Quân Chấp không nói nhiều, lập tức chấp tay nhắm mắt dẫn chân khí.

Khúc Duyệt ngồi cách hai trượng nhìn y, tập rung lắng nghe, nàng có thể nghe được kinh mạch đang bị tắc nghẽn nghiêm trọng, lộ ra điềm báo thiên nhân ngũ suy*.

Thiên nhân ngũ suy: năm dấu hiệu cho thấy tuổi thọ của người trời đã tận, câu này không có nghĩa là Quân Chấp có một trong năm dấu hiệu này, chỉ có ý nói tuổi thọ của Quân Chấp không còn lâu nữa.

Những lời nói với Quân Thư khi nãy chỉ là nói dối nhưng xem kỹ tình trạng thể chất của Quân Chấp hiện giờ, tu vi của y không có khả năng tăng thêm nữa, tuổi thọ chỉ còn được khoảng hai ba trăm năm. Nếu thật sự y xả thân vì ngăn chặn đại thiên kiếp Thiên Ma Hỏa giáng thế thì đây chính là đại nhân đại nghĩa.

Khúc Duyệt vô cùng tôn trọng người như vậy. Nhưng mà đem tai họa của nhà mình ném đến nhà người khác, làm nguy hại đến an toàn của địa cầu, cho dù vì bất cứ lý do nào đều không tránh khỏi hình phạt Nhà Ngục Dị Nhân, tuổi thọ vì thế lại giảm đi một nửa.

Bị tống vào Nhà Ngục Dị Nhân đâu giống như đi bế quan dưỡng lão. Ngục giam của Bộ Đặc Biệt là một pháp bảo, một tòa Thiên La Tháp, sau khi đi vào sẽ mất hết pháp lực, cũng không có cách nào tu luyện, đó là ngồi tù thật sự.

Ngoài ra, bảo tháp này rất khác biệt, đó là Thiên La Tháp treo ngược, đỉnh tháp hướng xuống dưới. Tháp có mười tám tầng, tầng cuối cùng là đỉnh tháp cắm vào lõi dung nham của trái đất, cực kỳ nóng. Tù nhân được giam giữ từ trên xuống theo thứ tự mức độ nguy hiểm của họ. Tầng mười sáu đến mười tám giam giữ trọng phạm tội nặng. Đặc biệt tầng mười tám đều là những kẻ cùng hung cực ác, bị xích trói hồn xuyên qua từng tấc vuông xương tỳ bà xích lại, trong trạng thái mất đi pháp lực, mọi cử động dù nhỏ đều sẽ đau tận xương tủy.

Thân thể này của Quân Chấp nếu bị bắt đến tầng mười tám chắc chắn không chịu nổi mười năm. Tuy nhiên tầng mười tám không phải muốn vào là vào được, theo Khúc Duyệt phỏng đoán Quân Chấp nhiều nhất là bị giam ở tầng mười.

Thác nước bên cạnh chợt trở nên ồn ào, cảm nhận được y đã dẫn xong chân khí, Khúc Duyệt vội vàng gảy dây đàn liên tục, các sóng âm ào ạt tràn ra, dẫn động chân khí tản mác toàn thân, tiến vào trong linh đài. Lúc này tuy có trở ngại nhưng việc khai thông vẫn có thể tiếp tục.

Khúc Duyệt không nhớ mình đã tấu đi tấu lại khúc đàn bao nhiêu lần, nàng rất tập trung dẫn chân khí trong cơ thể y vận chuyển trong kinh mạch hết lần này đến lần khác. Lúc dừng lại đã là chạng vạng.

Gương mặt Quân Chấp rõ ràng khôi phục chút huyết sắc, lại khen ngợi công pháp gia truyền của nàng hồi lâu.

Lúc Khúc Duyệt chuẩn bị ra về, y đột nhiên lên tiếng: "Suýt nữa ta quên mất, hôm qua tiên sinh đã vi phạm luật của Phúc Sương."

Khúc Duyệt bất ngờ mở to mắt, quả là nàng có sai, vì vậy cười xòa nói: "Chiều hôm qua Huyễn Ba muốn giày mới..." Nàng thật thà kể lại những chuyện đã xảy ra, "Sau khi quay lại học viện hắn hối hận, một hai đòi phải lấy giày của người nọ, vãn bối không có cách nào bắt buộc phải ra khỏi thành suốt đêm đuổi theo, nhưng không đuổi được."

Rồi bổ sung thêm: "Vãn bối giữ lại Huyễn Ba cũng là vì học viện. Hơn nữa, vãn bối trị thương miễn phí cho ngài, có thể đoái công chuộc tội được không?"

Thân là nhân viên công vụ, chuyện đầu tiên cần làm là học thuộc luật pháp của địa phương. Vi phạm qui định cấm đi lại ban đêm và phi hành phải bị phạt đi lao động mười ngày. Vừa nãy nàng đã lao động rồi đó.

Quân Chấp gật gật đầu: "Không sao, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, vì tò mò nam tử khiến Khúc tiên sinh phải bôn ba cả đêm... Ta tưởng là tình lang của tiên sinh."

Khúc Duyệt cất tỳ bà vào dưỡng trong thức hải, mặt lộ vẻ quẫn bách: "Sao có thể!"

E là nàng rất khó yêu ai. Có câu nói tằng kinh thương hải nan vi thủy*, nàng đã quen nhìn cha và các anh, gặp bất kỳ người đàn ông nào nàng đều vô thức so sánh với họ, chẳng người nào có thể làm nàng cảm thấy đặc biệt.

Tằng kinh thương hải nan vi thủy: đây là câu đầu trong bài thơ Ly Tư Kỳ Tứ của Nguyên Chẩn – một nhà thơ lớn thời Đường, nghĩa là từng ra biển lớn thì nước sông hồ không gọi là nước.

À, có một người, hiện giờ còn ở trong ngục giam.

Quân Chấp cười nhẹ. Đát Thi không mang áo đến, vì thế y lấy một kiện áo choàng từ nhẫn trữ vật ra khoác lên người, nhảy xuống từ phiến đá, nho nhã chắp tay: "Ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp lại." Cách xa hai trượng, Khúc Duyệt đáp lễ.

— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và wattpad —

Từ sân sau của Đát Thi bay về sân sau nhà mình, rồi đi vào rừng cây bên dòng suối nhỏ, Khúc Duyệt gõ gõ vào bình hoa. Ban ngày Huyễn Ba thường ngủ, đến chạng vạng mới bắt đầu hoạt động.

Một lúc sau, hắn ló đầu ra khỏi bình hoa, vẫn mang gương mặt của Giang Thiện Duy như cũ. Giang Thiện Duy có tóc xoăn cho nên hắn cũng mang một đầu tóc xoăn, sau khi nhô ra khỏi nước, trên mái tóc uốn lượn đã treo một ít tảo xanh mượt.

"Mặt Trăng Nhỏ, ngươi tự giác đến kể chuyện cho ta à?"

Huyễn Ba ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời hôm nay đâu có mọc ở phía tây, hắn không tin nổi.

"Ta muốn hỏi tiền bối một chút." Khúc Duyệt truyền âm cho hắn, "Nam nhân ngày hôm qua chúng ta gặp được ở khách điếm, ngài có thể phân biệt ra hắn là người nước nào không?"

Huyễn Ba ghé vào mép bình, chậc chậc: "Ngươi coi trọng hắn rồi sao?"

Khúc Duyệt nói thẳng luôn: "Huynh ấy có lẽ là Tam Ca đã mất tích nhiều năm của ta."

Huyễn Ba chưng hửng: "Tam Ca? Ca ca ngươi không nhận ra ngươi sao?"

"Huynh ấy hiện giờ đang ở trạng thái kiếm ẩn nên không có ký ức."

Khúc Duyệt biết nếu nàng không nói rõ ràng, Huyễn Ba vì hiếu kỳ sẽ hỏi tiếp mà không trả lời nàng, vì vậy giải thích một lần.

Đôi mắt của hắn sáng long lanh: "Kiếm đạo gì lạ lùng, đồ chơi thượng cổ quả nhiên thú vị."

"Tiền bối!" Khúc Duyệt thúc giục.

"Được rồi, được rồi." Huyễn Ba cắn môi, cẩn thận hồi tưởng lại hoàn cảnh ở khách điếm hôm qua, "Bọn họ ăn vận theo kiểu người Phúc Sương, khẩu âm cũng không sai biệt, nhưng ngụy trang này không khó. Trên người tên chủ nhân cũng không có gì lạ..."

Thực ra là chỉ lo nhìn mặt hắn nên nào chú ý đến thứ khác: "Nhưng bên hông tên hộ vệ kia có đeo kiếm, kiểu dáng của tua kiếm nhìn giống như của người Thiên Phong quốc hoặc là Chích Viêm quốc."

Huyễn Ba thật sự không có nhiều ấn tượng: "Hôm qua ngươi cho ta cơ hội cẩn thận quan sát thì tốt rồi."

"Lúc đó ta đâu có biết."

Khúc Duyệt nhớ lại mình chỉ được gặp thoáng qua anh trai nên trong lòng vừa bực vừa hoảng. Bây giờ phạm vi tìm kiếm đã được Huyễn Ba thu hẹp lại nên cảm thấy có niềm an ủi. Khúc Duyệt rơi vào im lặng, Thiên Phong và Chích Viêm quốc, phải bớt thời gian ghé qua một chuyến thôi.

Huyễn Ba bị đánh thức, vốn muốn lôi kéo nàng tiếp tục kể chuyện cho hắn nhưng lại thấy mắt nàng có quầng thâm, dáng vẻ mệt mỏi, đành xua xua tay thúc giục: "Mau về nghỉ ngơi đi Mặt Trăng Nhỏ, nhìn ngươi uể oải ỉu xìu thế kia, có kể chuyện cho ta thì cũng sẽ ngáp dài phá hỏng hết không khí."

"Vâng." Khúc Duyệt cười cảm ơn.

Nàng phát hiện Huyễn Ba đặc biệt tự luyến song không hề ích kỷ, tuy tùy hứng lại rất có chừng mực. Cho dù là yêu nhưng đã sống một đống năm, nào đâu thua kém người thông thấu.

— —

Khúc Duyệt đi về nhà, trước khi về phòng nàng nghe thấy Vân Kiếm Bình cãi cọ ầm ĩ trong thiên viện, hình như nhìn trúng phòng của Hạ Cô Nhận nên đòi hắn đối phòng cho nàng. Nói chuyện bình thường thì đâu có gì nhưng nàng lại cố tình gọi cái tên Hạ Thiên Chân. Hạ Cô Nhận thèm để ý đến nàng mới là lạ. Sau đó Quân Thư lại chuyển đến, thiên viện này càng náo nhiệt hơn.

Tuy nhiên điều khiến Khúc Duyệt lo lắng chính là tuyển chọn người cuối cùng. Quân Thư nhiều kiến thức, Trục Đông Lưu ổn trọng, Hạ Cô Nhận là thanh kiếm sắc bén, Vân Kiếm Bình là vì đội ngũ cần một cô nương mà nữ kiếm tu lại không nhiều lắm. Còn người cuối cùng này, phải chọn loại tính cách đặc trưng nào đây?

Khúc Duyệt nhức đầu đi về phòng, chả muốn làm gì, treo lên cửa một thẻ bài "Xin đừng quấy rầy", uống một viên đan dược rồi ngã lăn ra giường. Ngủ một giấc tròn trịa, lúc mở mắt đã là chạng vạng ngày hôm sau. Nàng nhớ ra còn phải chữa thương cho Quân Chấp nên vội vàng ra cửa.

Gọi tiên hạc tới chuẩn bị bay sang đảo bên cạnh, chân vốn đã nhấc lên khỏi mặt đất song nàng lại nhảy xuống đến gõ cửa phòng Giang Thiện Duy: "Tiểu Duy!"

Giang Thiện Duy chậm rì rì mở cửa ra: "Sư tỷ!"

Cậu cúi đầu rất thấp nhưng vì cao nên Khúc Duyệt có thể nhìn thấy rõ cả gương mặt. Vốn định xem má trái cậu có đỡ chút nào không, vừa nhìn liền bị dọa hết hồn, má phải vậy mà cũng bị mổ luôn. Thành ra hai bên đối xứng, sưng phồng, hồng hồng như cô nương thoa phấn hồng.

Khúc Duyệt cố gắng kéo lại khóe miệng đang muốn giãn ra: "Vẫn là con hạc kia sao?"

Đôi mắt trong veo của Giang Thiện Duy chợt vương đầy nước, bàn tay đầy vết trầy nắm chặt, ủy khuất như muốn khóc òa lên: "Ta vốn định tu luyện mấy ngày rồi đi thách đấu với nó, nào ngờ tối qua nghe tiếng đập cửa, ta chạy ra nhìn thì bị nó bất ngờ tấn công. Ta không thèm đánh, nó liền nhổ nước miếng vào ta, ta nhất thời không nhịn được..."

"Còn biết chơi như vậy nữa sao?" Khúc Duyệt không tin nổi, con hạc đó thành tinh rồi chắc, nhưng trong lúc cưỡi, nàng đã nghe được khí tức của nó, rõ ràng không khác gì những tiên hạc khác, "Để ta đi tìm nó."

"Đừng sư tỷ!" Giang Thiện Duy vội giữ chặt nàng, "Ta thật sự muốn tự mình đánh thắng nó, nếu tỷ ra mặt giúp thì nó càng cười nhạo, phun nước miếng vào ta đó."

Khúc Duyệt trở tay túm chặt cậu: "Ta không động thủ, ta chỉ đi xem con hạc đó thôi."

Khác thường thế này tất có yêu quái, nàng chưa từng thấy con hạc nào ranh ma như thế.

— Vy Miu edit tại wordpress & wattpad —