Thần Linh - Đông Ca

Chương 43: Hương vị gì vậy?



Edit: Đậu

Chu Tuệ chưa kịp ăn cơm tối, nghĩ chắc khoảng một lát nữa ba mẹ mới về, cô nấu một phần sủi cảo cho ba người ăn bưng vào phòng, mở nhạc và khóa trái cửa lại, sau đó cùng Hình Minh ngồi ăn sủi cảo chấm kèm với giấm trên tấm thảm.

“Lần cuối cùng anh ăn sủi cảo là khi nào?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Tối qua.”

Chu Tuệ: “……”

Cô gắp hết sủi cảo trong đĩa của mình sang đĩa anh: “Ý em hỏi là, anh với người nhà của anh.”

“18 tuổi.” Hình Minh ngập ngừng một hồi, vẻ mặt không thay đổi đáp.

Năm đó em gái mất tích, mẹ thì ra đi đột ngột, anh không thi đại học nữa mà cầm bức ảnh của em gái tìm từ Vân thành đến tận biên giới.

“Bọn họ đều…?” Chu Tuệ kinh ngạc hỏi.

“Vào năm anh 12 tuổi, ba anh uống rượu bị xuất huyết não đột ngột rồi ra đi.” Hình Minh gần như chưa từng nhắc về quá khứ của mình ở trước mặt người khác, đoạn ký ức đấy có đôi lúc giống như một cơn ác mộng cứ quấn mãi lấy anh, mãi sau này…..sau này anh dần dần quên đi, không còn nhớ dáng vẻ của ba và cả mẹ.

Liên quan đến đoạn ký ức ấy, anh nhắm mắt lại trong đầu chỉ còn lại những mảnh vải trắng.

“Năm anh 18 tuổi thì em gái anh mất tích, hôm đó trời mưa, mẹ anh vì đi tìm em ấy mà không cẩn thận bước hụt chân, ngã xuống hố ga.” Anh nuốt miếng sủi cảo, vươn tay cầm cái ly lên nhấp một hớp nước, vẻ mặt rất thờ ơ, “Bà ấy nói cho dù có chết, cũng phải tìm được em gái, đáng tiếc bà ấy đã mất nhưng vẫn chưa tìm thấy.”

“Mẹ em gói sủi cảo rất khó ăn nhỉ.” Chu Tuệ không đầu không đuôi nói một câu, “Lần sau chúng ta ăn bánh trôi, sủi cảo chua quá, em muốn ăn bánh trôi, bánh trôi ngọt ngào, thật ra em cũng biết làm bánh trôi, trước đây em từng học…”

“Anh không sao, đã trôi qua mười năm.” Hình Minh xoa xoa đỉnh đầu cô, “Lần sau bọn mình sẽ ăn bánh trôi.”

“Dạ.” Chu Tuệ gắng gượng ăn thêm vài miếng sủi cảo, nước mắt trong khóe mắt bỗng không kiểm soát được, thi nhau rơi xuống mu bàn tay.

Cô không cách nào tưởng tượng được, một mình Hình Minh sống trong những ngày tháng như thế suốt mười năm, anh kể về những đoạn ký ức đau khổ ấy một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Chu Tuệ vẫn có thể nhìn thấy vẻ đau buồn bị ẩn giấu trong đôi mắt đen láy, anh không phải sinh ra đã lạnh lùng như thế, trước khi những tai nạn kia xảy ra, anh chắc chắn là một chàng trai thích cười, hiếu thuận với ba mẹ, yêu thương em gái.

Tuy nhiên, mọi thứ tốt đẹp ấy đã bị phá vỡ.

Bao gồm cả bản thân anh.

Hình Minh vươn tay ôm cô vào lòng: “Dưới gầm giường của em có một cái túi, đợi qua một khoảng thời gian nữa, em mang nó đi cất nhé.”

“Dạ.” Cô tựa lên vai anh, gạt đi giọt nước mắt, “Số tiền lần trước em giúp anh cất, xem như là tiền sính lễ của anh vậy.”

Khóe môi Hình Minh cong lên: “Vội gả cho anh đến vậy à?”

Chu Tuệ đẩy anh, tiếp đó đứng dậy thu dọn bát đĩa, vừa mở cửa, đúng lúc va phải ánh nhìn của Chu An, dáng người cô bé nhỏ nhắn, đầu hơi nghiêng nghiêng, nhìn Hình Minh đứng trong phòng, Chu Tuệ vội vã bịt miệng Chu An, đẩy cô bé đi ra ngoài: “Em không được nói cho ba mẹ biết, hiểu chưa?”

Chu An ngơ ngác gật đầu.

Ba Chu mẹ Chu từ bên ngoài trở về, đang rửa tay trong toilet, nhìn thấy Chu Tuệ thì hỏi một câu: “Sao trong phòng con mở nhạc to vậy, làm An An gọi con cả buổi.”

“À, con đột nhiên muốn nghe nhạc thôi.” Chu Tuệ đưa ngón tay lên ra dấu “suỵt” với Chu An, rồi cầm cái đĩa đi vào phòng bếp rửa sạch.

Đợi khi cô quay trở về phòng, không biết Chu An đi vào đây từ lúc nào, cô bé ôm đống kẹo Tết màu đỏ hôm nay mình nhận được, chìa ra trước mặt Hình Minh, còn đưa tay đưa lên miệng ra dấu “suỵt” với anh.

Hình Minh bật cười chọn một viên kẹo, vỗ nhẹ lên đầu cô bé, Chu An vui vẻ hứng khởi đi ra ngoài.

“Hương vị gì vậy anh?” Chu Tuệ khóa trái cửa, đi đến bên cạnh anh nhỏ giọng hỏi.

“Dâu tây.” Hình Minh xé vỏ nhét viên kẹo vào miệng cô.

“An An cho anh ăn mà…..ôi….” Chu Tuệ còn chưa nói xong, Hình Minh đã chặn kín miệng, anh cắn nhẹ lưỡi cô, mạnh mẽ mút vào, tiếng hít thở dần nặng nhọc, cổ họng phát ra tiếng thở dốc gợi cảm, “Ừm.”

“Anh đang ăn đây.”