Thần Linh - Đông Ca

Chương 54: Cậu không muốn sống nữa à!



Edit: Đậu

“Mày cảm thấy tao sẽ tin mày nữa sao?” Dương Huy nắm tóc của Chu An và Chu Tuệ, lôi hai chị em ra phía trước, cười khẩy nói với Hình Minh, “Mày để tay lên ngực tự hỏi, tao đối xử với mày như thế nào? Mày trả ơn tao như thế nào? Mày có xứng đáng với các anh em đã chết hay không?!”

“Thả hai người bọn họ ra, nếu không mày đừng hòng thoát ra khỏi đây.” Hình Minh luôn duy trì sự bình tĩnh, nhưng cơ bắp toàn thân căng chặt, giống như một con báo đang chờ thời cơ, có thể ra trận bất cứ lúc nào, “Cảnh sát sẽ lập các trạm kiểm soát để kiểm tra mày, đến chừng đó mày đưa hai người bọn họ quá cảnh, chắc chắn sẽ bị giữ lại.”

Dương Huy bật cười, đúng là người đã đi theo anh ta bao lâu nay có khác, đến cả tuyến đường anh ta bỏ trốn cũng nắm rõ mồn một.

Từ xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, những chiếc xe cảnh sát dừng bên bến cảng, mười mấy chiến sĩ biên phòng do Tống Duy Lượng dẫn đầu giơ súng lên, nói vọng về phía Dương Huy: “Thả người ra! Bọn tôi sẽ thả anh đi!”

Tay bắn tỉa đang tìm vị trí, chỉ có điều sắc trời quá tối, mà trong tay Dương Huy là hai con tin, không thể bảo đảm sự an toàn cho con tin.

“Haha.” Dương Huy bật cười, “Hình Minh, tao bảo mày đến một mình, mày lại lừa tao.”

Hình Minh không nói gì, chỉ nhìn anh ta đăm đăm.

Dương Huy móc súng ra, chĩa sau gáy Chu Tuệ, nói với các anh em đứng phía sau: “Lên tàu!”

Một tên đàn em ôm Chu An mặt đầy nước mắt lên chạy về phía con tàu, những người khác cũng bảo vệ Dương Huy rút lui, anh ta nắm đầu Chu Tuệ rời đi, đôi mắt Chu Tuệ nhìn Hình Minh, giây phút trông thấy Hình Minh chuẩn bị hành động, cô mạnh mẽ dùng sức ngửa về sau, húc đầu vào Dương Huy sau lưng mình.

Hình Minh lộn một vòng, nhặt khẩu súng dưới đất lên nổ một phát súng về phía Dương Huy, phát súng ấy bị lệch, chỉ bắn trúng bả vai của anh ta.

Mấy tên đàn em vừa thấy anh nổ súng, lần lượt rút súng ra chĩa về phía Hình Minh điên cuồng xả súng, Hình Minh không tránh được, ăn ngay trúng một phát đạn trước ngực, mắt thấy Chu Tuệ sắp bị lôi lên tàu, anh chạy như điên về phía trước, Tống Duy Lượng ở sau lưng giữ anh lại né đi từng viên đạn, hét lớn, “Cậu không muốn sống nữa à!”

Hình Minh thở dốc, trước ngực anh đang chảy máu rỉ rích, nhưng anh lại giống như không cảm nhận được đau đớn, giật lấy khẩu súng trong tay Tống Duy Lượng, sau đó lộn một vòng dưới đất chạy ra ngoài.

Anh giơ súng, giây phút vừa đứng dậy, anh nhìn thấy Dương Huy đang nắm tóc Chu Tuệ, mỉm cười nói với anh một câu gì đó, rồi bất ngờ đẩy cô xuống biển, Chu An ở bên cạnh khóc khàn cả cổ: “Chị ơi…chị ơi…chị ơi…..”


Hình Minh không thèm nghĩ ngợi đã chạy về phía trước nhảy xuống biển, các cảnh sát vũ trang biên phòng khác vội vã nhặt phao cứu sinh trên boong tàu ném xuống, còn có vài người cởi đồng phục và giày, không nói hai lời nhảy xuống cứu người.

Tống Duy Lượng không có thời gian quan tâm những việc khác, anh ta xông qua đấy hét lớn lôi kéo sự chú ý của Dương Huy: “Dương Huy! Anh thả đứa nhỏ ra! Chúng tôi đảm bảo sẽ không vượt biên giới truy bắt anh!”

Dương Huy còn chưa kịp nói gì, Chu An ở bên cạnh đã cắn ngón tay của anh ta, cô bé dùng lực rất mạnh khiến ngón tay anh ta chảy máu, Dương Huy tức giận hất ra, anh ta chửi một câu tục, đang định giơ tay đánh Chu An, từ phía xa có một chấm đỏ rơi trên trán của anh ta, anh ta như nhận ra điều gì đó vội quay đầu.

Nơi chính giữa lông mày im hơi lặng tiếng để lại một vệt máu, anh ta ngã xuống trong trạng thái cứng đờ.

Mấy tên đàn em bên cạnh lập tức lo lắng xả súng khắp phía, Tống Duy Lượng dẫn theo người lên tàu, hét lớn: “Ôm đầu ngồi xuống! Không được nổ súng!”

Chu An ngồi ngay bên cạnh Dương Huy, nhìn khuôn mặt chết thảm của anh ta, cô bé như bị dọa sợ, không biết khóc là gì nữa.

Lúc Tống Duy Lượng bế Chu An lên, cô bé vẫn ngơ ngác, Tống Duy Lượng tìm một chiếc áo khoác trùm lên đầu cô bé, liên tục an ủi: “Không sao nữa, không sao nữa rồi, anh đưa em về nhà tìm ba mẹ nhé.”

Tống Duy Lượng nhìn xuống boong tàu, bốn năm vị cảnh sát vũ trang biên phòng kéo Chu Tuệ và Hình Minh lên khỏi mặt biển, hai tay Chu Tuệ bị trói ngược ra phía sau, có người dùng dao cởi trói rồi ấn lồng ngực cho cô, chẳng mấy chốc, cô ho sặc sụa tỉnh lại.

Hình Minh ở bên cạnh, nhắm mắt không chút động đậy.