Thần Linh - Đông Ca

Chương 57: Anh ấy chẳng nói gì với tôi cả



Edit: Đậu

Chu Tuệ về nhà thay một bộ đồ màu đen rồi đi đến tổng đội biên phòng thì đã là buổi chiều. Hai ngày ngã bệnh khiến cô gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hóp lại lộ ra chiếc cằm nhọn, cơ thể bao bọc trong chiếc áo phao màu đen nên chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch ấy toát ra vẻ đau ốm.

Tống Duy Lượng đưa dẫn qua đó, đưa cho cô một khoản tiền bồi thường thương binh, ngoài ra còn có một khoản tiền thưởng…..500.000 tệ do Hình Minh đổi lấy bằng cả mạng sống.

Kế hoạch trong ngày lễ tình nhân tóm gọn được nhiều tên trùm tội phạm, thậm chí đến cả những vụ án trước đây của chú Lý cũng được đưa ra xét xử lại, công lao của Hình Minh không thể chối bỏ, lãnh đạo cấp trên phê chuẩn cho Hình Minh là một liệt sĩ, phần mộ của anh cũng được an táng tại Nghĩa trang liệt sĩ.

“Tôi không nhận đâu.” Chu Tuệ từ chối, trên mặt không vẫn là vẻ điềm tĩnh, “Quyên góp hết đi, dùng danh nghĩa của anh ấy.”

Tống Duy Lượng gật đầu: “Được.”

Nghe nói Hình Minh được đưa đến cục cảnh sát và hỏa táng ngay trong đêm đó, Tống Duy Lượng mua cho anh một cái hũ tro cốt, an táng tại Nghĩa trang liệt sĩ.

Khi Chu Tuệ đến, ở đó còn có người khác, là một người đàn ông chừng bốn mươi mấy tuổi, vai lưng rắn chắc, khuôn mặt hơi vuông, giữa lông mày toát lên vẻ chính trực nghiêm túc, bên trong lớp áo khoác lớn màu đen là một bộ quân trang thẳng thớm nghiêm chỉnh, đó là Trương Thành Cam – người vừa được thăng chức Giám đốc điều tra Hình sự của cục Công an biên giới.

Ông ấy đặt bó hoa cúc trước bia mộ, lúc quay người còn chào theo kiểu quân đội với Chu Tuệ.

Chu Tuệ cũng cúi người chào lại.

Cô mang theo một túi mì gói, một túi xúc xích, sau đó quỳ trước bia mộ yên tĩnh ngắm nhìn văn bia được khắc trên tấm bia mộ, nhìn hai chữ liệt sĩ kia, Trương Thành Cam ở bên cạnh vẫn chưa đi, lấy một cái hộp thiếc cũ kỹ trong túi, đặt xuống bên cạnh tay cô.

Cô mở cái hộp thiếc ra xem thử, bên trong có một chiếc chìa khóa, một tấm bản đồ, ngoài ra còn có một cuốn sổ da màu vàng nho nhỏ.

“Đây là chìa khóa nhà cậu ấy.” Giọng nói của Trương Thành Cam thật thà chất phác, chỉ có điều hơi khàn đặc, “Địa chỉ được viết ở trang cuối cùng của quyển sổ.”

Chu Tuệ lật quyển sổ ra xem, trên đó ghi chép rất nhiều thành phố, ghi chép những nơi anh từng tìm qua, mỗi một trang đều viết đầy ắp các địa danh.

Nét chữ của Hình Minh rất ngay ngắn và khoẻ khoắn, có thể nhìn ra được thời đi học, anh chắc chắn là một học sinh có thành tích rất tốt.


“Mười năm trước, vì muốn tìm em gái mà cậu ấy một mình vượt qua hơn ba mươi thành phố lớn nhỏ, tốn hơn một năm trời từ thành phố Vân tìm đến tận biên giới.” Trương Thành Cam nói năng chậm rãi, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, “Quyển sổ và bản đồ mà cậu ấy để lại có ghi chép hết.”

Chu Tuệ không nói gì cả, chỉ yên lặng lắng nghe, ngón tay lật mở quyển sổ bằng da màu vàng, xem kỹ từng trang một, nhìn tên địa danh mà anh viết, nhìn thời gian ở góc dưới bên phải, giống như đã nhìn thấy Hình Minh của mười năm trước, anh đơn độc một mình, vác một cái balo, ăn gió nằm sương hơn ba trăm ngày, đến tận biên giới.

“Lúc tôi biết cậu ấy, cậu ấy mới chỉ là chi đội trưởng.” Trương Thành Cam nhớ lại quá khứ, vẻ mặt mang theo sự tán thưởng, “Cậu ấy là một người quả cảm, cũng rất mạo hiểm. Hôm đó bọn tôi điều tra vụ án xong đi đến tiệm cơm ăn cơm, đi ngang qua nhau, cậu ấy cố ý đụng vào bọn tôi, gây sự với bọn tôi, còn đè tôi mà đánh, đánh xong cậu ấy nói với tôi, tối nay tám giờ, bến cảng có hàng.”

“Khi ấy đã là bảy giờ rưỡi tối.” Trương Thành Cam châm một điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay hút dần, “Những người khác không ai tin, chỉ có tôi tin, tôi dẫn theo người đi đến đấy, tối hôm đó, bọn tôi cứu được hai mươi lăm cô gái trẻ, người nhỏ nhất chỉ mới chín tuổi.”

Khóe môi Chu Tuệ nặn ra một nụ cười, nhưng viền mắt lại đỏ bừng.

“Bọn tôi hợp tác đã gần chín năm, tôi từng hứa rằng, sẽ đồng ý một yêu cầu của cậu ấy một cách vô điều kiện.” Trương Thành Cam quay đầu nhìn về phía Chu Tuệ, “Nhiều năm qua đi, lần đầu tiên cậu ấy gửi tín hiệu cho tôi cũng chính là vào tháng sáu năm nay, người của tôi vội chạy đến, chỉ nhìn thấy cô và em gái cô.”

“Tống Duy Lượng?” Cô hỏi, nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Trương Thành Cam gật đầu.

Chu Tuệ đã đoán đúng, nhớ lại hình ảnh hồi đó cô hỏi Hình Minh, cô lại đau lòng không chịu nổi: “Anh ấy chẳng nói gì với tôi cả.”

Người cứu cô và em gái cô, chỉ có mỗi Hình Minh thôi.