Thần Linh - Đông Ca

Chương 72: Đêm qua sao không chụp?



Edit: Đậu

Có Hình Minh ở bên cạnh, Chu Tuệ ngủ rất ngon, gần như chẳng nằm mơ gì cả, chỉ là cơ thể đau nhức kinh khủng, cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế, sáng sớm vừa tỉnh dậy đã đè cô ra làm thêm một lần nữa.

Cô sợ mình đến muộn, cao trào đến vừa nhanh vừa mãnh liệt, sợ rằng kêu quá to tiếng sẽ bị hàng xóm nghe thấy, nên cô luôn che kín miệng, đợi đến khi kết thúc, ga đã giường ướt đẫm, trên mặt cô cũng ướt đẫm, toàn là nước mắt sinh lý chảy ra vì trận làm tình quá kịch liệt.

Hình Minh xuống dưới nhà mua bánh bao và bánh quẩy, lâu lắm rồi anh chưa ăn lại bữa sáng ở chỗ này, anh còn mua thêm sữa đậu nành và tào phớ nữa.

Chu Tuệ ăn qua loa vài miếng để chuẩn bị đi, trước khi đi cô nhìn vào gương dặm thêm một lớp phấn quanh cổ, cô đã bôi trước kem lót và kem che khuyết điểm, nhưng vẫn lo lắng bị người khác nhìn ra được.

Hình Minh nắm tay cô lên xe bus, sau khi Chu Tuệ ngồi xuống chiếc ghế đơn còn lại duy nhất bên cảnh cửa sổ, anh vịn một tay vào lưng ghế chỗ cô ngồi, tay kia thì đùa nghịch ngón tay cô.

Chu Tuệ cầm điện thoại lên chụp cảnh ngón tay hai người đan vào nhau.

“Đêm qua sao không chụp?” Anh cúi thấp người hỏi.

Chu Tuệ: “……”

Cô nhéo lên mu bàn tay anh: “Lát nữa em đi làm, anh định đi đâu?”

“Đi lòng vòng thôi.” Anh định đi lòng vòng gần công ty của Chu Tuệ xem có công việc nào anh có thể làm được không.

Chu Tuệ mỉm cười: “Trưa nay ăn cơm với em nhé?”

“Được.” Anh cúi đầu, nở nụ cười, “Ăn no rồi anh lại ôm em về văn phòng công ty.”

Chu Tuệ không nhịn được bật cười thành tiếng, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng màu vàng xuyên thấu vạn vật thế gian, chiếu vào đáy mắt cô, khoảnh khắc ấy cô cảm thấy thế giới đẹp đẽ vô cùng, đời người thật sự đáng giá.

Cô nắn nắn ngón tay thon của Hình Minh, đột nhiên cúi đầu cắn nhẹ vào ngón trỏ của anh.

Xe bus dừng lại, cô đã đến trạm.

Vừa đứng dậy thì Hinh Minh đã ôm cô xuống xe bằng một tay, cánh tay mạnh mẽ vòng qua vòng eo thon gọn của cô, nhẹ nhàng bế lên rồi đặt cô xuống đất.

“Anh làm gì đấy?” Chu Tuệ cười không ngừng, chưa từng thấy ai xuống xe mà còn phải làm trò như thế này cả, cô kéo anh đi về phía trước vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn, xe bus đã rời đi, nhưng hành khách trên xe vẫn nhìn Hình Minh bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Chắc bọn họ tưởng rằng anh bị điên.” Đôi mắt xinh đẹp của cô cong lên như vầng trăng non.

“Ừ.” Anh cúi người, áp sát lại gần cô, môi mỏng ngậm lấy môi cô, mút một cái, “Có một chút.”

Đã đến trước cửa công ty, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đồng nghiệp nhìn thấy, Chu Tuệ đẩy lồng ngực anh nói: “Được rồi, em đi lên đây.”

“Ừm.” Anh cùng cô đi về phía trước.

Trước khi Chu Tuệ đi vào, cô quay đầu lại nhìn, Hình Minh đứng ngay bên đường, xung quanh toàn các nhân viên công sở vội vàng, nhưng ánh mắt của anh lại thẳng tắp lướt qua dòng người rơi trên gương mặt của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô vô cùng chuyên chú, Chu Tuệ không nhịn được thầm nghĩ, sao cô lại thích người đàn ông này đến vậy nhỉ.

Cô lần nữa chạy bước nhỏ đến trước mặt anh.

Trên gương mặt của người đàn ông hiện ra vài phần vui vẻ: “Sao thế em?”

Cô nhón chân ôm cổ anh, hôn lên môi anh.

“Không có gì.“ Khoé môi cô cong lên, “Muốn hôn anh thôi.”

Lồng ngực của anh rung rung, tiếng cười trầm thấp lọt vào tai cô: “Chu Tuệ.”

“Dạ?” Chu Tuệ ôm anh không rời tay.

Hình Minh chỉ chỉ về phía sau lưng cô: “Bên đó hình như có đồng nghiệp của em.”

Chu Tuệ: “………”

Cô ngoảnh đầu lại, đám người Lý Giai Giai và Tần Bối trong tay đang cầm bánh bao vừa đi vừa ăn, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ, cái miệng đang ăn bánh bao há to, không thể khép lại được.

“Em đi đây.” Cô tỏ ra bình tĩnh, chỉ có điều vành tai đỏ rực.

Anh nhấc cằm cô lên, cúi đầu hôn thêm cái nữa: “Đi đi.”