Thần Linh

Chương 29: Cởi giúp anh



Edit: Đậu

Chu Tuệ cởi áo khoác lông vũ trước khi bước vào nhà, bây giờ trên người chỉ mặc một chiếc áo len trắng kết hợp với quần bò, đôi chân mảnh khảnh được quần bò bao bọc chặt chẽ, giữa hai đùi thấp thoáng hiện ra một khe bị siết chặt.

Ngón tay Hình Minh dán lên, giọng nói phát ra giống như bị dính lại, mang theo ngữ âm trầm khàn gợi cảm: “Sau này không được mặc đồ chật như vậy nữa.”

“Tại sao…..ahh….” Chu Tuệ đang định hỏi, ngón tay người đàn ông mạnh mẽ kích thích nơi giữa hai đùi khiến cô hít sâu một hơi, lùi về sau, nhưng anh đã ôm cô vào lòng, liếm lỗ tai cô, cất giọng khàn khàn, “Nghe lời.”

Sống lưng Chu Tuệ tê rần, giọng nói cũng run rẩy theo: “Dạ.”

Anh cười khẽ, vòm ngực run run, một tay giật phăng áo len, bên trong vẫn còn một chiếc áo ba lỗ màu đen, hai cánh tay lộ rõ cơ bắp, áo ba lỗ bị kéo căng bởi cơ bắp nơi vòm ngực, đôi mắt anh liếc nhìn cô, dùng răng cắn cổ áo, một tay cởi luôn áo ba lỗ.

Chỉ một động tác đơn giản như thế, nhưng khi lọt vào mắt Chu Tuệ lại trở nên gợi cảm không gì sánh bằng.

Lần trước trong bóng tối, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ cơ thể của anh, khối thân thể trước mắt này đứng thẳng dưới ánh đèn, màu da hơi ngăm, trước ngực sau lưng đều trải đầy các vết sẹo lớn có nhỏ có, ở bụng có một vết sẹo dài chừng khoảng 15cm đã được khâu lại trông như một con rết, vết sẹo do súng bắn trên bả vai nhìn rất mới.

Cô vươn tay chạm vào, nhỏ giọng hỏi: “Không thể làm công việc khác sao anh?”

“Chu Tuệ.” Anh xoa đầu cô, “Em có biết lý do tại sao ban đầu anh quan tâm đến em không?”

“Bởi vì em xinh đẹp?” Cô mỉm cười trả lời, nhưng viền mắt lại dần dần ửng đỏ, cô không rõ Hình Minh từng gặp phải những chuyện gì, trên người mới có nhiều vết sẹo đến như thế, ngay cả hiện tại anh vẫn đang làm cái công việc nguy hiểm này.

Hình Minh xoa xoa khuôn mặt cô, nở nụ nhẹ, đáy mắt cất giấu vẻ u buồn lạnh lẽo: “Trước đây anh cũng có một cô em gái.”

Chu Tuệ thấy tinh thần anh suy sụp, không nhịn được ôm eo anh.

“12 tuổi.” Hình Minh vùi mặt vào hõm cổ của cô, giọng nói nghẹn trong cổ họng, “Con bé thích mặc váy màu vàng, thích những ngày mưa, thích ăn kẹo mút vị cam.”

“Cô bé đã gặp phải chuyện gì hả anh?” Chu Tuệ hỏi.

“Chắc chắn em không muốn nghe đâu.” Hình Minh vuốt ve sau gáy cô.

Nước mắt Chu Tuệ lập tức rơi xuống: “Hình Minh…..”

Hình Minh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô: “Khóc cái gì chứ.”

“Anh vì em gái nên mới….” Chu Tuệ còn chưa nói hết câu Hình Minh đã chặn kín đôi môi, anh mút cánh môi cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô mà hút, tay anh nắm chặt tay cô đè lên trên thắt lưng của mình, giọng nói khàn đặc vang vọng trong không khí khô nóng: “Cởi giúp anh.”

Chu Tuệ cởi thắt lưng, kéo dây xuống, giúp anh cởi quần ra.

Nước mắt vẫn còn vương trên lông mi của cô, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy ẩm ướt giống như một chú hươu vừa ra đời, non nớt sạch sẽ.

Hình Minh nâng cằm cô, hung hăng hôn xuống, một tay cởi quần bò, một tay cởi áo len cô, sau đó anh đỡ mông cô, ôm cô đứng dưới vòi hoa sen.

Hệ thống sưởi hơi đã mở sẵn, trong phòng là một cỗ ấm áp, Chu Tuệ ngồi trong lòng anh, cúi người nhìn anh, cô vuốt ve nơi hõm cổ của anh, nơi đó bị cô cắn chảy cả máu, vẫn còn lưu lại vài dấu răng.

Cô cúi đầu liếm láp nơi đó.

Đầu lưỡi hồng hào vừa lướt qua mảng da thịt bị thương ấy, Hình Minh đã bóp sau cổ cô đè trên bức tường sứ, anh hít thở nặng nề hôn cô, nụ hôn cực kỳ hung bạo.

Cô hít thở khó khăn, ngón tay luồn qua mái tóc ngắn ôm lấy cổ anh, dán sát cả cơ thể vào người anh.

“Hình Minh….”

Người đàn ông cắn nhẹ lưỡi cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Hửm?”

“Em đã nói dối.” Chu Tuệ ngẩng đầu hôn trả lại anh một cách mãnh liệt, “Em nhớ anh lắm.”

Người đàn ông bật cười, càng ngang ngược hăng ngậm mút đôi môi cô mà cắn.

“Anh cũng vậy.”