Cắn mà Hình Minh nói không giống với tưởng tượng của Chu Tuệ.
Cũng giống như lúc này, trong miệng cô đang ngậm cây gậy thô to của người đàn ông, nuốt không được, nhả ra cũng không xong, cô ngẩng đầu nhìn Hình Minh, chỉ đổi lại được câu nói khàn khàn của anh: “Không phải em thích cắn sao?”
Anh đỡ sau gáy cô, ưỡn hông cắm rút trong miệng cô vài cái.
Quy đầu đâm vào cuống họng chật hẹp, Chu Tuệ trợn trắng mắt, bấu vào cánh tay anh ưm ưm kêu không thành tiếng.
Cây gậy của người đàn ông lớn vô cùng, quy đầu thô to có màu đỏ tím, thân gây phủ đầy gân mạch dữ tợn, mỗi lần đút vào luôn khiến Chu Tuệ nảy sinh một loại ảo giác cổ họng sắp xé toạc.
Hình Minh nhấp thêm vài lần rồi rút ra, quy đầu kề ngay bên miệng cô, giọng nói khàn đặc: “Liếm.”
Miệng Chu Tuệ mỏi nhừ, cô vươn đầu lưỡi hồng hào ra liếm láp đầu nấm to lớn ấy, chiếc lưỡi mềm mại có vài lần cọ qua lỗ sáo, chọc cho cây gậy ấy hưng phấn đến mức thỉnh thoảng nảy bật lên.
Hình Minh bắt lấy cổ chân cô, kéo hai chân cô đến trước mặt rồi tách đùi ra, cắn lên bờ mông trắng tuyết ấy, men theo rãnh mông liếm đến miệng huyệt, đầu lưỡi thô ráp tách mở hai mảnh hoa môi, bờ môi mỏng nhắm thẳng vào miệng huyệt ướt đẫm mút mạnh một hơi, âm thanh mút mát rõ mồn một không gì cản được.
Chu Tuệ nằm sấp trên người anh, cả người run lẩy bẩy.
Cô quay đầu vươn tay muốn kéo anh ra, nhưng cánh tay còn chưa kịp với tới, đã bị khoái cảm sung sướng đánh bại, toàn thân run rẩy không kiểm soát được, người đàn ông nhân cơ hội này ưỡn hông, cắm cây gậy cương cứng vào trong miệng cô.
Âm đế sưng đỏ bị sống mũi cao thẳng của người đàn ông cọ tới cọ lui vài lần dần trở nên nhạy cảm đau xót, Chu Tuệ ngậm cây gậy ở trong miệng, cổ họng chỉ biết kêu ưm ưm không thành tiếng, hai tay bấu vào đùi của người đàn ông, trong miệng phát ra tiếng khóc mơ hồ: “Đừng mà…hu hu….không được…”
Hình Minh cắn nhẹ vào hạt đậu đỏ ấy, đầu lưỡi khẩy tới khẩy lui, môi mỏng ngậm lấy, hai má hóp vào hút mạnh, chẳng mấy chốc Chu Tuệ đã bắn ra, cô ngậm cây gậy của anh rên rỉ kêu la, bụng nhỏ run rẩy co giật bảy tám cái, một dòng dâm thủy bắn thẳng lên mặt của Hình Minh.
Hình Minh kéo tấm ga trải giường qua lau mặt, tiếp tục cắn mút viên đậu đỏ ấy, cơ thể vừa đạt cao trào làm sao có thể chịu đựng được sự kích thích như thế này, chẳng mấy chốc Chu Tuệ lại lên đỉnh, cô ngẩng cao đầu, đôi mắt trợn trắng, nước bọt chảy ra trong vô thức.
Hình Minh vỗ vỗ vào mông cô, ưỡn hông thọc gậy gộc của mình vào miệng cô, bởi vì cao trào đến quá mãnh liệt, cơ thể của Chu Tuệ tạm thời mất đi năng lực kiểm soát, cây gậy của người đàn ông hết lần này đến lần khác chọc vào cuống họng, ý thức trống rỗng của cô mới dần dần quay về, hàm răng sơ ý va vào quy đầu, khiến Hình Minh hít một ngụm khí lạnh, không kịp rút ra đã bắn vào miệng cô.
Cô bị sặc, vừa ho vừa nôn khan.
Hình Minh ngồi dậy đi lấy nước, đáng lẽ định cho cô súc miệng, nhưng nào ngờ Chu Tuệ quá khát, vừa nhận lấy ly nước đã uống từng hớp lớn, uống xong còn liếm láp cánh môi.
Cô liếm hết tinh dịch màu trắng sữa dính bên mép miệng vào miệng.
Cây gậy của Hình Minh vừa mới mềm xuống lại mạnh mẽ ngóc đầu dậy.
Chu Tuệ cầm cái ly ngây ngốc nhìn cây gậy ấy một hồi, bàn tay chống xuống giường thụt lùi về sau, giọng nói khàn đặc đáng thương: “…Em không muốn nữa đâu.”
Khóe môi Hình Minh khẽ nhếch lên, trên mặt xuất hiện một nụ cười xấu xa vô lại.
Anh cầm lấy cái ly trong tay cô hỏi: “Uống nữa không?”
Cô gật đầu.
Anh xoay người rót thêm một ly nước đưa cho cô, đợi cô ừng ực ừng ực uống xong, anh nhấc tay vác cô vào phòng tắm tắm rửa, tắm được nửa chừng, anh đè cô trên bức tường sứ mà đâm chọc.
Hồn phách của Chu Tuệ gần như sắp tan vỡ, cô vươn tay cào cấu anh, nhưng Hình Minh nhanh chóng giữ chặt hai cổ tay đè ra sau gáy, tư thế giống như cảnh sát truy bắt tội phạm, hai tay cô ôm đầu bị đè ra sau, nửa khuôn mặt dán lên bức tường sứ, để anh cắm hết lần này đến lần khác.
Hình Minh dùng một tay đỡ sau gáy cô, tay còn lại từ phía sau nắm lấy bầu ngực của cô, cúi đầu mút lên khớp xương nhô ra sau gáy cô, nghe tiếng rên rỉ kèm theo tiếng khóc nức nở của cô, bụng dưới anh đưa đẩy càng hung hăng hơn.