Khoảnh khắc bước vào nhà, ánh mắt của Hình Minh ngẩn ra trong chốc lát.
Đã hơn mười năm rồi anh chưa về, đây vẫn là căn nhà ấy, đồ đạc vẫn yên vị ở vị trí cũ, nhưng trên ghế sô pha lại xuất hiện thêm bộ bọc ghế hình hoa hướng dương, ở cửa phòng của mẹ treo một bông hoa lúa màu cam được đan bằng tay, chỗ trống bên cạnh máy lọc nước đặt một chậu hoa nhài, trên bàn trà đặt một bình hoa cẩm tú cầu màu xanh vừa được cắt tỉa.
Cửa sổ mở toang, có vài bộ quần áo nữ treo trên giá phơi đồ, bên ngoài cửa sổ được đặt vài chậu hoa hướng dương nhỏ.
Căn nhà từng trống rỗng đến mức khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, giờ phút này lại ngập tràn hơi thở ấm áp của cuộc sống sinh hoạt.
Anh ôm Chu Tuệ rồi hôn nhẹ, “Anh đi xem mẹ anh trước nhé.”
Chu Tuệ gật đầu.
Cô vẫn cảm thấy bồn chồn, là loại lo sợ rằng anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, cô đi đóng cửa sổ bật điều hòa, sau đó vào phòng bếp gọt dưa hấu bưng ra bàn trà, cuối cùng ngồi trên ghế sô pha, nhìn chăm chú về phía cửa phòng ngủ, trong phòng chẳng có động tĩnh gì cả, chỉ có bông hoa lúa màu cam được đan bằng tay treo trên cửa bị gió thổi lay động lung tung.
Lúc Hình Minh trở ra thì nhìn thấy Chu Tuệ tựa vào ghế sô pha, đờ đẫn nhìn mãi cửa phòng, trông thấy anh đi ra, cô đứng phắt dậy đi tới, ôm eo anh.
“Sao thế em?” Anh xoa đầu cô.
“Em không sao.” Chu Tuệ ôm anh rất chặt, lỗ tai dán vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập, “Em sợ mình đang nằm mơ.”
Bàn tay Hình Minh nhấc mông cô lên, bế cả người cô ôm vào lòng, bước vài bước đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, tiếp đến anh giật phăng áo sơ mi trên người, nắm lấy tay cô đè trên vị trí vết sẹo do đạn bắn kia: “Là ở đây hả?”
Chu Tuệ nhớ đến vết thương trúng đạn chảy máu đầm đìa mà mình nhìn thấy bên bến cảng, nước mắt lập tức chảy xuống, cô gật đầu, ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào, giọng nói mang theo âm mũi hỏi: “Đau lắm phải không anh?”
Hình Minh bật cười: “Giống như bị ong đốt một phát thôi.”
Còn Chu Tuệ thì cười không nổi, nước mắt chảy càng dữ dội hơn.
Bàn tay Hình Minh gạt đi nước mắt giúp cô, hôn lên mặt cô: “Thật sự không đau mà, không nặng lắm, chỉ là khi đó anh ngất đi, Trương Thành Cam bèn tương kế tựu kế nói với bên ngoài anh đã chết, không cho em biết chuyện này, cũng là vì sự an toàn của em.”
“Đừng khóc nữa.”
Anh được các bác sĩ cứu về từ Quỷ môn quan, vậy mà lại dùng dăm ba câu đơn giản kể lại quá trình cấp cứu căng thẳng kinh người một cách bình thản nhẹ nhàng, Chu Tuệ không cần nghĩ cũng biết, cô khịt mũi gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Vẫn còn khóc?” Hình Minh véo mặt cô, môi mỏng áp tới, hôn lên mắt cô, “Em mà còn khóc nữa, anh sẽ không dỗ đâu.”
Anh nhéo vòng eo cô, giọng nói kìm nén vừa trầm ấm vừa khàn đặc: “Anh sẽ cắm hẳn vào đấy.”
Chu Tuệ lau nước mắt, ngón tay cởi từng cái nút áo sơ mi trên người mình, giọng nói vẫn còn mang theo âm mũi vừa khóc xong, toát ra sự mềm mại yêu kiều: “Em muốn anh.”
Hình Minh nhỏ giọng chửi một câu: “Đệt”, vật cứng phía dưới cương lên ngay.
Bàn tay đang xoa nắn mông cô, dùng thêm lực, khiến Chu Tuệ bị đau không chịu được.
Viền mắt cô vẫn còn đỏ, áo sơ mi trắng đã cởi hết nút, chiếc áo lót màu trắng tinh ở bên trong lộ ra, dưới xương quai xanh tinh tế, hai bầu ngực trắng nộn được áo lót bao bọc như muốn nhảy ra ngoài, chính giữa là một khe rãnh sâu thẳm.
Vòng eo nhỏ nhắn uốn éo trên người anh, quần vừa cởi một nửa, người đàn ông đè cô xuống ghế sô pha hôn mút một cách hung bạo, môi lưỡi bị ngậm lấy, người đàn ông há miệng cướp đoạt toàn bộ nước bọt và oxy trong khoang miệng cô, cướp đoạt cả hơi thở của cô, ép hai tay cô phải bấu chặt lấy anh, trong khoang mũi phát ra tiếng rên rỉ mềm mại.
Cơ bắp săn chắc đang đè trên người cô, nhiệt độ cơ thể nóng như phát sốt khiến trái tim cô run rẩy.
Chu Tuệ sờ mái tóc ngắn cũn của anh, chạm vào vết sẹo trước ngực và sau lưng anh, trái tim đau nhói vô cùng, khóe mắt lại bắt đầu nóng lên.