“Bên đó là ngôi trường cấp ba ngày xưa anh học.” Hình Minh đi đến ngã tư đường, anh hất cằm về phía một ngôi trường cách đó không xa, “Vách tường đã được đổi màu sơn, còn xây dựng thêm một tòa nhà dạy học mới.”
“Anh không yêu sớm à?” Chu Tuệ xoay đầu qua nhìn về hướng mà anh đang chỉ, “Với gương mặt này của anh, thời cấp ba chắc hẳn có rất nhiều cô gái yêu thích nhỉ.”
“Không nhiều.” Hình Minh xoa eo cô, “Khoảng thời gian đó anh rất nghèo, ngoài việc học tập ra, trong đầu không chứa được thứ gì khác.”
Chu Tuệ nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy bây giờ thì sao? Trong đầu anh chứa cái gì?”
“Em.” Anh vỗ mông cô một cái.
Cô ngẩn ngơ bật cười, nằm sấp trên vai anh, hai tay ôm anh, “Vậy anh thử đoán xem trong đầu em nghĩ gì?”
“Xúc xích.”
“……” Cô lại nhào đến cắn vào cổ anh, “Không được nhắc đến hai chữ đó nữa!”
Hình Minh cười khẽ, đỡ mông cô ôm cô xoay một vòng khiến cô chóng mặt, phải ôm chặt anh, không ngừng gọi tên anh, lúc này anh mới ngừng lại hỏi: “Vậy thì là điều gì?”
Chu Tuệ hít sâu một hơi: “Con của chúng ta đi học sẽ gặp giáo viên ngày xưa từng dạy anh.”
Cô sờ mặt anh: “Giáo viên nói, trước đây thành tích học tập của ba con rất tốt, con cũng phải cố gắng nhé.”
Trái tim Hình Minh cuộn trào lên một dòng mật ngọt, cơ thể cũng dâng lên cảm giác ngọt ngào lan man, anh ôm cô đi về, giọng nói trầm khàn mang theo tiếng cười: “Đợi con mình lên cấp ba, giáo viên trước đây từng dạy anh đã về hưu hết rồi.”
“Em tưởng tượng thôi mà.” Giọng nói của cô lại mềm xuống, giống như đang làm nũng, làm cho trái tim anh ngứa ngáy.
Anh tìm một chỗ ngồi xuống, khéo cô vào lòng mình, sáp đến hôn môi cô.
Tiếng chậc chậc khi hôn vang lên vô cùng rõ ràng, Chu Tuệ cứ tưởng rằng anh sẽ chỉ hôn một lát thôi, nào ngờ anh hôn càng lúc càng hăng, nhịp thở cũng dồn dập theo, xung quanh còn có người đi đường tới lui, Chu Tuệ đẩy anh ra, tựa vào đầu vai anh thở dốc: “Có người.”
“Ngẩng đầu.” Hình Minh đỡ hông cô dậy.
Chu Tuệ nghe lời ngẩng đầu, nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên đỉnh đầu.
“Tối nay trời nhiều sao quá.” Cô mỉm cười tựa vào lòng anh.
“Ừm.” Hình Minh ôm cô ngắm sao một hồi, rồi lại bế cô dậy, nhưng Chu Tuệ đã tuột xuống khỏi người anh, nói muốn tự mình đi để tránh no quá không ngủ được.
“Vận động một chút là hết no ngay ấy mà.” Hình Minh nói.
“……” Chu Tuệ xoay người bắt đầu chạy bước nhỏ, “Em tự mình vận động.”
“Được thôi, em tự mình động.” Anh bước vài bước đuổi theo cô, dáng vẻ rất tán thành.
“…..Ý em là nói bản thân em.”
“Ừ, là em tự mình động.”
Chu Tuệ: “…….”
Quả nhiên, sau khi về đến nhà, anh kéo cô ngồi trong lòng mình, để cô tự mình động.
Chu Tuệ vừa tắm xong, trên người còn chưa kịp mặc áo tắm đã bị anh trần truồng ôm đến ghế sô pha, mái tóc đen nhánh rũ trước ngực, tôn lên hai bầu vú trắng như ngọc, anh vươn tay vén mái tóc dài của cô ra, một tay đỡ lấy bầu ngực sữa đưa đến bên miệng nhẹ nhàng liếm mút, tay còn lại vỗ vào mông cô, giọng nói khàn khàn: “Tự mình động đi.”
Rõ ràng anh chẳng làm gì cả, chỉ có bàn tay nóng rực vuốt ve cơ thể cô, nhưng phía của cô lại chảy nước rất nhanh, Hình Minh cúi đầu liếm một lát, hoa huyệt của cô ướt rồi tinh rối mù, cọ tới cọ lui trên gậy thịt thô to, chẳng mấy chốc đã khiến thân gậy ướt đẫm dính đầy dâm dịch.
Bàn tay mảnh khảnh cầm lấy cây gậy kia, cặp mông trắng nõn hơi nhổm lên, một tay cô vịn vào vai anh, một tay cầm gậy thịt, ngồi xuống từng chút một.
Sau khi cắm hết vào, khoái cảm ập đến, da đầu tê dại khiến cô rùng mình, bắt đầu uốn éo trên người anh với biên độ nhỏ, bầu vú trước ngực lắc lư đung đưa, cô vươn tay bám vào bả vai anh, miệng nhỏ khép hờ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ lòng người.
Cả người Hình Minh tựa lên ghế sô pha, đôi mắt đen láy tối sầm xuống.
Anh hơi ngẩng cằm, yết hầu cuộn lên xuống, cơ bắp săn chắc cũng căng chặt.
Chu Tuệ động một lát thì thấy mệt, hai chân mỏi nhừ không nhấc lên nổi, cô sáp đến liếm vào yết hầu anh, giọng nói mang theo tiếng thở dốc gọi tên anh: “Hình Minh, anh động đi.”
“Em chắc chứ?” Giọng nói của anh như vừa bị lửa quét qua, vừa trầm vừa khàn.
“Chậm thôi…ahhh…” Chu Tuệ còn chưa nói hết câu, đã bị người đàn ông cắm sâu vào một phát, hai tay cô bấu vào bả vai anh, chảy cả nước mắt, miệng nức nở ưm ưm a a, “Đồ xấu xa….hu hu…”