Thần Ma Chi Mộ

Chương 188: Danh Thiếp





Lương Hạo nghe Triệu Thụy vừa nói như vậy, không khỏi đột nhiên giận dữ!
Hắn từ nhỏ tính cách kiêu hùng, sau đó lại vào cảnh đội, thăng đến hình cảnh phó đội trưởng, lại càng không coi người khác ra gì.
Đừng nói là một người dân bình thường, ngay cả đám phần tử bang hội kiêu ngạo ngang ngược hung ác tàn nhẫn, thấy hắn cũng chỉ có khuôn mặt tươi cười đón chào, khom lưng thở dài.
Bởi vì, hắn đại biểu không cho một cá nhân, phía sau hắn còn có một cái cơ quan quyền lực cường đại.
Bọn tội phạm hung ác,trước cơ quan quốc gia cũng sẽ bị nghiền cho nát bấy!
Lương hạo làm cảnh sát vài chục năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy có người nào sắp bị bắt mà còn có dũng khí đôi co với hắn, bình thường khác vừa nhìn đến hắn chân không run rẩy thì ít nhất cũng không dám nhúc nhích lung tung.
Không nghĩ tới là một sư phụ trung học nho nhỏ dám có ngữ khí khinh miệt như vậy, đôi co với hằn làm hắn không chịu được.
“Ngươi lá gan không nhỏ! Dám đôi co với ta như vậy! Chán sống rồi có phải hay không!” Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Thụy, đồng thời tung một cước về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy né khỏi một cước này, sau đó mượn lực nhẹ nhàng chuyển hướng về phía Lương hạo: “Đông” một tiếng nặng nề đánh vào trên tường, choáng váng đến cả phương hướng cũng phân không rõ.
Lần này giống như là đâm vào một cái tổ ong vò vẽ, đụng một chút là nổ tung, vài tên cảnh sát phía sau Triệu Thụy lớn tiếng hét, Lương hạo lại càng điên cuồng hét lên: “Ngươi dám đánh cảnh sát! Vương bát đản! Còng lại! Đem hắn còng lại! Mang về rồi sau đó thu thập hắn!”
Một bên gào thét, một bên hắn lấy tay rút súng ra.
Vài tên thủ hạ của Lương hạo cũng đêu móc súng lục ra, tay cầm còng hung tợn hướng về phía Triệu Thụy đi tới.
Triệu Thụy mắt chợt lóe, phiêu dật né qua, sau đó không nhanh không chậm từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp.
“Vội vã như vậy làm gì, chờ ta gọi điện thoại cho bằng hữu, chỉ sợ sau đó ta muốn đi với các ngươi, các ngươi cũng không sẽ không để ta đi!”
Lương hạo đột nhiên đứng lên.

Lấy tay bắt lấy tấm danh thiếp rồi quăng trên mặt đất, lớn tiếng rít gào: “Nói cho ngươi biết, lão tử mặc kệ bằng hữu chó má của ngươi là ai! Hiện tại dù là thiên vương lão tử cũng không cứu được ngươi! Gọi điện thoại? Ngươi nằm mộng đi thôi!”

“Có đúng không?” Triệu Thụy cười cười, đưa tay đem tấm danh thiếp rơi trên mặt đất nhặt lên, phủi hết tro bụi, thản nhiên nói, “Ngài khẩu khí thật đúng là lớn! Ngay cả Mục vĩnh cường cũng không để vào mắt.”
“Mục vĩnh cường hắn chỉ là một.......” Lương hạo đang muốn tiếp tục mắng to.

Trong giây lát tỉnh ngộ, trong miệng giống như là mắc một cái trứng gà, như thế nào cũng không còn cách đem một chữ nhổ ra.
“Mục......!Mục vĩnh cường?” Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, lắp bắp hỏi.

“Chính là người mấy ngày hôm trước vừa rời khỏi Đông hồ chúng ta Mục phó tỉnh trưởng?”
“Đúng vậy.” Triệu Thụy gật gật đầu, “Mặc dù, hắn đã không còn ở vị trí phó tỉnh trưởng này, nhưng thái độ của ngươi không khỏi đối với hắn cũng quá bất kính sao?”
Lương hạo trên mặt vốn có ánh mắt kiêu ngạo ngang ngược, giống như là bị long quyển phong thổi qua, hiện tại trong nháy mắt mất đi vô tung vô ảnh, thay thế là vẻ mặt kinh ngạc.
Mục vĩnh cường là một trong những quan chức cao cấp, cho dù hiện tại đã rút lui.

Nhưng thế lực vẫn lớn như trước, ngay cả thị trưởng cũng phải tôn kính với Mục vĩnh cường.
Đối với phó đội trưởng hình cảnh như hắn mà nói, người kia là nhân vật cao cao tại thượng, nếu có thể được tiếp kiến, đó là vinh dự lớn lao của hắn.
Song, vừa rồi hắn mới mắng chửi người ta là chó má!!!
Nếu lời này truyền đến tai người kia, tiền đồ hắn tuyệt đối bị đoạn hoàn toàn.

Nói không chừng ngay cả cái chức phó đội trưởng này có lẽ cũng mất.
Thậm chí, vẫn có thể dẫn đến kết quả tệ hơn!

Bởi vì, trên cái mông của hắn không phải hoàn toàn sạch sẽ.

Căn bản không chịu nổi sự điều tra của pháp luật!
Lương hạo trên mặt ảo não.

Hận không thể đem lưỡi của mình cắt đứt đi.
Chính mình mới vừa rồi miệng nói bậy mới chết chứ.
Mắng ai không mắng? Lại đi mắng Mục vĩnh cường mục phó tỉnh trưởng.
Thuần túy là chán sống.
Lương hạo đặc biệt hối hận, chưa từng có sự hối hận như vậy.
Hắn cảm giác được mình thật sự là không nên đáp ứng Diệp chủ lam, chạy tới đối phó vị Triệu Thụy sư phụ này.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến Triệu Thụy này lại là bằng hữu của Mục phó tỉnh trưởng!
Thật đúng là một cước đá vào miếng sắt lớn.
Bất quá.

Hối hận thì hối hận, nhưng trong lòng hắn có chút nghi hoặc, Mục vĩnh cường là nhân vật cao cao tại thượng, vị sư phụ này như thế nào lại có quan hệ được?
Có thể hay không chỉ là hé ra danh thiếp, giả danh lừa bịp?

Nếu như thật sự là như vậy, tình cảnh của hắn có lẽ cũng sẽ không tệ lắm.
Lương hạo vẻ mặt biến ảo nhiều lần, ôm một đường hy vọng cuối cùng, thử thăm dò mở miệng hỏi: “Ngươi......!Thật sự là bằng hữu của Mục phó tỉnh trưởng?”
Triệu Thụy khóe miệng có chút khinh bỉ liếc hắn một cái, biết hắn chưa tin, vì vậy đến điện thoại, bắt đầu quay số.

Một lát sau, điện thoại tiếp thông, thanh âm của Mục vĩnh cường ở đầu kia điện thoại vang lên.
“Này?Ai vậy?”
“Mục phó tỉnh trưởng, ngài còn nhớ rõ ta chứ? Chúng ta từng tại Lăng vân tự đã gặp qua.” Triệu Thụy vừa cười vừa nói.
Mục vĩnh cường vốn có cảm giác thanh âm này có chút quen tai, nghe Triệu Thụy vừa nói như thế nhất thời nghĩ tới, cười nói: “Nhớ kỹ, nhớ kỹ, ân nhân cứu mạng, ta như thế nào có thể dễ dàng quên được?”
“Thân thể ngài hiện tại ra sao.”Hắn hàn huyên hỏi.
“Tốt lắm a! Ngươi tặng ta khối đan long hổ kéo dài tính mạng, thật sự là thần dược a! Ăn hết, mới có mấy giờ, quả thực giống như được thoát thai hoán cốt, ngay cả Tuệ tịnh đại sư, đều lấy làm kì lạ, bảo rằng ta phúc nguyên thâm hậu, lấy được bảo vật này, khiến cho thân thể khỏe mạnh, có thể kéo dài tuổi thọ đến trăm a!” Nói tới đây, Mục vĩnh cường cười cười, lại nói, “Được rồi, ngươi gọi điện thoại cho ta, có chuyện gì sao? Nếu là chỗ ta có thể xuất lực, ta nhất định làm hết sức.”
Vô sự thì không gọi, Mục vĩnh cường thấy Triệu Thụy đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, chỉ biết khẳng định là có sự tình muốn hắn giải quyết, cho nên chính mình nói ra trước, cũng có vẻ sảng khoái.
“Đúng vậy, ta ở chỗ này gặp một chút phiền toái nhỏ, hy vọng ngài có thể tìm người giải quyết một chút.” Triệu Thụy vừa cười vừa nói.
“Cái gì phiền toái?”
“Ân, hiện tại ta đang bị mấy cảnh sát giữ ở nhà, nói rằng ta đả thương người, muốn dẫn ta về cục cảnh sát đây! Nhưng trên thực tế, chuyện này có ẩn tình khác!”
“A?” Mục vĩnh cường thấy ngoài ý muốn, dở khóc dở cười, hắn nhận định, Triệu Thụy là một Tu Chân Giới cao nhân, nhưng hiện tại bởi vì bị cảnh sát giữ ở nhà.

Vì việc nhỏ ấy mà cầu trợ giúp, thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt!
Người này đến cùng có phải tu chân giả hay không, đến cùng đang làm cái gì trò gì vậy?
Mục vĩnh cường chỉ cảm thấy hồ đồ không hiểu ra sao.
Vốn là loại việc nhỏ này hắn chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể dễ dàng giải quyết, nhưng nghĩ lại, cảm giác hay là tự mình đi một chuyến, như vậy một là có thể xem Triệu Thụy đến cùng đang ở tại địa phương nào; thứ hai, có thể kiểm tra chi tiết về Triệu Thụy.

Nhưng cả tên triệu Thụy hắn cũng không biết.
“Hảo! Ngươi chờ chút, ta hiện tại cũng đang trở về Đông hồ, lúc này đang ở khu phố tâm, lập tức sẽ tới ngay.” Mục vĩnh cường hỏi địa chỉ, lại hỏi tên của Triệu Thụy, sau đó cúp điện thoại, phân phó tài xế chuyển phương hướng, đi tới Tử vân hoa viên.
Đại khái khoảng muời phút, Mục vĩnh cường mang theo một gã thư ký sải bước đi nhanh tới cửa nhà của Triệu Thụy.
Chứng kiến Mục vĩnh cường xuất hiện, Lương hạo cùng vài tên cảnh sát thủ hạ khiếp sợ đến nỗi tròng mắt từ hốc mắt như muốn rớt ra ngoài.
Bọn họ đang ở quan trường, đương nhiên biết Mục vĩnh cường là ai, lại càng biết Mục vĩnh cường hùng mạnh đến cỡ nào.
Mục vĩnh cường bình thường xuất hành đều là tiền hô hậu ủng, chúng tinh phủng nguyệt-sao quanh trăng sáng, bọn họ có ý nghĩ muốn nịnh hót, đều chăm chỉ nịnh hót không hơn.
Bởi vì, địa vị bọn họ thật sự là kém quá xa, một cái trên trời, một cái dưới đất.
Không nghĩ tới là Triệu Thụy chỉ gọi một cú điện thoại mà Mục vĩnh cường tự mình chạy tới!
Tên tiểu tử Triệu Thụy này, đến cùng là có lai lịch gì!
Tại sao ngay cả đại nhân vật như Mục vĩnh cường, đối với hắn không ngờ cũng coi trọng!
Lương hạo cùng vài tên cảnh sát thủ hạ, không hẹn mà cùng đem ánh mắt hỗn tạp kinh ngạc và mê hoặc nhìn về hướng Triệu Thụy, đột nhiên cảm giác được, trên mặt hắn vẫn thong dong mỉm cười, thật là thần bí!
Thần bí đến nỗi làm cho bọn họ hoàn toàn không cách nào nhìn thấu!
Mục vĩnh cường đi tới trước mặt Triệu Thụy, ánh mắt quét qua đám người Lương hạo vài lần, uy thế bức người cùng ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt khiến cho bọn họ như lùn đi.
“Nơi này đến cùng xảy ra chuyện gì?” Mục vĩnh cường nhàn nhạt hỏi một câu.
Đám người Lương hạo cúi đầu, trong miệng ngập ngừng, không biết lên tiếng từ đâu.
Triệu Thụy vì vậy mỉm cười, đứng ra đem chuyện tiền nhân hậu quả, tinh tế nói một lần.
Mục vĩnh cường càng nghe, sắc mặt càng khó coi, đến cuối cùng cơ hồ trở thành xanh mét.
“Cảnh sát và cướp cùng một bọn! Cảnh cướp một bọn!” Không đợi Triệu Thụy giảng thuật xong, hắn kiềm chế không được, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ, “Cảnh đội như thế nào lại có phần tử cặn bã như các ngươi, thật là bại hoại! Sỉ nhục! Quả thực là sự sỉ nhục của cảnh đội! Uy hổ Bang hội hoành hành Đông hồ, bắt cóc con tin, các ngươi không đi xử lý, ngược lại còn nối giáo cho giặc! Ta muốn gọi điện thoại nói chuyện này với cục trưởng các ngươi! Muốn hắn nghiêm khắc rửa sạch cặn bã trong cảnh đội! Không thể để cho loại sự tình này lần nữa phát sinh!”
Lương hạo cùng đám cảnh sát thủ hạ bị mắng, mặt cúi gầm xuống đất, lòng như chìm vào vực sâu không đáy, phi thường minh bạch rằng lần này bọn họ xong đời hết rồi.