Thần Ma Chi Mộ

Chương 217: Lại Thấy Xuân Quang





Một đoàn xe dọc đường tròng trành lắc lư chạy tới chân Long Vân Sơn, học sinh xuống xe xong, phân thành đội theo lớp, được các giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở chú ý phòng cháy, chú ý an toàn, 4 giờ chiều tập hợp chờ phân công xong, phân thành tổ tự do hoạt động.
Lớp 10.3 có 50 học sinh, phân thành mười tổ, Chu Đào và một nữ sinh kéo Triệu Thụy và Vân Phương cùng tới tổ mình, bảy người chọn một bãi cỏ sạch sẽ, tưới xăng lên củi châm lửa, từng miếng thịt bò đưa lên nướng, chốc lát sau, mùi thịt bò tỏa đầy trong không khí.
Thịt bò ăn phân nữa, bình nước uống cũng cạn sạch vài cái, Vân Phương mấy lần nhìn Triệu Thụy, tựa hồ muốn nói gì đó, thế nhưng lời nói đến miệng lại không phát ra, thập phần lưỡng lự.

Triệu Thụy phát hiện Vân Phương cử chỉ dị thường, kì quái hỏi: “Vân lão sư, cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Đám học sinh ngồi quanh chỗ nướng thịt đang há mồm ngốn ngấu, tranh giành thịt đã nướng ngon cho vào miệng, không hề chú ý đến tình huống của hai vị lão sư.
Vân Phương liếc đám học sinh một cái, gò má hơi ửng hồng lên, cô xoay eo, từ một góc độ mà đám học sinh không thấy được, làm mấy cái dấu hiệu bằng miệng với Triệu Thụy.
Triệu Thụy cẩn thận phân biệt xem dấu hiệu môi của Vân Phương muốn nói gì, vẫn đầu đầy sương mù, trảm yêu trừ ma, vô hình giết người là thế mạnh của hắn, thế nhưng tín hiệu môi của Vân Phương lại làm khó hắn.
Vân Phương thấy Triệu Thụy không rõ ý tứ của mình, bèn lặp lại tín hiệu một lần nữa.
Vân Phương môi miệng hồng nhuận mềm mại, khóe miệng tự nhiên nhếch lên trên, hai bờ môi biến ảo thành các loại hình dạng, phối hợp với hai hàm răng trắng bóc hơi mở ra.
Thấy Triệu Thụy vẫn không hiểu gì, Vân Phương hơi tức giận trừng mắt với Triệu Thụy một cái, đứng lên đi đến dưới một cây ngô đồng cách đó không xa, lặng lẽ vẫy vẫy tay với Triệu Thụy, ra hiệu hắn tới.
Triệu Thụy tiện tay kẹp vài miếng thịt bò đặt lên lửa nướng.

Đứng dậy bước tới cạnh Vân Phương, xem cô rốt cuộc muốn bày trò bí hiểm gì với mình.
“Triệu lão sư”, giọng Vân Phương rất thấp, lộ ra có chút khẩn trương, “Anh có thể đi cùng với tôi không?”
Triệu Thụy có chút kinh ngạc, tính tình Vân Phương vốn đoan trang đúng mực, trước giờ chưa từng có nửa điểm thân thiết với nam nhân, sao lại rủ mình cùng cô đơn độc một chỗ?

Bất quá nghi hoặc thì nghi hoặc, Triệu Thụy lập tức gật đầu đáp ứng.
Hai người đi vào trong rừng cây.

Chân núi Long Vân Sơn thuộc về khu phong cảnh danh thắng, không có ai mở đường, một khoảng đất bằng phẳng hợp thành chỗ cho học sinh nướng thịt và vui chơi.

Vân Phương bước rất gấp, đôi khi nhìn sang hai bên, dường như đang muốn tìm thứ gì đó.
“Vân lão sư, chúng ta đang đi đâu vậy?” Triệu Thụy đại khái hiểu ra được một chút, sự tình không giống như mình tưởng, Vân Phương gọi mình ra để kiếm thứ gì đó, hoặc giả tìm một nơi thích hợp để nói chuyện.
Vân Phương ngừng bước, ánh mắt nhìn Triệu Thụy có vẻ khó xử và bất an, qua một lúc mới đỏ mặt lên, nói: “Triệu lão sư, hôm nay tôi uống hơi nhiều, cho nên… anh có thể canh chừng giùm tôi được không?”
Vân Phương thu lấy dũng khí nói xong câu này, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lần này đi chơi thu, trừ cô ra, cơ hồ đều là nam lão sư, mà chỉ có Triệu Thụy là có quan hệ mật thiết với cô nhất, ngoài Triệu Thụy ra, cô chẳng thể nhờ ai được nữa.
Đương nhiên, trong lớp của cô cũng có không ít nữ sinh, nhưng cô cũng không nguyện ý nhờ vả học sinh, cô sợ học sinh đồn đại ra ngoài, có hại đến uy tín giáo viên chủ nhiệm của cô.
“Đương nhiên có thể.” Triệu Thụy gật gật đầu, trên mặt không hề lộ ra một chút tiếu ý, nếu không sẽ khiến Vân Phương khó xử.
Triệu Thụy đưa tay chỉ, nói: “Đi sang bên kia.” Không nói nhiều lời, dẫn đầu đưa Vân Phương đi về phía Chiến Hồn Cốc.
Long Vân Sơn tuy lớn, nhưng sáu bảy trăm học sinh tản ra ở trong, vẫn phân bố rất rộng, chỉ có Chiến Hồn Cốc tọa lạc ở sâu trong khe núi, học sinh đều sẽ không đi xa thế.
Hai người trên đường đi gặp mấy nhóm học sinh nấu nướng, một nhóm trong đó vừa khéo là nhóm của Lý lão sư.

Lý lão sư thấy Triệu Thụy và Vân Phương, phi thường nhiệt tình mời vào, lôi kéo Triệu Thụy lại uống với hắn một bình bia Thanh Đảo.

Triệu Thụy biết Vân Phương trong lòng gấp rút, vội vàng khước từ, nói: “Mấy ngày nữa ta mời ngươi đi ăn, hôm nay ta có việc, phải đi trước.”
Lý lão sư nhìn Triệu Thụy, lại lén lút nhìn Vân Phương phía sau hắn một cái, lộ ra nụ cười có vẻ ngầm hiểu, nói: “Đi nhanh đi! Đi nhanh đi!”
Vân Phương xấu hổ đến không dám nói chuyện với Lý lão sư, vội theo Triệu Thụy rời đi, Lý lão sư nhìn bóng lưng đầy vẻ thướt tha của Vân Phương, nghĩ bụng: “Triệu Thụy tiểu tử này thật lợi hại, sau này phải bắt hắn dạy mình vài chiêu mới được.”
Triệu Thụy và Vân Phương từ sườn núi Long Vân Sơn đi lên phía trên, đi đến một sườn dốc dài, nơi này học sinh xung quanh đã rất thưa thớt, xem ra qua một con dốc nữa thì đã đến chỗ an toàn rồi.
Góc của con dốc rất lớn, Vân Phương đi cũng phi thường cật lực, trên trán thấm đẫm một tầng mồ hôi, Triệu Thụy quay đầu lại, đưa tay ra trước mặt Vân Phương, nói: “Vân lão sư, nắm tay tôi này.”
Vân Phương hơi lưỡng lự, rồi nắm lấy bàn tay to lớn của Triệu Thụy, để hắn nắm chắc.

Tay Vân Phương mềm như không có xương, nắm lấy làn da nhẵn mịn đem lại cho Triệu Thụy cảm giác sảng khoái vô tỉ.
Vân Phương một đường như đằng vân giá vũ, cơ hồ hoàn toàn để Triệu Thụy xách lên dốc, loại sức mạnh cường đại này làm Vân Phương nhiều năm chưa từng được nam nhân che chở chấn động sâu sắc.
Lên khỏi con dốc, quả nhiên không có tung tích của học sinh, ở xa xa đã nhìn thấy Chiến Hồn Cốc.
Tuy hiện tại bên ngoài là thanh thiên bạch nhật, trời trong nắng ấm, nhưng trong Chiến Hồn Cốc lại sương mù quanh quẩn, nhiều năm không tan.
Cảm giác của Triệu Thụy linh mẫn hơn xa người thường, hắn phi thường rõ ràng cảm thấy một cổ sát phạt chi khí đập vào mặt, âm u, băng lãnh thấu xương.
Hắn không khỏi trong lòng chấn động, thầm nghĩ: Không lẽ truyền thuyết của Chiến Hồn Cốc là có thật?
Vân Phương buông tay Triệu Thụy ra, lúng túng nói: “Triệu lão sư, anh ở đây đợi tôi.”
Triệu Thụy gật gật đầu, tâm tư vẫn còn đặt trên sự tình của Chiến Hồn Cốc, mãi đến khi Vân Phương đi ra đến mười mấy mét mới nói: “Vân lão sư, cô đừng đi quá xa.”
Triệu Thụy vì khí tức của Chiến Hồn Cốc dị thường, nên mới lo Vân Phương đi xa khỏi mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng hắn không ngờ, cho dù hắn quay lưng không nhìn, nhưng vẫn còn có thanh âm xuân thủy liên miên.

Vân Phương đi đến sau một bụi cây, cũng đã nhìn không thấy thân ảnh Triệu Thụy, mới đưa tay xuống đặt trên dây lưng.

Cho dù bốn phía không người, bản năng của nữ nhân vẫn khiến cô rất bẽn lẽn, đặc biệt là nghĩ đến Triệu Thụy không xa, trên mặt lập tức nóng bừng.
Dây lưng đã mở ra, quần đi chơi và nội y cũng cởi xuống, bên trong là một cái quần lót màu xanh nước biển, phía trên bó chặt cái eo nhỏ, bên dưới lại bị căng cứng bởi một hình bán cầu tròn trịa.

Kiểu dáng của quần lót rất bảo thủ, thế nhưng ở trên thân thiếu phụ mĩ hảo, và với làn da trắng ngần như tuyết thấp thoáng bên dưới, tán phát ra sức dụ hoặc vô cùng.
Vân Phương nhón lấy rìa quần lót, không tự giác nhòm đông ngó tây, rất sợ có người nhìn trộm thân thể thanh bạch của mình.

Sau khi xác định không có ai rồi, cô mới chậm chạp đẩy quần lót xuống, nửa thân dưới của liệt mĩ thiếu phụ trần truồng phơi ra.
Triệu Thụy nhìn Chiến Hồn Cốc ở phía xa, đang cân nhắc xem có cần phóng đệ nhị nguyên thần ra thăm dò kĩ lưỡng một lần không, hốt nhiên liếc thấy phía Chiến Hồn Cốc có mấy bóng người, do cách xa, lại có cây cối che chắn, không cách nào xác định là học sinh dạo chơi, hay là thôn dân đi vào núi.
Triệu Thụy đi mấy bước khỏi chỗ cũ, thời gian Vân Phương đi đã quá lâu rồi, hắn sợ Vân Phương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bèn đề khởi chân khí, nhĩ lực đề thăng mạnh lên, thăm dò tình huống của Vân Phương một lần.
Triệu Thụy nghe được, hơi hơi lúng túng, mạch máu cũng chảy mạnh hơn một chút.

Tiếng tiểu kiều lưu thủy này như thiên lại tiên khúc, rất là dụ người, bất quá thứ không nên nghe vẫn là không cần nghe.
Trong một sát na Triệu Thụy phát tán chân khí ra, Vân Phương lại lâm vào hiểm cảnh.
Vân Phương trước tiên nghe thấy phía trước có tiếng sột soạt, sau đó lại nhìn thấy một con rắn khắp mình xanh lục, đầu hình tam giác từ dưới cỏ bò lên.
Vân Phương lần đầu tiên ở gần loài rắn hoang dã thế này, cô nhân ra nó là Trúc diệp thanh.

Giống như tất cả những nữ nhân khác, Vân Phương đối với gián, chuột, rắn có sự sợ hãi trời sinh, dọa đến không dám động đậy chút nào, muốn mở miệng kêu cứu, thế nhưng cô hiện tại y phục không chỉnh, bị Triệu Thụy nhìn thấy không phải xấu hổ chết sao? Cô chỉ mong con rắn ấy đối với mình không có địch ý, nhanh chóng đi chơi chỗ khác.

Con rắn lục ở bên chân Vân Phương quanh quẩn một vòng, đột nhiên ngẩng đầu lên, thè lưỡi kêu thành tiếng phì phì, đây là một loại cảnh cáo, đây là loại phản ứng của loài rắn đối với nguy hiểm.

Nó đã coi Vân Phương là địch nhân.
Vân Phương bị dọa đến muốn ngã lăn ra đất, cực độ sợ hãi chui vào tận đáy lòng, khiến cô cuối cùng nhịn không được lớn giọng kêu thét lên.
Triệu Thụy nghe tiếng kêu thảm thương của Vân Phương, trong lòng đại kinh, thân hình nhảy vụt lên, cự li hai mươi mét loáng cái đã tới, Vân Phương và con Trúc diệp thanh đều rơi vào thị tuyến của hắn.
Vân Phương lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, hai chân thành hình chữ bát (八), quần lót kéo ra trên đầu gối, áo cũng được vén lên cao, vòng eo nhỏ không thấy chút mỡ thừa nào, từ trên xuống dưới dần dần co hẹp, chờ đến nơi mông tròn cũng dần dần nới rộng, hình thành hai đường cong hoàn mĩ.

Hai mảnh mông trắng đến chói mắt vì tư thế ngồi xổm nên hơi nới ra, đỉnh mông tròn nhẵn đầy nét nhu hòa, trong bóng râm đường rãnh sâu kéo dài đến khe đùi, thâm sâu mà thần bí, tựa như có vô cùng mĩ ảnh ẩn tàng ở trong, chờ đợi người có lòng.
---
Triệu Thụy có phần gian nan di chuyển ánh mắt, duỗi tay phải dừng nơi bảy tấc của con Trúc diệp thanh, thân rắn cuộn lại, quấn quanh cánh tay Triệu Thụy, Triệu Thụy tiện tay ném con rắn ra xa lắc, sau đó vội hỏi:
“Vân lão sư, rắn có cắn cô không?”
Triệu Thụy lo lắng con rắn có độc, bị cắn sẽ nảy sinh cảm giác nóng bỏng kịch liệt, cũng kèm theo có bong bóng máu xuất hiện.
Vân Phương chịu phải không ít kinh hãi, một lúc lâu cũng không trả lời Triệu Thụy, khiến hắn cho rằng cô đã bị thương, xoay người đến kiểm tra thân thể Vân Phương.
Vân Phương lúc này mới tỉnh ra, vội vàng khép hai chân lại, liên tục xua tay với Triệu Thụy, “Rắn không cắn tôi, Triệu lão sư, anh mau quay đi.”
Triệu Thụy hơi có chút ăn năn xoay người nhắm mắt lại, nghe tiếng mặc quần áo lột sột loạt soạt, vô hạn mĩ cảnh dần dần biến mất.
Vân Phương chỉnh lý quần áo, trong đầu một đám rối loạn, chính mình giữ thân như ngọc nhiều năm, trước giờ chưa từng cùng một nam nhân nào thân cận qua, nhưng hôm nay bộ mông phong mĩ trắng tròn của mình bị Triệu Thụy nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, khiến cô xấu hổ nóng nảy khó chịu nổi, không biết làm sao đối mặt với nam nhân này.
“Triệu lão sư, cảm ơn anh.” Vân Phương mặt đỏ muốn chảy máu, may mà hai người lúc này đứng quay lưng lại nhau, nếu không cô hận không thể kiếm khe hở mà chui xuống đất.
Triệu Thụy nhất thời không có gì để nói, đã cứu người ta, cũng đã nhìn thấy mĩ đồn của người ta, đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy chuyện riêng của Vân Phương.