Thần Ma Chi Mộ

Chương 244: Giải Độc





Tất cả những chuyện xảy ra ở công xưởng bỏ hoang khu tây bắc thành phố Đông Hồ, các phương tiện truyền thông đại chúng đều tịnh không thông tin chi tiết, chỉ là tóm tắt trong bản tin ngắn vào buổi sáng, rằng công xưởng bỏ hoang ở tây bắc thành phố xảy ra vụ nổ, cảnh sát đang tiến hành điều tra.
Triệu Thụy nhìn thấy tin tức buổi sáng này, sau đó cũng thống nhất phương pháp, lấy lý do bị nổ để lấp liếm cho qua.
Bá Đức nằm trên ghế sofa trong phòng khách một đêm, khí sắc tựa hồ tốt hơn rất nhiều, cũng không hư nhược như hôm qua nữa.
Dẫu sao cũng là Huyết tộc công tước, cường giả của Hắc Ám thế giới, tốc độ khôi phục thật kinh người.
“Triệu tiên sinh, cảm ơn ngươi không giết ta, tỏ ra nhân từ và khoan dung với ta, ta rất cảm kích.” Bá Đức sau khi nhìn thấy Triệu Thụy, đứng lên, hơi cúi người về phía hắn, hành lễ một cái.
“Không có gì.” Triệu Thụy không để ý xua xua tay “Bỏ qua ngươi, kì thật cũng là vì chính ta.”
Bá Đức cười cười vẻ hiểu biết, lại ngồi xuống trường kỷ, sau đó nói: “Biến hóa của thế giới, vẫn luôn nhanh đến khiến người ta khó mà đoán được.

Đêm qua chúng ta vẫn còn là tử địch, thế nhưng hôm nay, chúng ta đã cùng ngồi đối diện nhau.”
“Bởi vì, giữa chúng ta vốn không có bất cứ cừu oán gì, thậm chí chúng ta còn có kẻ địch chung.” Triệu Thụy ngốn ngấu ăn cho xong bữa sáng, rút khăn giấy ra lau lau miệng, sau đó nói: “Vì mục tiêu chung, hi vọng chúng ta có thể vứt bỏ hiềm khích trước đây.”
“Đó là đương nhiên.” Bá Đức vội vàng gật đầu “Chuyện không vui đêm qua, đều đã trôi qua.

Ta nhớ Trung Quốc có câu nói cổ, không đánh không biết nhau, đúng không?”
Triệu Thụy cười ha ha nói: “Đúng, phi thường đúng.


Không đánh không biết nhau.” trong lòng lại nghĩ, đêm qua đánh đến kinh thiên động địa, nếu lại không biết nhau, đó đúng là thấy quỷ rồi.
Bá Đức hỏi tiếp: “Triệu tiên sinh, ta nhớ, đêm qua ngươi nói có thể giúp ta giải trừ chất độc huyết dịch trong cơ thể?”
“Ê, ta đúng là có nói như vậy.”
“Thế ngươi có mấy phần nắm chắc? Điện Thần tổng tài Hải Lặc, từng phi thường khẳng định nói, chỉ có hắn mới có thể có thuốc giải độc.”
“Nếu như là ta ra tay mà nói, một phần cũng không có.” Triệu Thụy nhún nhún vai, nói thật “Bất quá, ta có thể kiếm người giúp ngươi giải độc, những người đó tuyệt đối đều là cao nhân.”
Bá Đức trong lòng nhen lên vài phần hi vọng, làm một cao đẳng Huyết tộc đã sống mấy trăm năm, hắn tự nhiên biết, trong đông phương tu chân giới có không ít kì nhân dị sĩ.
Với quan hệ của Triệu Thụy, nói không chừng có thể kiếm ra một vị thần y, giải trừ độc tính của hắn.
“Thế thì làm phiền ngươi rồi.

Nếu như có thể giúp ta giải trừ độc tính trong cơ thể, phần ơn cứu mạng này, tuyệt đối sẽ không quên.” Bá Đức nghiêm chỉnh sắc mặt, thập phần nghiêm túc nói.
Triệu Thụy đối với thái độ của Bá Đức phi thường mãn ý, thủ đoạn của Bá Đức tuy xem ra lãnh khốc, nhưng không giống như một người vong ân phụ nghĩa.

Kết giao với một vị hắc ám cường giả như vậy, đối với hắn sau này nói không chừng còn có chỗ tốt.
Ăn sáng xong, Triệu Thụy lấy mẫu máu của Bá Đức mang theo người, sau đó lấy ra Cửu Cung Xuyên Không Lệnh, đi Thiên Phúc ảo cảnh thử vận khí.
Đó là nơi tụ tập của Tu chân giả và yêu ma các loại, nói không chừng có thể tìm ra một cao thủ giải độc.

Vượt qua biển mây, đáp xuống Huyền Không Đảo, băng qua quảng trường lớn, Triệu Thụy tiếp tục tiến vào cửa hiệu của Luyện Khí Tông, tu chân giả của Luyện Khí Tông, đối với Thiên Phúc ảo cảnh tương đối rõ ràng, hỏi thăm bọn họ, đỡ phải tốn công.
Đối với Tu chân giả của Luyện Khí Tông mà nói, Triệu Thụy xem như là người quen, một khi thấy hắn tiến vào, lập tức sẽ có mấy đệ tử nhiệt tình tiếp đón, ân cần hỏi han.
Triệu Thụy xua xua tay, ngăn cản bọn họ vỗ mông ngựa tràn lan, dứt khoát hỏi: “Tổ sư gia các ngươi, Huyền Linh đạo trưởng có đây không?”
“Tiền bối, tổ sư đi đến Thục Sơn, bái kiến Thục Sơn Kiếm Phái kiếm tôn Lý Lăng Phong rồi, xem ra phải mấy ngày nữa mới có thể trở về” Một Luyện Khí Tông đệ tử trong đám gấp gáp trả lời.
“Thế các ngươi có biết, trong Thiên Phúc ảo cảnh này, y thuật vị nào là cao minh nhất không?”
“Y thuật?” Nghe Triệu Thụy hỏi kiểu này, đám Luyện Khí Tông đệ tử không khỏi ngẩn ra, chỉ cần tiến vào Tu chân giới, tu chân giả mỗi mỗi đều là bách bệnh bất xâm, còn cần bác sĩ làm gì nữa?
Triệu Thụy thấy đám đệ tử của Luyện Khí Tông đều ngẩn ra, liền dứt khoát nói thật: “Ta có một bằng hữu, trúng phải một thứ độc phi thường kì quái…”
“Há, ngài muốn kiếm người giải độc đúng không?” Một đệ tử mặt dài, đầu óc nhanh nhẹn nhất, là người đầu tiên có phản ứng “Ngài có thể đi sang cửa hiệu của Đan Đỉnh Phái sát vách, kiếm người xem thử, bọn họ ngoại trừ luyện đan ra, đối với các loại giải độc, cũng có chỗ tâm đắc của mình.

Nếu không, tôi dẫn ngài đi?”
Triệu Thụy đương nhiên cầu còn không được, gật đầu đáp ứng.
Vị đệ tử đó đi trước dẫn đường, mang Triệu Thụy tiến vào trong cửa hiệu của Đan Đỉnh Phái.
Làm môn phái tu chân nổi tiếng ngang hàng với Luyện Khí Tông, cửa hiệu của Đan Đỉnh Phái cũng rường cột chạm trổ, khí thế hùng vĩ.
Không gian trong cửa hiệu to lớn, giống như cung điện, một điểm cũng không nhỏ hơn so với Luyện Khí Tông.
Bất quá, bố trí bên trong, vẫn hơi có khác biệt so với Luyện Khí Tông.

Bên trong cửa hiệu, khói nhẹ lượn lờ, đàn hương đập vào mũi, từng lò luyện đan hình thái khác nhau xếp đặt trong cửa hiệu, lửa lò thịnh vượng.
Mấy tử thuốc cao mấy mét xếp thành hàng dài, kéo dài đến chỗ sâu nhất trong tiệm, cũng không biết là nhiều ít, thỉnh thoảng có đệ tử Đan Đỉnh Phái, từ trong tử thuốc lấy ra thiên tài địa bảo trân quý, bỏ vào trong lò luyện đan, tiến hành luyện chế.
Khi đan dược được luyện chế xong, lập tức có người lấy ra khỏi lò, cẩn thận cho vào tủ hàng trưng bày.
Đệ tử mặt dài của Luyện Khí Tông, sau khi tiến vào cửa hiệu của Đan Đỉnh Phái, đánh giá xung quanh một cái, hốt nhiên trên mặt lộ vẻ vui mừng, chỉ một người, quay đầu nói với Triệu Thụy: “Minh Linh tiền bối, hôm nay ngài tới đúng lúc, Đan Đỉnh Phái Phong Tang Tử, vừa khéo có mặt ở đây!”
Triệu Thụy nhìn theo hướng tay đệ tử ấy chỉ, liền nhìn thấy một lão nhân thân mặc thanh sắc đạo bào, râu dài phơ phất, mặt mày gầy guộc, chắp tay sau lưng, đang đi loanh quanh giữa các lò luyện đan, cẩn thận kiểm tra độ lửa.
“Vị Phong Tang Tử đó là người thế nào?” Triệu Thụy hỏi một câu.
Tên đệ tử mặt dài có chút giật mình nhìn Triệu Thụy, tựa hồ đối với sự cô lậu quả văn của hắn phi thường giật mình: “Phong Tang Tử chính là sư đệ của Đan Đỉnh Phái chưởng môn Phong Thiền Tử a! Tại tu chân giới đều là đại nhân vật có ảnh hưởng rất lớn! Kĩ thuật luyện đan của ông ta, ngoại trừ Phong Thiền Tử ra, phóng mắt khắp cả Tu chân giới, không còn ai có thể vượt qua nữa, có Phong Tang Tử ở đây, bằng hữu của ngài có thể cứu được rồi.”
Đệ tử mặt dài nói xong, bước đến trước mặt Phong Tang Tử, cung cung kính kính hành lễ một cái, nói: “Phong Tang Tử tiền bối, Luyện Khí Tông đệ tử Thông Hải đến bái kiến.”
Phong Tang Tử nhìn Thông Hải một cái, hơi hơi gật đầu nói: “Ngươi là Thông Hải ở bên cạnh à, có thấy, có thấy.

Ngươi lần này kiếm ta, có chuyện gì à?”
Thông Hải cười bồi nói: “Là thế này, tiền bối, Huyền Linh tổ sư gia chúng tôi có một vị khách quý, bởi vì bằng hữu trúng phải kì độc, cho nên muốn thỉnh giáo một lần, không biết ngài có thời gian không?”
“Há? Khách quý của Huyền Linh đạo hữu?” Phong Tang Tử trên mặt lộ ra thần sắc kinh dị, dùng ánh mắt đánh giá trên dưới Triệu Thụy một cái, đối với thân phận của hắn cảm thấy thập phần hiếu kì.
Bởi vì, Huyền Linh làm tu chân giới luyện khí đệ nhất nhân, địa vị tôn sùng, tính tình cổ quái, có thể được ông ta để vào mắt, đều là cực ít cực ít, mà được ông ta coi là khách quý, ngoại trừ đỉnh cấp cường giả kiểu như Thục Sơn Kiếm Phái Lý Lăng Phong ra, cơ hồ không còn người nào nữa.
Bất quá, những đỉnh cấp cường giả như vậy, thanh danh hiển hách, tự trọng thân phận, tuyệt đối sẽ không thay đầu đổi mặt tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, tự nhiên không thể là vị giấu mặt giấu mũi trước mắt đây.
Phong Tang Tử hiếu kì chính là, chỗ nào của người trước mắt đây, thu hút được sự chú ý của Huyền Linh, lại khiến hắn coi là khách quý!
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Phong Tang Tử vẫn phi thường khách khí hỏi: “Vị bằng hữu này, xưng hô thế nào?”
“Gọi tôi Minh Linh là được rồi.” Triệu Thụy mỉm cười đáp.

“Minh Linh.” Phong Tang Tử lặp lại trong miệng một lần, xác định mình trước giờ quả thật chưa từng nghe qua danh tự này, “Bằng hữu ngươi rốt cuộc trúng phải chất độc gì?”
Triệu Thụy lấy mẫu máu của Bá Đức đưa qua, Phong Tang Tử kiểm tra một lần, sắc mặt hốt nhiên biến thành có chút kì quái.
“Minh Linh đạo hữu, bằng hữu của ngươi có phải là dơi tinh phương tây?”
“Đúng!” Triệu Thụy không phủ nhận chút nào.
Phong Tang Tử lắc lắc đầu, thở dài: “Thế đúng là có chút phiền phức rồi.

Chất độc bằng hữu ngươi trúng, thật ra đối với người khác không tạo thành tác hại gì, nhưng chỉ có đối với dơi tinh phương tây lại là cực kì trí mạng, bởi vì, trong chất độc này ẩn chứa tây phương thánh lực và nguyên tố bạc cực kì mạnh mẽ, đối với dơi tinh phương tây mà nói, cực kì trí mạng, cơ hồ không có thuốc giải! Phi thường có lỗi, đối với chuyện này, ta không thể làm gì.

Cho dù là sư huynh ta, chưởng môn Đan Đỉnh Phái tự mình đến, khẳng định cũng nói thế này.”
“Không lẽ quả thật không có một chút biện pháp nào sao?” Triệu Thụy mang một tia hi vọng cuối cùng hỏi.
Phong Tang Tử ngẩng đầu, cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: “Ta từng nghe nói, Đan Đỉnh Phái chí bảo “Vạn Cổ Đan Kinh” dường như từng ghi lại một loại “Thiên Ô Vạn Tích Đan” thần thông vô cùng, có thể giải vạn độc, nghe nói đến kiểu như tây phương thánh lực cũng có thể giải, có lẽ có chút tác dụng đối với bằng hữu của ngươi.

Đáng tiếc “Vạn Cổ Đan Kinh” thất truyền đã lâu, phương thuốc điều chế tiên đan ghi trên đó, cũng sớm đã không còn ai biết nữa a!”
“Vạn Cổ Đan Kinh?” Triệu Thụy trước tiên ngớ ra, trên mặt lộ ra một nụ cười kì quái.

Vạn Cổ Đan Kinh không phải đang nằm trong Càn Khôn giới chỉ của hắn sao?