Thần Ma Chi Mộ

Chương 56: Điệt Phá Nhãn Kính Nhất Gây Bất Ngờ Lớn





Mặc dù gã game thủ cường mãnh thần bí kia đang là đề tài bàn tán sôi nổi ở trên mạng, nhưng cuộc sống của Triệu Thụy vẫn yên bình như trước, tựa hồ mọi chuyện đều không có quan hệ gì với hắn.
Trên thực tế, quả thật không ai nghi ngờ Triệu Thụy.

Ngay cả Hàn Tinh, bạn cùng phòng của hắn cũng không tin là hắn có thể quét sạch mấy tay cao thủ CS đỉnh cấp thế giới ở trong cái server bí mật đó.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, thân thể của cha mẹ Tiểu Lan nhờ được săn sóc cẩn thận cũng đã dần khỏe lại, đã có thể tự do cử động.
Sau khi cảm tạ y thuật tinh diệu của Lâm Bảo Đức, bọn họ cũng bắt đầu sửa soạn để chuyển nhà, dọn đến Hoa Viên Tân Thành.
Dẫu gì đó cũng là căn hộ mà bọn họ đã dành dụm cả đời để mua, nên không thể cứ để không được.

Hơn nữa, bọn họ nghe nói sau khi ông chủ của công ty bất đổng sản Hành Lập, Phương Hải bị giết, cùng với sự điều tra triệt để của phía cảnh sát và một vài chủ hộ của Hoa Viên Tân Thành không ngừng kiện cáo, khiếu tố, một số chuyện Phương Hải che dấu trước đây dần dần được đưa ra ánh sáng.
Để giảm thiểu mức ảnh hưởng xuống mức thấp nhất, chính quyền thành phố Đông An đã bắt tay vào giải quyết vụ việc của Hoa Viên Tân Thành.

Nghe nói giấy chứng nhận sở hữu nhà sẽ rất nhanh được giải quyết ổn thỏa.
Về phần tổn thất của ngân hàng do vụ việc này gây ra, sẽ được bồi thường bằng những tài sản khác cầm cố đứng tên Phương Hải.
Tôn Tiểu Lan cũng sửa soạn để dọn theo.


Cô vẫn còn chút lo lắng cho thân thể của cha mẹ, nên quyết định chờ cho đến khi thân thể cha mẹ mình hoàn toàn bình phục thì mới quay trở lại căn hộ cũ để ở.
Mặc dù tạm thời không ở đối diện nhà nhau, nhưng Triệu Thụy và cô vẫn rất dễ dàng gặp mặt nhau, cho nên không khí cũng không ảm đạm như trong tưởng tượng.
Ngoài ra, Triệu Thụy kỳ thực cũng muốn tìm một căn nhà mới.

Hắn hy vọng cảnh quan của căn nhà mới sẽ yên tĩnh thanh u, tốt nhất vừa có thể giáp sông liền núi(2), vừa cách nội thành không quá xa.
Như thế vừa thích hợp tu luyện, lại vừa không ảnh hưởng đến việc đến lớp của hắn.
Triệu Thụy không thể không làm vậy.

Vì từ sau khi nơi tu luyện ở góc Tây Bắc trường học bị người ta phát hiện hắn vẫn chưa tìm được cho mình một địa điểm tu luyện thật thích hợp.

Hơn nữa, không khí nội thành Đông An ô nhiễm khá trầm trọng, thiên địa linh khí khá mỏng manh, cho nên tiến độ tu luyện của hắn đã có phần chậm lại.
Dĩ nhiên, đối với căn hộ cũ, hắn vẫn còn khá lưu luyến.

Dù sao cũng đã sinh sống ở nơi này gần hai mươi năm trời, những ký ức tươi đẹp trong quá khứ cũng đều đã phát sinh từ nơi này, nên chỉ cần rảnh rỗi hắn sẽ vẫn thường xuyên ghé qua ở lại.
Triệu Thụy chưa từng mua nhà, chỉ là nghe người ta nói mua nhà rất phiền phức, hơn nữa, yêu cầu về cảnh quan của hắn lại cao, nếu muốn tìm một căn nhà thỏa mãn được yêu cầu của hắn có thể nói là tương đối không dễ dàng.
Vì vậy, hắn đã gọi điện thoại đến cho Lâm Bảo Đức, nói ý nghĩ muốn mua nhà của mình cho lão biết, sau đó cũng nói luôn yêu cầu của mình, hy vọng có thể nhờ vào những mối quan hệ cá nhân(3) của lão mà giúp mình tìm được một căn nhà thích hợp.

Về phần giá cả, chuyện đó không phải là vấn đền gì.

Hắn còn một khoản tiền gửi khổng lồ năm trăm triệu đồng ở trong ngân hàng, căn nhà đắt mấy ở Đông An cũng có thể mua nổi(*).
Sau khi nghe qua yêu cầu của hắn, ở đầu dây bên kia Lâm Bảo Đức không nhịn được cười nói: "Dựa theo yêu cầu của cậu, chỉ e rằng sẽ phải đến sống ở vùng miền núi xa xăm mới được."
"Vậy thì không được, tôi vẫn còn vương vấn bụi trần lắm."(*) Triệu Thụy cũng đùa nói, "tốt nhất đừng nên cách nội thành quá xa."
"Được rồi, ta biết, ta sẽ tìm bạn để hỏi thăm, nếu có tin tức gì sẽ gọi điện cho cậu ngay." Lâm Bảo Đức đáp ứng xong việc này rồi gác máy.
Đối với nhân phẩm của Lâm Bảo Đức, Triệu Thụy vẫn rất luôn tín nhiệm, biết rằng vị thầy thuốc này một khi đã đáp ứng chuyện gì thì nhất định sẽ làm hết sức mình(4).
Có điều, hắn cũng không đặt hết mọi hy vọng lên người Lâm Bảo Đức.


Bản thân hắn cũng thường xuyên lên mạng với mục đích tìm kiếm chút thông tin về mặt này.
Đến sáng ngày thứ ba, Lâm Bảo Đức đột nhiên gọi điện thoại đến, nói là từ người bạn của lão biết được ở Đông Giao(5) có một khu biệt thự cao cấp được gọi là Sơn Thủy Nhã Uyển, tựa núi kề sông, cảnh quan cực kỳ ưu mỹ, liền kề với khu rừng bảo tồn quốc gia.
Nói liền kề chính là để chỉ sự gắn liền giữ khu biệt thự cao cấp này và khu rừng bảo tồn, giữa chúng không có gì cách ngăn, có thể ra vào một cách tùy thích(6).
Triệu Thụy vừa nghe xong trong lòng nhất thời hưng phấn, cảm thấy qua miêu tả của Lâm Bảo Đức, cái khu Sơn Thủy Nhã Uyển này có vẻ rất hợp với tâm ý của mình, chỉ là không biết hình dáng thực tế sẽ như thế nào.
Vì vậy, hắn hỏi qua điện thoại: "Lâm giáo sư, ông xem lúc nào có thời gian để mang tôi đi đến xem một chút?"
"Bây giờ đang có thời gian." Lâm Bảo Đức cười đáp, "còn cậu thì khi nào có thời gian?"
"Tôi hiện cũng vừa vặn đang có thời gian." Triệu Thụy bật cười, "vậy giờ tôi đến nhà gặp ông, rồi sau đó cùng đi Sơn Thủy Nhã Uyển."
"Được, vậy giờ cậu đến đây đi."
Triệu Thụy cúp máy, đến nhà Lâm Bảo Đức để hội tụ, sau đó hai người gọi taxi, cùng nhau đi đến Sơn Thủy Nhã Uyển ở Đông Giao.
Chiếc taxi dừng ở trước văn phòng môi giới(**) Sơn Thủy Nhã Uyển.

Triệu Thụy trả tiền xe rồi cùng Lâm Bảo Đức bước vào văn phòng.
Bên trong văn phòng, mười mấy "cô nàng" môi giới dung mạo diễm lệ, ăn vận cầu kỳ đang ngồi ở đó tán gẫu với nhau.

Thấy Triệu Thụy và Lâm Bảo Đức bước vào, bọn họ chỉ liếc qua khóe mắt một cái, sau đó tiếp tục tán gẫu một cách thờ ơ và lãnh đạm.
Mấy "cô nàng" có thâm niên đều đã luyện được một bản lãnh để nhận biết được mối khách hàng.
Từ cách ăn mặc, xem đồ họ mặc là hàng hiệu trong nước hay là nhãn hiệu nổi tiếng nước ngoài, điểm đó cũng chia ra làm mấy cấp bậc; rồi xem quần áo phối hợp như thế nào, mặc lên người có thích hợp hay không.

Theo ngôn ngữ cử chỉ mà nói những người có nhà ở nơi khác, hay nhắc tới tên các danh nhân hoặc thản nhiên so sánh với một nơi nào đó ở nước ngoài thường đều là những kẻ có bối cảnh; tiêu chí rõ ràng nhất là căn cứ vào "tọa kỵ"(7) của một người để đánh giá thân phận và sức mua của người đó.


Nó vốn xuất xứ từ câu "ngựa tốt xứng yên đẹp"(8).

Có kẻ có tiền nào mà chẳng muốn phô trương bản thân mình để gây sự chú ý(9).
Xe taxi, Santana, Audi mà có đến đầy thì cũng sẽ chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.

Nếu là BMW thì đưa đầu ra ngó.

Còn như "Lincoln", "Rolls-Royce", nhất là có một nam một nữ từ trong đó bước ra, thì tất cả nhân viên môi giới nhất định sẽ lớp chen lấn xô đẩy tranh nhau mà tiếp đãi.
Triệu Thụy và Lâm Bảo Đức ăn mặc bình thường, hai người lại ngồi taxi, mà Sơn Thủy Nhã Uyển có thể nói là một trong những khu biệt thự cao cấp nhất ở Đông An.

Một căn biệt thự cũng phải hơn mười triệu.

Mấy vị "cô nương" môi giới này dĩ nhiên không tin hai kẻ "khố rách áo ôm"(10) này có thể mua được biệt thự ở Sơn Thủy Nhã Uyển, nên hiển nhiên đã chẳng muốn hao tâm tổn trí mà phản ứng.