Thần Ma Chi Mộ

Chương 61: Tai Nạn





"Đã kết thúc." Triệu Thụy duỗi lưng một cách uể oải, vẻ mặt an nhàn, thuận tay đem mớ tiền thắng được từ đám bạn cùng phòng trả lại cho bọn họ.
Ba người bọn La Thành vạn phần cao hứng, những lời nịnh hót cứ thế mà lũ lượt kéo đến, thao thao bất tuyệt.
Còn Vân Phi thì lại má trợn mang phùng, đôi mắt ngấn lệ, không chịu nói gì.
Tuy rằng cô thua không ít, nhưng chút tiền đó đối với cô mà nói chẳng tính là gì, cô cũng chẳng có tiếc gì.

Cô cảm thấy ủy khuất chính là vì bản thân mình không ngờ lại một lần nữa bị đánh bại dưới tay Triệu Thụy.
Đây mới là điều thật sự khiến cho cô cảm thấy oán hận không thôi.
Tại sao mỗi lần giao thủ với cái tên xấu xa Triệu Thụy cô luôn rơi vào thế hạ phong?
"Tiền đã vào tay.

Vẫn theo lệ cũ, người thắng tiền sẽ chiêu đãi.

Đi đâu ăn đây?" Gom tiền ở trên bàn bỏ vào trong túi, Triệu Thụy hỏi.
"Đi Chung quán(1) đi, ăn xong còn có thể xem phim, dạo phố… rất là được đó." La Thành vội đưa ra đề nghị.
"Được, vậy đi Chung quán đi.


Vân Phi, cô đi không?" Triệu Thụy gật đầu rồi quay qua hỏi Vân Phi.

Mặc dầu hắn không hợp với cô nàng la lỵ này lắm, nhưng suy cho cùng, tiền có được dẫu gì cũng là từ thắng cô nàng mà ra, cũng nên hỏi một tiếng.
Đang u sầu buồn bực, Vân Phi dĩ nhiên không có tâm tình mà tiếp nhận, nguýt hắn một cái nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Triệu Thụy cũng chẳng để tâm, cười nói: "Đây đều là tiền của cô cả, để cho tôi tiêu hết cô sẽ thoải mái sao?"
Mời người không bằng khích tướng, mà Vân Phi chính là không chịu nổi khiêu khích, nên vừa nghe lời này lập tức thay đổi chủ kiến, om sòm đòi phải đi theo.
Xiết chặt nắm tay trắng hồng, cô hạ quyết tâm làm thế nào cũng phải xài hết số tiền mà mình đã thua mất đi đó.
Mình xài nhiều hơn một phần, nghĩa là Triệu Thụy sẽ tiêu ít hơn một chút, tâm tình sẽ tốt đẹp thêm một chút(*).
Xác định mục đích xong, năm người liền đi ra cửa Đông trường học, chuẩn bị đón xe từ đó mà đi.
Bên ngoài cửa Đông trường là con đường cái lớn, thường có nhiều xe cộ lưu thông, tốc độ xe chạy cũng khá cao.
Cách hướng cửa Đông khoảng vài chục mét về phía bên phải là một trạm xe buýt công cộng.
Năm người Triệu Thụy hướng về phía đó mà đi, Vân Phi vì chưa tiêu phiền muộn nên một thân một mình bước lên đi đầu.
Bốn người còn lại của bọn Triệu Thụy thì rớt lại ở phía sau, vừa nói vừa cười thương lượng về mấy hoạt động vui chơi này nọ.
Lúc thấy đã gần đến trạm xe buýt, bất chợt một chiếc xe vận tải hạng nặng bỗng chợt như phát điên đột nhiên lao lên lối bộ hành, hung mãnh đâm về phía Vân Phi.
Tình huống này phát sinh cực kỳ đột ngột, Vân Phi lại ở rất gần, nhất thời bị dọa sợ đến ngây người, trong đầu một mảng trống rỗng, chỉ biết đứng ngây ngốc một chỗ, đến cả tránh cũng không nghĩ tới.
"Á!"
"Coi chừng!"
"Mau tránh đi!"
Mọi người ở chung quanh kinh khiếp la hét hỗn loạn, thậm chí vài người nhắm mắt lại, không nhẫn tâm nhìn thảm kịch sắp sửa xảy ra.
Ngay vào lúc này, Triệu Thụy liền điểm mũi chân, cả người như một tia chớp bắn về phía trước, rất nhanh tiếp cận Vân Phi, sau đó ôm lấy eo cô, lăn tới phía trước.
"Rầm"
Chiếc xe tải đó lao qua chỗ hai người, trực tiếp lao vào bức tường của trường học ở bên đường, đâm sầm vào nó tạo nên một cái lỗ khổng lồ.
Đất bụi mịt mù, gạch, từng khối đá vỡ rào rào rơi xuống, bước tường bị tông phải đã xuất hiện một lỗ hổng thật to.

Đầu của chiếc xe vận tải cũng đã bị lực va đập làm cho biến dạng méo mó nghiêm trọng, tài xế trong xe phỏng chừng cũng đã mất mạng.
Nằm trong lồng ngực của Triệu Thụy, Vân Phi ngơ ngơ ngác ngác nhìn chiếc xe tải đó, trong lòng ngập tràn nỗi hoảng sợ.

Thần chết vừa mới bước qua sát bên người, cô thậm chí vẫn có thể cảm thấy rõ rệt cái hơi thở lạnh lẽo của tử thần vừa phà lướt trên khuôn mặt mình!
Trên khuôn mặt trắng mịn của Vân Phi phủ đầy những giọt nước mắt kinh hoảng, tấm thân nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy.

Chỉ sau khi chính thức tiếp cận với cái chết cô mới thấy được bản thân mình yếu đuối và nhỏ gan đến cỡ nào, biết rõ là mình cần phải tránh đi, ấy mà lại sợ đến chân cũng không nhấc nổi một bước.
Nếu như không có Triệu Thụy kịp thời xuất hiện, chỉ sợ bây giờ cô đã bị chiếc xe tải đó cán nát như tương rồi.
Khí trời rõ là quang tạnh, độ ấm vừa phải, ấy vậy mà Vân Phi lại bỗng thấy có chút lạnh người.

Khẽ nhích chiếc eo thon, cô cố nép mình vào trong lòng Triệu Thụy.

Dường như chỉ có ở trong đó, cô mới có được một cảm giác dễ chịu an toàn.
Từ trước đến giờ Vân Phi chưa từng có qua loại cảm giác này.

Từ khi cô còn rất nhỏ, cha mẹ cô vì nóng vội tu luyện võ thuật cổ, kết quả bị tẩu hỏa nhập ma, đồng lượt qua đời.
Ông nội Vân Hùng vì mang trong lòng sự áy náy, đã coi nàng như một viên ngọc cưng.

Nhưng vì công việc ở công ty bộn bề, ông lại muốn tiến hành tu luyện võ đạo cổ, cho nên thực ra cũng không có nhiều thời gian yêu thương đến cô.
Còn như những người khác, bọn họ hoặc là e sợ bởi địa vị hoặc quý mến dung mạo của cô, lúc nào cũng đối với cô cung cung kính kính, không dám quá phận.
Vân Phi thậm chí chẳng còn nhớ được lần đầu được người ta ôm ấp trong lòng là khi nào.
Cảm nhận được thân nhiệt trên cơ thể của Triệu Thụy xuyên qua lớp áo quần sưởi ấm cho thân thể của bản thân, Vân Phi bỗng cảm thấy vui vẻ, cũng rất hưởng thụ.
Tuy rằng trước giờ cô và Triệu Thụy có vẻ đều là oan gia tranh đấu, nhưng thật ra trong tận đáy lòng, sâu trong tiềm thức cô cảm thấy Triệu Thụy không giống với những người khác.

Cho nên khi Triệu Thụy làm lơ với cô, cô mới có thể có cảm giác tức giận, mới có thể hết lần này đến lần khác dùng những hành động gàn dở, cố để gây sự chú ý của Triệu Thụy.
Bằng không, nếu đổi lại là người khác với tính cách của mình, Vân Phi căn bản sẽ chẳng thèm để ý.

Nếu có kẻ nào dám đối nghịch, cô sẽ trực tiếp phân phó đệ tử Vân gia đem đối phương đi thu thập sạch sẽ.
Chỉ là, Vân Phi cảm thấy mình đã không còn hồ đồ giận dữ với Triệu Thụy nữa, bởi vì hắn, vào thời khắc quan trọng nhất đã cứu lấy cô một mạng.
Cô thấy điều này đủ để chứng minh rằng Triệu Thụy vẫn luôn hết mực xem trọng mình, chẳng qua là mình không biết mà thôi.
Vân Phi ôm trong lòng trăm ngàn tơ tưởng của thiếu nữ(**), nhưng Triệu Thụy lại chẳng chút mảy may cảm nhận được.
Hắn nhíu đôi mày, ánh mắt sắc bén lùng tìm chung quanh, chú ý đến nhất cử nhất động của những người đi bộ gần đó.
Chiếc xe tải này đột nhiên đâm vào Vân Phi, khẳng định không phải là một tai nạn, mà là một loại mưu tính.
Bởi vì, ngay trước khi chiếc xe tải đâm vào Vân Phi, đã có một âm thanh cực kỳ chói tai ngắn ngủi vang lên.
Đó chính là tiếng rít xé gió của một cường giả đang ẩn nấp ở một góc khuất, vận dụng chân khí đánh vào vật cứng mà phát ra.
Nói cách khác, có kẻ đã muốn lợi dụng xe tải làm vật ngụy trang để mưu sát Vân Phi, mà người tài xế trong chiếc xe đó chỉ e đã bị bắn chết trước khi phát sinh tai nạn, cho nên mới có hiện tượng chiếc xe tải bị mất sự điều khiển.
Cẩn thận xem xét một hồi lâu, Triệu Thụy cũng không có phát hiện ra nhân vật khả nghi gì ở lân cận, cũng không có cảm ứng được cường giả nào ẩn náu ở gần đó.
Nói như vậy, kẻ này hoặc là đang nằm ngoài phạm vi cảm ứng của hắn, hoặc là đã bỏ đi.