Thần Ma Chi Mộ

Chương 63: Cực Độ Trọng Phạm Nhị Trọng Phạm Cực Điểm





"Thế này là thế nào? Bảy tám người theo dõi gắt gao sao còn để cho Mã Viên chạy thoát!"
Thấy vây bắt thấy bại, Trương Hân không khỏi cau cặp lông mày, hết sức bực bội, chất vấn viên trinh sát phụ trách theo dõi.
Vẻ mặt mấy viên trinh sát bám theo giám sát cũng tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu làm thế nào Mã Viên có thể thình lình biến mất.
"Bọn tôi...!Bọn tôi vẫn luôn theo dõi chặt chẽ, tuyệt đối chưa hề thấy hắn rời khỏi cửa! Chúng tôi vẫn luôn dán mắt ở nơi này, cặp mắt cũng chưa từng chớp lấy, tuyệt đối không thấy hắn bước ra!"
"Đúng đó! Bọn chúng tôi đều biết hắn là trọng phạm cực điểm, cho nên nửa giây cũng không dám buông lỏng a!" Mấy viên trinh sát có chút ủy khuất thanh minh cho mình.
"Vậy hắn từ trong phòng thoát ra như thế nào?" Trương Hân lạnh lùng hỏi, "chẳng lẽ hắn có thể bay!"
Mấy viên cảnh sát nọ ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải trả lời như thế nào.
Qua một lát, có người hỏi: "Hắn...!có thể nào trốn từ cửa sổ đi không?"
"Đây chính là tầng mười bảy, chẳng lẽ từ trên này nhảy xuống?" Trương Hân miệng mặc dù nó vậy, nhưng vẫn bước đến cạnh bên cửa sổ nhìn, một dấu chân rõ rành rành in trên thành cửa sổ, như thể đang cười nhạo sơ xuất của cảnh sát.
Trương Hân mặt thoáng biến sắc.

Như vậy xem ra, Mã Viên đúng là đã đào tẩu từ tầng mười bảy.

Vấn đề là, tầng lầu cao như vầy, hắn đã làm thế nào để trèo xuống? Chẳng lẽ hắn thực sự có bản lãnh Bích Hổ Du Tường giống như người nhện?

Nhớ lại Mã Viên đã từng trong tù giam được phòng thủ nghiêm mật mà vượt ngục trốn thoát, trên đường trốn chạy còn sát hại hơn ba mươi viên cảnh sát, Trương Hân chợt cảm thấy gã Mã Viên này chỉ e có chút thực lực cường hãn không muốn cho người ta biết.

Có lẽ, hắn thật có thể leo từ mười mấy tầng lầu cao này trèo xuống.
Suy xét một lúc, Trương Hân rất quyết đoán hạ lệnh: "Phong tỏa các giao lộ phụ cận, tiến hành kiếm tra đối với các nhân vật, xe cộ khả nghi, vô luận như thế nào cũng phải tìm cho ra Mã Viên!"
Một số lượng lớn cảnh sát được điều động bố trí các trạm kiểm tra ở các giao lộ phụ cận, tiến hành kiểm tra đối với người bộ hành và xe cộ, đồng thời còn phái người tuần tra các khu phố, tìm kiếm tăm tích của Mã Viên.
Bản thân Trương Hân cũng chẳng rảnh rang.

Cô dẫn ba viên tuần cảnh cùng nhau phụ trách tìm kiếm trên một con phố.
Lúc này đã là ba bốn giờ rạng sáng, cơ hồ không thấy xe cộ, càng khó thấy có người bộ hành.

Ngoại trừ những ngọn đèn đường u ám, chỉ có tiếng bước chân của bốn người không ngừng vọng lại trên con phố dài vắng vẻ.
Ngay khi Trương Hân sắp bước đến cuối con phố, cô bỗng nhiên phát hiện bên trong một con hẻm nhỏ tối tăm ở bên đường dường như có một bóng người đang ngồi dựa vào vách tường.
Hô hấp của Trương Hân nhất thời trở nên gấp rút, trái tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Cô hướng về mấy viên tuần cảnh nháy mắt, sau đó nhẹ hàng rút súng ra khỏi bao, mở chốt an toàn, từng bước cẩn thận bước về phía bóng kẻ đó.
Mã Viên là trọng phạm vô cùng nguy hiểm và hung tàn.

Không có bất cứ ai dám có nửa điểm lơ là.
Đương nhiên, cái bóng người trong con hẻm nhỏ này cũng không khẳng định sẽ là hung phạm Mã Viên, có điều cẩn thận một chút vẫn hơn.
Bước vào con hẻm tối tăm heo hút, đến gần bên kẻ đó, bốn người tản thành một vòng cung, bao vây lấy hắn.
Kẻ đó dựa vào tường, đầu rũ xuống, không nhìn rõ mặt.

Có điều quần áo, đầu tóc tương đối sạch sẽ, nhìn qua không giống như một gã lang thang vô gia cư.
Sự cảnh giác của Trương Hân được đề cao lên mấy phần.

Mồ hôi li ti trong lòng bàn tay dần thấm ra, cả chuôi súng cũng bị thấm cho ẩm ướt, cảm giác hết sức không thoải mái.
"Anh tên là gì? Hãy trình chứng minh thư ra! Ngẩn đầu lên!" Cô liên tiếp đưa ra ba mệnh lệnh.

Nhưng, kẻ đó như hoàn toàn không nghe thấy gì, đầu cũng không ngẩn lên, vẫn ngồi y nguyên như cũ.
Viên tuần cảnh đứng cạnh Trương Hân, có lẽ cảm thấy quá áp lực, có chút sốt ruột đã bước mấy bước về phía trước, lớn tiếng quát hỏi: "Hỏi thì anh nói đi chứ! Mau đứng dậy, trả lời đi!"
Thân thể của người đang ngồi đó chợt khẽ động đậy, đầu cũng chầm chậm ngẩng lên, để lộ ra cặp mắt đầy dục vọng khát máu, và một cái miệng nhe đầy những chiếc răng nhọn hoắt(*), trông như một con mãnh thú đang chọn người mà cắn.
"Mã Viên!"
Trương Hân và ba viên tuần cảnh kia đồng loạt phát ra tiếng kinh hô, khẩu súng trong tay cũng bất giác nâng lên, nhắm vào gã.
Nhưng vào lúc này Mã Viên đã xuất thủ!
Như một chiếc lò xo, thân người hắn đột ngột búng lên, sau đó nhanh như chớp xuất ra một quyền, hung hãn đánh vào thân người viên tuần cảnh vừa mới quát hỏi đó.
Ngực viên tuần cảnh đó lập tức bị lõm vào, cả người như bị đạn pháo bắn trúng, bay thẳng về phía sau, máu tươi từ trong miệng điên cuồng phun ra, vương vãi đầy trên mặt đất.
Lúc rơi xuống mặt đất thì anh ta đã không còn một chút sức sống.
Đắc thủ một chiêu này, Mã Viên liền tiếp tục nhảy lên, chân quét ngang một cước.

Cước phong mạnh mẽ phóng ra ở trong bóng đêm khiến cho tim người đập mạnh, hung hãn hướng về phía ba người còn lại mà đá tới.
Động tác của Mã Viên nhanh nhẹn hung mãnh, hai viên tuần cảnh nọ mặc dù trong tay có súng, nhưng lại hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đá bay đi, thảm thiết đập vào tường, vỡ đầu gãy xương, nhanh chóng đoạn khí.
Trương hân vốn xuất thân từ gia đình cảnh sát, từ nhỏ đã phải chịu sự huấn luyện nghiêm khắc.

Bất luận là năng lực phản ứng hay là bản lĩnh võ công đều vượt xa những cảnh sát khác, hơn nữa vị trí của cô cách Mã Viên xa nhất.
Vì vậy, ngay khi Mã Viên vừa đá tới, cô liền dùng toàn lực ngã người về phía sau, cố tránh khỏi một kích này.
Chân của Mã Viên quét tới trước mặt cô, cước phong mãnh liệt phớt qua khiến cho khuôn mặt như thể bị dao cắt một nhát, đau buốt.

Trương Hân không biết da mặt có bị cước phong quét qua làm xước hay không, cô cũng chẳng có thời gian để bận tâm.
Ngay trong tích tắc ngã người ra sau, cô kiên quyết siết cò, đem hết đạn nhắm vào người Mã Viên mà bắn.
"Đoàng đoàng đoàng!!!"
Trong tiếng súng chát chúa vang lên, tất cả các viên đạn bắn ra đều chính xác trúng vào ngực Mã Viên.
Thân người Mã Viên lảo đảo, động tác chậm lại, máu tươi từ trên người chảy ra, thấm ra ngoài áo.
"Bắn trúng rồi!"
Trương Hân nghĩ vậy.

Cô bò từ dưới đất dậy, trong lòng có chút kinh sợ.
Nếu như không phải vì phản ứng của cô nhanh nhẹn, thân thủ mẫn tiệp, một cước vừa rồi của Mã Viên đã có thể lấy đi tính mạng của cô rồi!
Chỉ là, nghĩ đến chính mình cuối cùng đã bắn chết tên trọng phạm vô cùng nguy hiểm và hung tàn này, cô lại có chút vui mừng và hưng phấn.
Song, đến khi nhìn thấy thương thế của Mã Viên chút vui mừng và hưng phấn ở trong lòng đó liền lập tức bay cả lên mây, cả người như bị dội lên một chậu nước đá, lạnh đến tận đáy lòng.
Mã Viên còn sống! Đạn không hề chui hoàn toàn vào trong cơ thể gã, chỉ mới găm một chút vào trong bắp thịt, một nửa vẫn còn lòi ở bên ngoài! Những chỗ hắn bị chảy máu chẳng qua đều là vết thương ngoài da!