Thần Ma Chi Mộ

Chương 88: Hoài Nghi





Tới trường học là vừa đúng 7h30’ sáng.
Sân trường sau một đêm yên lặng đã tỉnh giấc, lại trở nên huyên náo.
Các học sinh từ trong kí túc xá lục tục đi ra: một số đi ăn điểm tâm, một số đến thẳng lớp học, số còn lại thì đến phòng tự học.
Triệu Thụy đi ngược dòng người đến kí túc xá nữ, đồng thời gọi di động cho Tôn Tiểu Lan hỏi xem nàng đã dậy chưa.
Ở đầu bên kia điện thoại, Tôn Tiểu Lan nói trong lúc còn đang mơ mơ màng màng rằng nàng còn chưa rời giường bởi vì sáng nay nàng không có lớp, đêm qua lại đi ngủ muộn nên muốn ngủ thêm một lát.
Triệu Thụy liền vội vàng gọi nàng xuống ăn sáng, còn nói rằng có một tin tức muốn báo cho nàng biết.
Ở bên kia điện thoại, Tôn Tiểu Lan bất mãn lầm bầm hai tiếng, sau đó mới rời giường.
Triệu Thụy tới nơi, đứng chờ dưới lầu kí túc xá của nàng.
Sáng sớm mùa đông ở Đông An gió lạnh thấu xương.
Không khí lạnh dễ dàng xuyên qua quần áo chui vào trong thân thể, người nào mặc quần áo mỏng một chút liền khó có thể chịu được.
Triệu Thụy là tu chân giả nên mặc một cái jacket mỏng cũng không thấy lạnh, nhưng mà hắn thấy không ít sinh viên đút tay trong túi áo, co đầu rụt cổ bước qua.
Đợi chưa lâu thì Tôn Tiểu Lan đã từ trên lầu đi xuống.
Hôm nay nàng mặc một cái áo lông màu đỏ mới tinh, một chiếc quần jean màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua vô cùng thanh thoát khiến người khác phải chú ý.
“Tiểu Thuỵ, sáng sớm gọi chị dậy là có chuyện gì?” Tôn Tiểu Lan vươn cánh tay nhỏ nhắn, trắng nõn của mình đánh nhẹ lên tay hắn, trong giọng nói có chút oán giận.
“Dậy sớm khoẻ người.” Triệu Thụy vừa cười vừa đem tờ báo mới mua đưa cho nàng.
“Gọi ta dậy chỉ là để xem báo thôi sao?”
Tôn Tiểu Lan có chút nghi hoặc nhận lấy tờ báo, nhìn lướt qua, vẻ mặt liền chuyển thành vô cùng khiếp sợ: “Tra Nãi Văn đã chết đêm hôm qua!”
“Đúng vậy.


Trong kí túc xá không có tivi nên chị có thể không biết, nhưng mà em ở nhà đã xem chương trình tin tức trên tivi, là thông tin nóng hổi đó.”
Tôn Tiểu Lan chẳng buồn trả lời, đọc hết toàn bộ bài báo sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Đây chính là ác giả ác báo! Ta nghe Chu Vĩ nói Tra Nãi Văn từng làm hại không ít thiếu nữ, cũng kết không ít cừu gia.

Chuyện này có lẽ là do cừu nhân của hắn làm.

A di đà phật, tuy nhiên đây là lấy bạo chế bạo, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Bất quá tên bại hoại này chết cũng chưa hết tội, sau này cũng sẽ không còn thiếu nữ nào bị hắn làm hại.

Mà chị cũng không còn phải lo lắng nữa, thời gian qua chị cũng rất căng thẳng! Chỉ là không biết sát thủ mang mặt nạ này là ai mà lại can đảm như vậy, dám ám sát cả nhị thiếu gia của Tra gia.”
“Em cũng không biết.

Chị hỏi em, em biết hỏi ai.” Triệu Thụy nhún vai, trả lời.
Tôn Tiểu Lan nhìn kĩ tấm hình truy nã, nghiêng đầu vài lần, đột nhiên hơi nhíu mày, nói: “Kì quái, không hiểu sao ta cảm thấy có cảm giác quen thuộc với người trong tấm ảnh này..

Ồ, chiếc mặt nạ này hình như cũng đã từng thấy rồi.”
“Thật không?”

Triệu Thụy vẫn bình tĩnh mỉm cười nhưng trong lòng lại khinh ngạc.

Mặt nạ đêm qua hắn đeo mặc dù lã bị phá huỷ nhưng mà do đã mua từ lâu, nói không chừng Tôn Tiểu Lan đã thấy qua.
Mặt khác, Tôn Tiểu Lan quen hắn từ nhỏ, đối với hắn rất quen thuộc.

Chẳng trách mà vừa nhìn thấy tấm ảnh lại có cảm giác có quen biết.
“Mặt nạ này bán ở khắp nơi, chị đương nhiên là cảm giác đã từng thấy rồi.” Triệu Thụy lái câu chuyên sang hướng khác, phân tán sự chú ý của Tôn Tiểu Lan: “Nếu chị thích, hôm nào đó em sẽ mua cho chị một cái.”
Tôn Tiểu Lan cười, nói: “Chị cần cái mặt nạ đó làm gì? Đến lúc đó lại thu hút cảnh sát tới nói chị là hung thủ thì đúng là có miệng cũng không thể nói rõ.

Tiểu Thụy, không phải cậu chê chị hay cằn nhằn, muốn hại chết chị đấy chứ?”
Triệu Thụy tiến tới một bước, ghé sát bên tai Tôn Tiểu Lan, ngửi lấy mùi thơm ngát toả ra từ người nàng, cười tủm tỉm nói: “Được chị Tiểu Lan luôn chăm sóc cẩn thận từ thủa nhỏ, em cảm kích còn chưa kịp, sao có thể hại chị! Em có hại ai cũng không nỡ hại chị Tiểu Lan đâu!”
Tôn Tiểu Lan và Triệu Thụy tuy là thanh mai trúc mã nhưng mối quan hệ vẫn rất tinh khiết tự nhiên.

Bởi vậy, hành động mập mờ của Triệu Thụy khiến hai má Tôn Tiểu Lan nóng bừng, gương mặt đỏ như táo chín, kiều diễm mê người.
Ngay lúc này, các bạn học của nàng từ trong kí túc xá đi ra, thấy cảnh này lập tức cười hi hi ha ha trêu đùa: “Này, Tiểu Lan, quan hệ của cậu và bạn trai thật tốt!”
“Thật là, vừa mới sáng sớm mà đã thân thiết như vậy rồi.”
“Hì hì, cái này gọi là tình đến lúc nồng nàn, chia lìa khó khăn a!”

“Mau đi đi, các người chỉ biết nói linh tinh.” Tôn Tiểu Lan nghe mấy lời này liền vừa xấu hổ vừa giận, làm bộ muốn đánh khiến mấy nữ sinh vội vàng cười hi hi chạy lên phía trước.
Trải qua một hồi náo loạn, mối hoài nghi của Tôn Tiểu Lan với gã sát thủ mang mặt nạ trên báo cũng bị vứt đi, không còn đề cập tới.
Triệu Thụy cũng yên tâm, cười nói một chút rồi đưa nàng cùng đi ăn sáng, sau đó tách ra đi về phòng học của mình.
Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy, cuối cùng sẽ khôi phục nguyên trạng như trước.
Nhưng rất nhanh, Triệu Thụy phát hiện suy nghĩ của mình đã quá lạc quan rồi.
Vừa mới được một nửa tiết học thứ nhất, thân ảnh xinh đẹp của Vân Phi đã đột nhiên xuất hiện bên ngoài phòng học.
Mấy gã vệ vĩ giữ một khoảng cách sau lưng nàng, cẩn thận bảo vệ.
“Triệu Thụy! Triệu Thụy! Em rất nhớ anh, mau ra đây!”#@#
Vân Phi đứng bên ngoài phòng học vươn nửa người vào giơ cánh tay nhỏ bé, trắng nõn của mình nũng nịu gọi.
Giữa lớp học yên tĩnh, tiếng gọi này thật vô cùng đặc biệt, vang vọng rất lâu.
Trên giảng đường, vị giáo sư đang giảng bài cũng phải há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Vân Phi.
Ông ta dạy học cũng đã lâu năm nhưng cũng chưa từng thấy nữ sinh nào lớn gan như vậy.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của các bạn học đều hướng về Triệu Thụy, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ và ghen tỵ.
Được một tiểu thư xinh đẹp như vậy kêu gọi là một việc hạnh phúc tới cỡ nào chứ! Loại chuyện tốt như vậy tại sao không rơi xuống đầu mình?
“Mẹ nó! Lão đại! Từ khi nào mà quan hệ của cậu và Vân Phi trở nên tốt như vậy!” Chu Vĩ ngồi đằng sau vươn cổ lên, ghen tỵ hỏi nhỏ.
“Đúng vậy! Rõ ràng trước kia hai người các ngươi vẫn luôn đối đầu mà!” Hàn Tinh cũng vô cùng buồn bực.
Chỉ có tên mập La Thành đã từng chịu thiệt là nhỏ giọng nói một câu rất kinh nghiệm: “Khẳng định là không phải chuyện tốt.”
“Náo loạn cái gì! Bây giờ đang là trong giờ học!” Giáo sư đập mạnh quyển sách, trong mắt chỉ thiếu chút nữa là phun lửa.
Đây thực sự là không để hắn vào trong mắt.
Vân Phi liếc hắn một cái, lè lưỡi trêu tức rồi thu người lại, nhàn nhã đi lại bên ngoài phòng học.


Dù sao mục đích của nàng cũng đã đạt được, không sợ Triệu Thụy không ra.
Quả nhiên Triệu Thụy không thể ngồi yên, đành xin lỗi vị giáo sư đang có vẻ mặt xám xịt, sau đó rời khỏi phòng học.
“Này, cô làm vậy là có ý gì?” Hắn đi tới trước Vân Phi, nhìn tiểu nha đầu đang cười trước mặt, thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Không có gì! Chỉ là lâu ngày không gặp nên muốn thấy anh thôi.” Vân Phi chớp chớp đôi mắt to, làm ra vẻ phi thường vô tội.
Triệu Thụy cũng không phải là chỉ mới gặp nàng một hai lần, có thể nói là vô cùng quen thuộc, đương nhiên là sẽ không bị mê hoặc.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì.

Tôi nhớ rằng hôm qua cô gọi điện cho tôi nói một thời gian nữa mới quay lại trường cơ mà.”
Vân Phi gật đầu, nói: “Đúng vậy! Vốn định một thời gian nữa mới quay trở lại trường học.

Tuy nhiên ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện lớn làm ta thay đổi chủ ý.”
“Hả? Có chuyện gì lớn chứ?” Triệu Thụy thản nhiên hỏi, nhưng trong lòng đã đề cao cảnh giác.
Ngày hôm qua, Vân Phi nói cho hắn biết hành tung của Tra Nãi Văn, kết quả là y bị giết ngay tối hôm đó.
Nếu như là người khác thì có lẽ sẽ không để ý.
Nhưng mà tiểu nha đầu Vân Phi này tuổi chưa lớn mà đã khôn khéo như tiểu hồ ly biết đâu lại sinh ra nghi ngờ, thật sự là khó nói.
Vân Phi để tay sau lưng, híp mắt cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, hỏi ngược lại: “Nhị thiếu gia Tra Nãi Văn của Tra gia tộc bị một sát thủ thần bí mang mặt nạ giết chết! Đây là một sự kiện cực kỳ nghiêm trọng, cả thành phố đều biết.

Ngay cả ông nội tôi cũng bị kinh động.

Chẳng lẽ anh lại không biết gì?”