Chương 18. Ngươi không phải là có tiểu đệ sao?
Sắc trời sáng lên, tiếng gõ cửa vang lên, Võ Tòng đã trở về.
"Tây Môn mập mạp đâu?" Giang Thái Huyền hỏi.
"Tây Môn cẩu tặc đi về ngủ rồi, hôm qua cả đêm không ngủ." Võ Tòng lãnh đạm nói.
Đối với Tây Môn Tình cho dù không động thủ nhưng Võ Tòng vẫn không muốn nói lời tốt đẹp với hắn.
"Ngươi đi gọi Lý Quảng dậy, chúng ta thương lượng chút chuyện." Giang Thái Huyền nói.
Võ Tòng gật gật đầu, đang muốn đi gọi, Lý Quảng xoẹt cái liền xuất hiện, kích động nói. "Tràng chủ, phải chăng lại có nhiệm vụ?”
“Nhiệm vụ thì không có, hiện tại có một chuyện rất quan trọng.” Giang Thái Huyền nghiêm túc nói.
“Không có nhiệm vụ, vậy có thể có chuyện gì quan trọng chứ?” Lý Quảng khẽ nhíu mày, có chút bất mãn, lại kinh ngạc nhìn hắn: “Tràng chủ, ngươi đạt cấp tám đỉnh phong rồi? Tốt quá rồi, sớm đạt cấp Tiên Thiên, chúng ta liền có thể kết nối Thiên Võng rồi.”
"Thiên Võng? Đó là cái quỷ gì?" Giang Thái Huyền nhớ tới, lúc Thần Ma đạo tràng vừa kích hoạt có kết nối qua Thiên Võng, nhưng bởi vì bản thân tu vi không đủ nên kết nối thất bại.
“Không biết, chỉ biết đó là thứ rất thần kỳ, đối với sự phát triển của Thần Ma đạo tràng, vô cùng quan trọng, Tiên Thiên mới có thể kết nối, nhưng tràng chủ không kết nối được nên chúng ta cũng không cách nào kết nối.” Lý Quảng bất đắc dĩ nói.
“Việc này chờ ta đột phá lên Tiên Thiên sẽ nói tiếp, hiện tại chúng ta nên thảo luận một chuyện vô cùng quan trọng, ví dụ như Tây Môn mập mạp.” Giang Thái Huyền trịnh trọng nói.
“Tây Môn cẩu tặc? Hắn tính là cái thứ quan trọng gì?” Võ Tòng cười nhạo.
Lý Quảng cũng một mặt khinh thường, nếu không phải nể mặt tràng chủ, loại phế vật này, hắn sẽ không bao giờ để ý tới.
“Tây Môn mập mạp là thượng cổ Huyền Quy biến dị huyết mạch, các ngươi có thể nhìn ra đúng không?” Giang Thái Huyền hỏi.
Hai vị Thần Ma gật đầu, bọn hắn nhãn lực không kém: “Biến dị Huyền Quy huyết mạch, cũng coi như được thông qua, nhưng chỉ có thể coi là bình thường, không có gì giá trị gì.”
Giang Thái Huyền bĩu môi, các ngươi thật sự đứng nói chuyện không thấy đau eo sao: “Bình thường cũng được rồi, dù sao, đây không phải thần giới.”
“Tràng chủ, ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Võ Tòng nhíu mày hỏi.
“Ta nghĩ các ngươi hẳn là có biện pháp kích hoạt huyết mạch của hắn?” Giang Thái Huyền khẽ cười nói, hệ thống quy định, hắn không thể yêu cầuThần Ma tìm kiếm thương phẩm, nhưng để bọn hắn làm chút chuyện, hẳn là có thể chứ?
Về phần kích hoạt huyết mạch, tiến hóa huyết mạch, tiến hóa hắn không có cách, còn kích hoạt, chưa hẳn cần đến đồ của hệ thống, hắn có thể sử dụng thủ đoạn khác.
“Muốn bảo ta kích hoạt huyết mạch cho Tây Môn cẩu tặc? Tràng chủ, chuyện khác ta có thể đáp ứng người, nhưng chuyện này, không được!” Võ Tòng tức giận.
Tây Môn Tình nhận Tây Môn Khánh làm tổ tên thì cũng thôi đi, còn dám mắng hắn ca ca là thằng lùn, việc này hắn tuyệt không thể quên được.
“Ấy, Võ Tòng, ngươi phải nhìn vào đại cục.” Giang Thái Huyền than nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi suy nghĩ một chút, nơi này của chúng ta vắng vẻ như thế, ai không có việc gì sẽ tìm đến sao? Chúng ta phải tuyên truyền ra bên ngoài để kéo người.”
“Các ngươi là Thần Ma, thân phận kiêu ngạo, ta là tràng chủ, thân phận cũng không thấp, ta mà đi tuyên truyền, kéo người, không phải là sẽ hạ thấp địa vị sao? Các ngươi cũng sẽ không đồng ý, đúng không?”
Nghe Giang Thái Huyền nói, Võ Tòng sắc mặt mới dịu đi, nhưng cũng không có đồng ý.
Lý Quảng gật gật đầu, đồng ý nói: “Đúng vậy, tràng chủ và chúng ta, căn bản không thể đi làm mấy việc mất thể diện kia, vẫn là cần một người chạy chân.”
“Vậy cũng không cần tuyển Tây Môn cẩu tặc, chúng ta có thể lựa chọn người khác.” Võ Tòng vẫn như cũ có chút thắc mắc.
“Võ Nhị, ngươi suy nghĩ một chút, biến dị Huyền Quy huyết mạch, mặc dù bình thường, nhưng trên thế giới này, chính là Đỉnh cấp huyết mạch, đây chính là một biển hiệu sống.”
“Hơn nữa, Tây Môn Tình làm việc ở chỗ chúng ta, không phải là làm việc dưới trướng ngươi sao? Như vậy, ngươi liền có thể tùy ý chà đạp hắn, quất roi hắn, đánh đập hắn, tra tấn hắn, đó là một chuyện cực kỳ tốt đẹp mà."
Giang Thái Huyền miêu tả tương lai cho Võ Tòng, ngẫm lại, rất có cảm giác hưởng thụ.
Võ Tòng trầm tư, đúng vậy, nếu lúc trước mình một đao làm thịt Tây Môn Khánh, đúng là dễ dàng cho hắn rồi, nên nhận hắn làm thuộc hạ, hung hăng chà đạp, hung hăng tra tấn, để hắn thống khổ không chịu nổi, sống không bằng chết.
Nhìn vẻ mặt dần dần cao hứng của Võ Tòng, Giang Thái Huyền mỉm cười, nói: “Bây giờ, Võ Nhị, trước tiên ngươi đi kéo Tây Môn mập mạp tới làm cơm.”
“Tây Môn Tình hôm qua cả đêm không ngủ để treo biển hiệu, như vậy không tốt đâu?” Lý Quảng có chút không đành lòng, đây có phải là tàn nhẫn quá hay không? Người ta không có công lao, cũng có khổ lao mà.
“Ngủ cái gì, tràng chủ cũng đói rồi, còn dám đi ngủ?” Võ Tòng lập tức nổi giận, đây chính là lý do tra tấn tốt nhất.
“Lý Quảng, ngươi nói cho ta, làm thế nào nhanh chóng kích hoạt huyết mạch của Tây Môn mập mạp?” Giang Thái Huyền nhìn về phía Lý Quảng, trong mắt đầy sự mong chờ.
“Nhanh chóng? Tràng chủ lấy dịch Thần Ma tiến hóa ra, huyết mạch hệ liệt kích hoạt vật phẩm, là có thể kích hoạt trong nháy mắt.” Lý Quảng trầm tư nói.
“Vậy chậm một chút thì sao?” Giang Thái Huyền da mặt co lại, nếu ta có thứ này, thì đã sớm tự mình dùng rồi, còn cho Tây Môn mập mạp?
“Dùng vũ lực đánh!” Lý Quảng ung dung nói.
Giang Thái Huyền hai mắt tỏa sáng, vỗ tay nói: “Lý Quảng, ta phát hiện ngươi cũng không phải thật sự đồng cảm với hắn, thế này, ta tin chắc Võ Tòng sẽ rất vui mừng.”
Lý Quảng mặt hơi biến sắc, bản thân nhìn như đã hãm hại Tây Môn Tình.
Không lâu sau, Tây Môn mập mạp bị kéo đến, cả đường giống như tiếng heo kêu thảm bị giết , muốn chửi to lên, lại không dám, bởi vì, Võ Tòng trực tiếp đem hắn đạp lên, không có chút lời hay ý đẹp nào.
Mắt quầng thâm củaTây Môn Tình nhìn chằm chằm, đáng thương nhìn Giang Thái Huyền: “Huyền ca...”
“Ngoan, trước tiên đi nấu cơm, chờ chúng ta ăn no rồi, ta giúp ngươi kích hoạt huyết mạch, để ngươi trở thành võ giả.” Giang Thái Huyền cười híp mắt nói.
“Đa tạ Huyền ca.” Nghe nói có thể trở thành võ giả, Tây Môn Tình lập tức phấn chấn tinh thần, cũng không oán giận nữa, lập tức bắt đầu đi nấu cơm.
Cơm nước xong xuôi, Giang Thái Huyền một mặt thỏa mãn, vẫn là thịt của Trúc Cơ yêu thú càng ăn ngon hơn, càng có năng lượng hơn.
“Huyền ca, ta ăn no rồi, nhanh cho ta trở thành võ giả đi.” Tây Môn mập mạp gặm xong một cục xương, ợ một cái, một mặt mong đợi nói.
“No rồi?” Giang Thái Huyền cười híp mắt nhìn xem hắn, xác nhận nói.
“No rồi.” Tây Môn mập mạp liên tục gật đầu.
“Ngươi khẳng định là no rồi?”
“Ta khẳng định, Huyền ca, ngươi nhanh cho ta trở thành võ giả đi, ta không thể chờ đợi được nữa.” Tây Môn mập mạp vội vàng nói, hắn đang rất gấp.
Giang Thái Huyền mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Võ Tòng cùng Lý Quảng, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, thay vào đó, là một mặt lãnh khốc: “Kéo ra ngoài đánh, đánh đến xì khói đầu thì thôi!”
“Vâng, tràng chủ.” Võ Tòng cười lạnh một tiếng, một phát tóm lấy Tây Môn Tình, vô tình kéo đi, Lý Quảng cười lạnh đi theo.
“Huyền ca, Huyền ca...” Tây Môn mập mạp sắc mặt hoảng sợ thét lên, đây là muốn *tạ ma sát lư mà!
*tạ ma sát lư (tá ma giết lừa): ý chỉ bỏ rơi người đã làm việc cho mình
Bản thân cũng đã giúp không ít chuyện, làm không ít việc, không cho ta thành võ giả thì thôi đi, lại còn đánh ta?
Đưa mắt nhìn Tây Môn mập mạp, Giang Thái Huyền đi vào vườn thuốc, hương khí của vườn thuốc càng ngày càng nồng đậm, trong vườn dược liệu mọc rất tốt , không bao lâu nữa, có thể thu hoạch.
“Nhanh thôi, có những dược liệu này, ta sẽ nâng cao thực lực nhanh thôi, về phần học viện Thanh Nguyệt, giao một hai gốc thơm thảo cấp thấp là được rồi.” Giang Thái Huyền sờ lên cằm, thầm nghĩ.
Không phải hắn không có lương tâm, mà là vườn thuốc cằn cỗi này, mỗi tháng có thể mọc ra vài cọng dược liệu cấp thấp cũng không tệ rồi, hiện tại mọc rất tốt, phẩm chất cũng có nâng cao, hắn có thể tiếp tục giao đã là báo ân rồi.
Nếu như hắn nộp lên toàn bộ, không cần chờ đến ngày mai, ngay tức khắc, vườn thuốc này sẽ bị học viện Thanh Nguyệt đòi về, còn không có lời thương lượng.
“Huyền ca, Huyền ca, ta tới rồi.”
Giọng Vương Minh Minh từ đằng xa truyền đến, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.
“Làm ăn tới cửa.” Giang Thái Huyền cười híp mắt hướng đạo tràng, Thiên Nhai Chỉ Xích đạp chuyển, chớp mắt đi đến trước cửa đạo tràng, ra đón Vương Minh Minh.
“Huyền ca, Thần Võ huyết mạch còn không?” Vương Minh Minh kích động hỏi.
“Tự mình đi xem đi.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói, cái này mỗi ngày đổi mới một lần, hôm qua là Thần Võ huyết mạch, hôm nay khẳng định không phải.
“Thần Võ thể! Hôm nay lại là Thần Võ thể!” Vương Minh Minh kích động nói.
Trên thế giới này, thể chất vô số, không kém gì so với huyết mạch, mà so sánh Thần Võ thể, cùng Thần Võ huyết mạch, cũng không kém nhau bao nhiêu.
“Vương Minh Minh, cố lên nha, ngươi nhất định sẽ thành công.” Giang Thái Huyền khích lệ nói.
"Ừm." Vương Minh Minh gật mạnh đầu, sau đó không kịp chờ đợi đem kim tệ quăng vào: “Ta nhất định sẽ đạt được Thần Võ thể!”
"Ting, cảm ơn đã tham gia."
"Ting, cảm ơn đã tham gia."
".........."
Giang Thái Huyền ngửa đầu nhìn trời, nhìn người bị lừa thật thoải mái, nhưng cứ như vậy, lại có chút ngại.
Cảm nhận được tiền tệ của mình không ngừng tăng lên, trong lòng vẫn là thật thoải mái.
"Ting, cảm ơn đã tham gia."
"Ting,.........."
“Huyền ca, ta không có tiền rồi.” Chớp mắt, Vương Minh Minh vẻ mặt cầu xin, mặt ai oán.
“Ngươi chỉ mang theo năm trăm kim tệ thôi sao?” Giang Thái Huyền sắc mặt tối đen, tên khách này không phải nói là trong nhà có rất nhiều tiền ư, làm sao lại mang có năm trăm kim tệ vậy?
Nhà ngươi không phải gia tộc cao cấp à? Không phải nói là toàn bộ thành Thanh Nguyệt, không có mấy nhà có thể so sánh với nhà ngươi sao?
Vương Minh Minh sắc mặt xấu hổ, bất đắc dĩ nói: “Cha ta không tin ta, không cho ta tiền.”
“Lớn thế rồi, còn tìm phụ mẫu đòi tiền.” Giang Thái Huyền vẻ mặt xem thường.
Vương Minh Minh xấu hổ không chịu nổi, hắn chỉ một thiếu niên, vẫn còn là học sinh, có thể có cách gì kiếm tiền chứ? Vừa có phần thưởng khảo hạch, đều bán đi trả nợ rồi, còn lại một ít đồ tốt thì bị thu rồi.
Nhìn thấy Vương Minh Minh xấu hổ, Giang Thái Huyền nhãn cầu chuyển động, nói: “Không phải tại Thanh Nguyệt Thành người có rất nhiều tiể đệ sao?”
Vương Minh Minh hai mắt tỏa sáng, vỗ đùi, giật mình bừng tỉnh: “Đúng rồi nhỉ, Huyền ca, ngươi không nói ta còn quên đấy, ta có thể thu phí bảo hộ!”
"Ta......."
“Huyền ca, không nói nữa, ta đi trước đây, lần sau lại đến.” Vương Minh Minh vội vã đi luôn, căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện.
“Ta muốn nói, ngươi giúp ta tuyên truyền, ta đặc biệt sẽ cho ngươi mượn một chút kim tệ!”
Giang Thái Huyền mặt tối sầm lại, ta lúc nào dạy ngươi thu phí bảo hộ rồi? Ngươi là nghe ta có ý này từ lúc nào vậy?