Chương 23. Vậy phải xem giá các ngươi đưa ra có đủ không
“Nói như vậy, hình như cũng không tệ.” Tây Môn mập mạp một mặt mơ hồ.
“Khẳng định không tệ, ngươi suy nghĩ lại xem, họ Tây Môn nhà người, lúc trước vứt ngươi ở đây , mặc ngươi sống chết, đợi ngươi trữ nhiều tiền, mua được gói dịch vụ Thần cấp, có một thực lực Thần cấp, bọn họ sẽ khóc cầu xin ngươi trở về.”
"Quan trọng nhất là, ngươi phải biết rõ, ai giúp ngươi kích hoạt huyết mạch, ngươi dám không đồng ý, vài phút nữa sẽ giết chết ngươi, đem ngươi chôn luôn!” Nhìn trí thông minh Tây Môn mập mạp khiếm khuyết nghiêm trọng , Giang Thái Huyền âm hiểm nói.
“Huyền ca đừng giết ta.”
Tây Môn mập mạp trong nháy mắt quỳ xuống, Giang Thái Huyền đã là võ giả, hơn nữa, bên ngoài còn có Tiên Thiên, Trúc Cơ cường giả phòng thủ, chuyện giết chết hắn cũng chỉ cần một ngón tay là đủ.
Giang Thái Huyền hài lòng gật đầu, mập tử chết bầm này, vẫn là uy hiếp có tác dụng.
“Tốt rồi, đây là mười miếng kim tệ, để Võ Tòng dẫn ngươi đi vào trong thành, đặt mua một bộ quần áo tốt, không được để làm mất mặt tên tuổi đạo tràng, phần còn lại, đi mua chút giấy bút trở về.” Giang Thái Huyền gọi Võ Tòng tới, đem mười miếng kim tệ giao cho hắn.
Võ Tòng chấp hành mệnh lệnh đưa Tây Môn mập mạp đi, Giang Thái Huyền lại nhíu mày.
“Tràng chủ lo lắng chuyện gì? Là chuyện làm ăn sao?” Lý Quảng lên tiếng hỏi.
Giang Thái Huyền gật gật đầu: “Chuyện làm ăn là một chuyện, còn có chuyện của Tây Môn mập mạp, huyết mạch của hắn vừa kích hoạt, cần một bản công pháp thích hợp, nhưng ta không có cái này.”
Hắn được giáo dục cao đẳng ở thế giới này, cũng chỉ có một chút kiến thức cơ bản, một chút phương pháp tu luyện cơ sở rác rưởi, đối với đỉnh cấp huyết mạch của mập tử, không có tác dụng nhiều, chỉ biết kéo dài cho hắn.
Lý Quảng ngậm miệng không nói gì, hắn cũng không có công pháp, hơn nữa đạo tràng có cấm chế, Thần Ma không được cho Giang Thái Huyền bất cứ thương phẩm nào, tu luyện công pháp gì càng không nên nghĩ đến.
“Tràng chủ, có khách tới rồi.”
Ngay lúc Giang Thái Huyền trầm tư, Lý Quảng đột nhiên nói.
“Ồ?” Giang Thái Huyền thần sắc khẽ động, nhìn theo ánh mắt của Lý Quảng, một nam một nữ cùng nhau đi đến, sắc mặt nam khó coi, một mặt ủy khuất, thần sắc nữ lãnh đạm, hiện ra sương lạnh.
“Đây không phải Trần Xung hay sao, bên cạnh hắn kia, lại là một mỹ nhân.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói.
Lý Quảng bĩu môi cười lạnh: “Kẻ đến không có thiện ý.”
“Ngươi chính là Giang Thái Huyền, là phế vật bị đày đi đến nơi đây trông coi vườn thuốc?” Nữ tử ba chân bốn cẳng, đi đến trước người Giang Thái Huyền, lạnh như băng hỏi.
Giang Thái Huyền mỉm cười gật đầu: “Ta chính là vị phế vật kia.”
Lý Quảng nhướng mày, trên mặt hiện lên một vẻ sắc lạnh.
“Người ta tìm chính là ngươi, vì sao ngươi lừa gạt tiền của đệ đệ ta?” Nữ tử cả giận nói: “Hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời rõ ràng, đừng trách ta không niệm tình học sinh học viện Thanh Nguyệt.”
“Tỷ, Huyền ca hắn không có gạt ta.” Trần Xung đứng ở một bên, bất đắc dĩ nhìn Giang Thái Huyền một chút.
Hắn lúc đầu tìm tỷ tỷ đòi tiền, nhưng nàng vừa cho hắn một trăm đồng tệ đã tiêu hết, đương nhiên bị gặng hỏi, đối mặt với tỷ tỷ, hắn không thể nói láo, chỉ có thể nói thật, ai biết được, tỷ tỷ của hắn căn bản không tin, kiên quyết muốn tới đây tìm phiền toái.
“Lừa đảo?” Giang Thái Huyền cảm thấy vô cùng nực cười: “Tuy tư chất Giang Thái Huyền ta không tốt nhưng ta sẽ không bao giờ làm như vậy, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Ngươi thấy đệ đệ của ta chưa vào Yêu Thú Sơn Mạch lần nào thì cố ý dẫn nó đi một vòng bên ngoài bìa rừng, sau đó lừa nó một trăm nguyên tệ.”
Cô nương nọ cười gằn, lạnh lùng mắng: “Bây giờ ngay cả những tên lừa đảo ở Thanh Nguyệt thành cũng không thèm giở mánh khóe này nữa, thủ đoạn của ngươi thật quá ngu ngốc!”
“Câm miệng! Ai cho phép ngươi sỉ nhục chủ thượng?” Lý Quảng quắc mắt lườm, uy lực cường đại lập tức nổi lên bao trùm lấy nàng.
Phụt
Nàng không kịp đề phòng phun ra một búng máu, sau đó sợ hãi nhìn Lý Quảng.
Cường giả trúc cơ, người này chắc chắn là cường giả trúc cơ!
“Lý Quảng.” Giang Thái Huyền xua tay ý bảo Lý Quảng thu uy áp lại, hắn bình tĩnh nói: “Tiểu thư hiểu lầm ta ắt hẳn là do tiểu thư không hiểu ra chỗ này, chi bằng tiểu thư theo ta quan sát một chút?”
Nàng nhíu mày, kiêng dè liếc nhìn Lý Quảng, vốn muốn rời đi nhưng suy nghĩ trong chốc lát, nàng lại gật đầu đồng ý: “Được, có rất nhiều người biết ta đến đây, nếu hai tỷ đệ ta xảy ra chuyện gì, Thanh Nguyệt Học Viện nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Giang Thái Huyền không đáp lời, sắc mặt Lý Quảng thì ngày càng lạnh lẽo, nếu không không nhờ hắn kiềm lại thì chắc chắn y đã tiếp tục nổi nóng rồi.
Giang Thái Huyền dẫn tỷ đệ hai người vào đạo tràng rồi giới thiệu từng món đồ một, cũng như Vương Minh Minh, hai người đều vô cùng kinh ngạc, cảm thấy thế giới quan của mình đang dần sụp đổ.
“Đúng rồi, Thang Nguyệt Lộ đã từng lấy được huyết mạnh thần võ ở chỗ ta, nếu không tin các ngươi có thể tìm nàng ta để đối chứng.” Giang Thái Huyền thờ ơ lên tiếng.
“Người ban nãy là cường giả trúc cơ?” Nàng không trả lời mà hỏi.
“Trúc cơ đỉnh phong, có thể nói là đứng đầu cảnh giới trúc cơ.” Giang Thái Huyền kiêu ngạo tự tin đáp.
Nàng hít ngược một hơi, trúc cơ đỉnh phong, rõ ràng có thể tung hoành ngang dọc Thanh Nguyệt thành, thế mà bây giờ lại sống ở nơi tồi tàn như thế này!
Không như nàng, Trần Xung đã biết chuyện này từ lâu nhưng lúc này y vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ đống vật phẩm đó, y thèm muốn đến nỗi sắp chảy cả nước miếng.
“Nghe nói lần trước Vương Minh Minh giành được hạng nhất cũng nhờ ngươi?” Nàng thình lình hỏi, do dự một lúc lại nói tiếp: “Ta tên Trần Lạc.”
“Là nhờ bản thân y có một nghìn nguyên tệ.” Giang Thái Huyền cười híp mắt: “Chỉ cần ngươi có đủ tiền, không chỉ thi được hạng nhất, ngươi muốn đứng đầu Thanh Nguyệt thành ta cũng có thể giúp ngươi.”
Trần Lạc không phản bác, có Lý Quảng với tu vi trúc cơ đỉnh phong, dù không vô địch toàn thành thì ít nhất cũng có thể trở thành người mạnh thứ hai thứ ba: “Ta muốn đệ đệ ta giành được hạng nhất trong cuộc thi săn bắn ngày mai, trở thành người săn được nhiều nhất.”
“Vậy phải đem giá các ngươi đưa ra có đủ hay không, vì có người đã ngỏ ý muốn thuê Lý Quảng trước rồi.” Giang Thái Huyền cười nói.