Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 31: Thần tiễn ra tay



Chương 31. Thần tiễn ra tay

“Đi nhanh lên, Vương Minh Minh, ngươi thật lề mề.”

Trong Yêu Thú Sơn Mạch, Trần Lạc bực bội nhìn Vương Minh Minh.

Nếu không vì đợi hắn, bọn họ đã hội hợp với Lý Quảng và bắt đầu săn yêu thú trúc cơ từ lâu rồi.

Vương Minh Minh tủi thân: “Ta cũng không muốn mà, ngươi không biết đâu, lúc nãy khi ta đến đây suýt chút nữa đã bị đạo sư phát hiện.”

Thang Nguyệt Lộ cũng gật đầu: “Đạo sư đã bắt đầu nghi ngờ rồi, cộng thêm sự xuất hiện của mấy tờ giấy kia khiến ta và Vương Minh Minh suýt bị đạo sư bắt được.”

“Chết tiệt, lần này là cuộc thi săn bắn chứ chẳng phải là kỳ thi do học viện tổ chức, đạo sư của các ngươi chỉ biết lo chuyện bao đồng.” Trần Lạc nhíu mày.

“Đều tại Huyền ca, tự dưng rải truyền đơn làm gì không biết, giờ thì hay rồi, không chỉ đạo sư mà mấy học sinh khác ai ai cũng nhìn chòng chọc vào ta.”

“Có điều tại sao đạo sư không trực tiếp đi tìm Huyền ca mà dán mắt vào các ngươi làm chi?” Trần Xung thắc mắc.

“Ai biết, chắc là nhìn ta không vừa mắt.” Vương Minh Minh đảo trắng mắt.

Thang Nguyệt Lộ bình ổn lại hô hấp, nàng lạnh nhạt nói: “Đi thôi, kẻo bọn họ lại đuổi theo.”

“Thang Nguyệt Lộ, Vương Minh Minh, các ngươi đứng lại đó.” Một giọng nói gấp gáp lại phẫn nộ thình lình truyền tới từ phía sau khiến bốn người hoảng hốt.

“Đi.” Bốn người vội vàng đi nhanh hơn.

“Đáng chết, muốn gian lận à, đừng hòng.” Một đạo sư trung niên tức giận đuổi theo.

Grào

Đúng lúc này, một con yêu thú tiên thiên đột nhiên xông ra từ bên kia khu rừng, nó nhào thẳng về phía đạo sự nọ, bốn người thấy thế mừng rỡ, càng rảo bước nhanh hơn.

Mười lắm phút sau, bọn họ chạy đến một gốc cây thở hồng hộc, một nam tử trung niên lưng cõng cung tiễn màu xanh chậm rãi xuất hiện trước mặt bốn người.

“Lý Quảng tiền bối, chuyện con yêu thú tiên thiên lúc nãy có phải do ngài làm không?” Thang Nguyệt Lộ hỏi.

Lý Quảng gật đầu, là chính y đã lùa con yêu thú đó qua bên kia.

“Lý Quảng tiền bối, cuối cùng ngài cũng xuất hiện rồi.” Vương Minh Minh thở dốc, hắn buồn bực nói: “Tại sao Huyền ca lại nói ra việc cho thuê võ giả chứ, hại bọn ta suýt chút bị phát hiện rồi.”

Đám người Trần Lạc cũng phẫn nộ nhìn y, chuyện này vốn chẳng đúng quy tắc gì cả.

Lý Quảng thản nhiên đáp: “Mở cửa làm ăn đương nhiên phải chào đón tất cả mọi người, các ngươi cũng có thể bảo ta ra tay giết đám đạo sư đó trong thời gian nhiệm vụ.”

Bốn người họ vội vàng lắc đầu, bọn họ chỉ muốn gian lận chứ nào muốn giết người, hơn nữa người bị nhắm đến còn là đạo sư của học viện.

“Tiền bối, bọn ta mong rằng về sau sẽ không bị ai phát giác trừ những người cũng muốn thuê.” Thang Nguyệt Lộ nói.

“Được, ta sẽ tránh mặt chúng.” Lý Quảng gật đầu, ngừng một lúc lại nói tiếp: “Nếu các ngươi chịu nghe theo sự sắp xếp của ta sẽ không bị phát hiện, còn có thể giết được yêu thú.”

“Được.” Bốn người gật đầu.

“Ai trước?” Lý Quảng lại hỏi.

“Ta.” Trần Lạc hấp tấp lên tiếng.

Thang Nguyệt Lộ và Vương Minh Minh không vội tranh, dù sao họ cũng đã giao đủ tiền, ai cũng có một canh giờ, người nào mở miệng trước cũng như nhau.

Lý Quảng để bọn họ nghỉ ngơi lại sức, sau đó dẫn bốn người đi vào sâu trong Yêu Thú Sơn Mạch.

Tuy bốn người vẫn còn nghi ngại nhưng lại chẳng hề sợ hãi, dẫu sao Giang Thái Huyền và Lý Quảng chả đời nào lại dẫn bọn họ đi tìm đường chết.

Mười lăm phút sau, Lý Quảng mang bốn người họ đến một chân núi, đỉnh núi cheo leo cao ngất ngưỡng, mây trắng lượn lờ, không trung đầy rẫy những con diều hâu đang vờn quanh đỉnh núi.

“Tiền bối, chúng là Liệt Phong Chiến Ưng, là yêu thú trúc cơ đã tiến vào thời kỳ trưởng thành.” Vương Minh Minh sợ xanh mặt, yêu thú trúc cơ này còn lại loài động vật quần cư, một Lý Quảng liệu có thể vừa bảo vệ bọn họ vừa diệt được bọn chúng hay không?

“Đúng vậy đó Lý Quảng tiền bối, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ chúng ta sẽ phải chôn thân tại nơi này.” Thang Nguyệt Lộ không nhịn được mà bảo.

Võ giả trúc cơ bình thường nếu có thể giết chết được yêu thú trúc cơ trong trận chiến một chọi một là đã tốt lắm rồi, nhưng khi đã đối mặt với một nhóm yêu thú quần cư, thì điều đầu tiên mà họ phải suy xét không phải là làm cách nào để giành được chiến thắng mà là phải làm sao để có thể chạy thoát thân.

“Các ngươi có thể lui ra sau, chốc nữa lại nhặt xác chúng là được.” Lý Quảng thờ ơ dặn.

Bốn người đảo mắt nhìn nhau rồi bất đắc dĩ lùi về sau, nếu Lý Quảng đã tự tin như vậy, ngược lại họ cũng muốn xem thử xem, người được xưng là vô địch trúc cơ đến tột cùng mạnh đến ngường nào.

Bốn người ẩn mình ở phía sau, Lý Quảng ngẩng đầu nhìn trời, có chẵn mười hai con Liệt Phong Chiến Ưng đang chao liệng trên không trung.

Lý Quảng giơ cung, kéo căng dây cung nhắm thẳng vào đám Liệt Phong Chiến Ưng trước mặt, lạ là trong tay y lại chẳng có mũi tên nào.

“Tiền bối sao vậy, không có mũi tên làm sao bắn được?” Trần Xung nói.

Vương Minh Minh lườm Trần Xung, hắn cười lạnh: “Cung tiễn không trong tay tiền bối không phải hạng tầm thường, dùng khí hóa tên, vốn chả cần dùng đến mũi tên.”

Trần Lạc và Thang Nguyệt Lộ kinh ngạc, không cần mũi tên, dùng khí hóa tên, trù phi có tu vi thâm hậu nếu không chuyện này ngay cả khi có pháp khí trúc cơ cũng không thể làm được.

Và cũng vào lúc này, cây cung sắc xanh chợt rung lên, năm mũi tên làm từ không khí theo đó mà xuất hiện, nhắm thẳng vào năm con Liệt Phong Chiến Ưng.

“Dùng khí hóa tiễn, năm phát liên hoàn.” Vương Minh Minh líu ríu.

“Vương Minh Minh, ngươi đã từng thuê Lý Quảng tiền bối một lần ắt hẳn biết y mạnh đến cỡ nào? Dùng năm mũi tên cùng một lúc có khi nào công lực sẽ yếu đi không?” Trần Lạc hỏi.

“Cứ xem là biết ngay thôi, chắc chắn sẽ dọa các ngươi sợ chết khiếp, ta tin tưởng tiền bối có thể giải quyết được đàn Liệt Phong Chiến Ưng này.” Vương Minh Minh đáp.

Quác!

Tiếng chim kêu dồn dập vang lên, dường như Liệt Phong Chiến Ưng cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề, chúng nó nhìn chằm chằm vào Lý Quảng với cặp mắt sắc bén, tiếp đó chợt lao thẳng xuống phía dưới, trên người còn bập bùng ánh lửa.

Ánh lửa vờn quanh khiến nhiệt độ trở nên nóng cháy, trong ngọn lửa nọ lại mang theo từng đợt gió sắc lẹm.

Năng lực dùng khí hóa tiễn của Lý Quảng thật chất không cần tiêu phí nguyên lực của bản thân y mà là uy năng do pháp khí tùy thân sở hữu, khi trông thấy đám Liệt Phong Chiến Ưng lao vọt xuống, y chẳng hề mảy may ra tay mà chỉ lạnh lùng chăm chú dõi theo bọn chúng.

Quác!

Tiếng chim vang lên ồm ồm như thể chúng nó đang nghé sát vào bên tai mà kêu thét, bốn người hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa Liệt Phong Chiến Ưng và Lý Quảng đã bị rút lại còn chưa đầy năm trăm mét.