Chương 34. Tràng chủ quá đen
Hai mắt Lý Quảng lóe lên hung quang, nhìn chòng chọc vào năm người Thang Nguyệt Lộ.
Cây cung sau lưng y lập lòe phát sáng, năm người sợ sệt, bất giác lùi về sau.
“Nhanh lên.” Võ giả tiên thiên thúc giục.
Lý Quảng liếc nhìn hắn, rồi lạnh lùng nói: “Xin thứ lỗi, nhiệm vụ của ngươi là tiêu diệt yêu thú, không phải giết người.”
Dứt lời, Lý Quảng lui về sau, thoắt cái đã tránh khỏi nơi đó hơn trăm mét: “Muốn giết tự mình ra tay, ta chỉ phụ trách giết yêu thú.”
“Ngươi...” Võ giả tiên thiên sửng sốt, tức giận quát: “Ngươi ăn nói không giữ lời!”
Sắc mặt Lý Quảng càng lạnh lẽo: “Tiểu bối, coi chừng họa từ miệng mà ra.”
“Được, ta không cần ngươi ra tay, nhưng ngươi cũng không được nhúng tay vào chuyện này.” Vẻ mặt võ giả tiên thiên trở nên tàn ác, dù cho Lý Quảng không ra tay thì có sao đâu chứ, hắn là võ giả tiên thiên, vẫn đủ sức diệt trừ bọn kia.
“Tiểu thư Trần Lạc, tiểu thư Thang Nguyệt Lộ, hai người biết sắc, theo bản năng nhìn về phía hay người mạnh nhất trong số năm người bọn họ.
“Chỉ cần Lý Quảng tiền bối không ra tay, một tiên thiên sơ kỳ có đáng là gì!” Thang Nguyệt Lộ cười ngạo nghễ, một khí thế cường đại theo đó dấy lên: “Đúng lúc dạy cho ngươi biết, trên đời này có một số người ngươi không đắc tội nổi!”
Kim quang lóe sáng, huyết mạch thần võ bắt đầu chuyển động.
Lý Quảng bình tĩnh nhìn Thang Nguyệt Lộ, y lầm bầm: “Muốn trách chỉ có thể trách chủ thượng vẫn chưa tiến vào anh nhi kỳ, chức năng của đạo tràng vẫn chưa được kích hoạt, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, nếu chủ thượng kiếm tiền mua một ít linh khí tiên thiên ắt hẳn có thể tiến vào anh nhi kỳ.”
...
“Ắt xì, ai nhắc mình thế?” Giang Thái Huyền xoa xoa mũi, hắn đang tập trung tinh thần ngồi xổm trước bàn xoay, tiền nhiệm vụ vừa tới sẽ tiếp tục quay thưởng.
Tây Môn Mập Mạp đã trở về nghỉ ngơi, đạo tràng cũng đã đóng cửa, trời đã tối khuya, mọi người đều đi săn hết nên sẽ không có người đến đây.
“Đinh, Võ Tòng vừa hoàn thành một nhiệm vụ.”
Nghe thấy thông báo của hệ thống, Giang Thái Huyền mừng rỡ vô cùng, tuy chỉ có năm mươi nguyên tệ, trích phần trăm ra cũng chỉ được năm trăm kim tệ, nhưng bởi vì được giảm nửa giá nên cũng đủ cho hắn quay một nghìn lần.
“Đinh, cảm ơn đã tham gia.”
“Lần này từ từ thôi.” Giang Thái Huyền lẩm bẩm, cứ quay chầm chậm thôi thì tới khi quay đủ một nghìn lần ắt bên Lý Quảng cũng sắp xong rồi.
“Đinh, cảm ơn đã tham gia.”
“Đinh...”
Từng đồng kim tệ ra đi chỉ đổi lại được những câu cảm ơn đã tham gia, nếu không phải bàn xoay là vật thuộc về đạo tràng của hắn thì chắc chắn hắn đã đập nát cái bàn này rồi.
“Ta đã chơi suốt một ngày một đêm rồi, hệ thống, ngươi giúp đỡ xíu đi mà.”
Mấy canh giờ sau, Giang Thái Huyền chần chờ cầm đồng kim tệ cuối cùng, hai mắt y nổi đầy tơ máu hệt như phát điên.
Như Lai Thần Chưởng, ba thức đầu của chiêu thức thần cấp cao cấp, lúc trước không biết bản thân đã mơ tưởng bao nhiêu lần đến một ngày mình có được Như Lai Thần Chưởng, mặc kệ là vì nâng cao thực lực, hay là ước mơ ngày trước.
“Bùng nổ đi, hỡi vận may của ta...đệch!”
“Đinh, cảm ơn đã tham gia.”
Ổn thôi, Giang Thái Huyền lại trắng tay.
“Chủ thượng, bọn ta về rồi.” Lý Quảng và Võ Tòng bước vào.
Giang Thái Huyền bấy giờ như con mèo xù lông, hắn đứng phắt dậy: “Các ngươi không lo đi làm việc, chạy về đây làm gì?”
Ta còn đang chờ các ngươi kiếm tiền để quay thưởng này!
“Chủ thượng, yêu thú trúc cơ đã bị giết gần hết rồi, chỉ còn sót lại có vài con, với lại bọn họ cũng hết tiền rồi.” Lý Quảng nói.
Võ Tòng gật đầu: “Chủ thượng, bọn họ cũng không ngốc, có được nhiều yêu thúc trúc cơ vậy chắc chắn có thể nằm trong tốp đầu.”
“Họ không giành hạng nhất?” Giang Thái Huyền không hiểu, nghe nói hạng nhất có rất nhiều phần thưởng, còn có thể gầy dựng danh tiếng được các nhân vật tai to mặt lớn nhìn trúng, một bước lên trời, họ không muốn ư?
Lý Quảng cười khổ: “Trước đó họ cũng nghĩ như vậy, nhưng bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên quyết định phân chia lại yêu thú và tự mình bàn bạc.”
“Xảy ra chuyện gì?” Giang Thái Huyền nhíu mày, hệ thống đã báo nhiệm vụ hoàn thành mà, chẳng lẽ có ẩn tình khác?
“Là do võ giả tiên thiên kia...” Lý Quảng kể hết đầu đuôi sự việc.
Lúc đó Lý Quảng quả thật không nhúng tay vào, nhìn một lúc liền bỏ đi giết yêu thú trúc cơ, đó mới là nhiệm vụ của y.
Đợi đến khi y trở về, võ giả tiên thiên đã bị đánh trọng thương, Thang Nguyệt Lộ sau khi dung nhập huyết mạch thần võ thì sức chiến đấu tăng lên đáng kể, một mình nàng đánh võ giả tiên thiên nhừ tử.
Cộng thêm sự trợ giúp của mấy người Trần Lạc, kết cuộc của võ giả tiên thiên lại càng thêm thê thảm, hắn bị mấy người chưa bước vào cảnh giới tiên thiên đánh chết.
Lúc biết được sự cường đại do huyết mạch thần võ mang lại, đám người Trần Lạc cũng muốn đạt được nó, nếu không phải đang trong thời gian thi đấu thì ngay hôm đó cả bọn đã chạy đến đây để chơi bàn xoay rồi.
Cuối cùng bọn họ phân chia chiến lợi phẩm của võ giả tiên thiên, cũng không tiếp tục thuê Lý Quảng nữa, đúng như lời võ giả tiên thiên nói, bọn họ đã thu được quá nhiều, nếu còn tiếp tục thuê thì số lượng yêu thú săn được chỉ sẽ càng ngày càng ít.
Lý Quảng thì chỉ cần săn được ba con yêu thú trúc cơ trở lên là đã xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Giang Thái Huyền nhíu mày, may mà Lý Quảng không ra tay để bọn họ tự giải quyết, chuyện lần này cũng đã cảnh báo hắn, chiêu bài đạo tràng suýt đã bị vấy bẩn.
“Là do ta nói không rõ.” Giang Thái Huyền nói, sau này khi công bố nhiệm vụ phải cẩn thận hơn mới được.
Lý Quảng lắc đầu: “Chủ thượng, chờ sau khi ngươi tiến vào anh nhi kỳ thì mở khóa công năng đạo tràng là được.”
“Anh nhi kỳ?” Giang Thái Huyền ngơ ngác, chẳng lẽ ta lớn như vậy rồi thật chất vẫn chưa ra đời?
“Thần Ma, tiên thiên anh nhi kỳ, đến trúc cơ thì bắt đầu ấu niên kỳ.” Võ Tòng kiêu ngạo đáp.
“Vậy chẳng phải ngươi cũng là trẻ sơ sinh sao?” Giang Thái Huyền bĩu môi, có gì đáng đắc ý đâu?
Lý Quảng bổ sung: “Là do Võ Tòng phát dục không tốt, rơi vào giai đoạn giữa anh nhi kỳ và ấu niên kỳ, chỉ cần đột phá tu vi đến trúc cơ y sẽ trở lại bình thường.”
“Vậy chẳng phải là thiểu...”
Giang Thái Huyền vỗ đùi cái bốp, ngay khi định thốt ra chữ đó thì Võ Tòng trừng mắt, mặt đầy sát khí.