- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi hại ta, ngươi nhất định chết không yên lành, ngươi hại ta thật thảm, ta căn bản không biết gì về Phong Thần động phủ… Ngươi lừa gạt ta…
Ngọc Lam Đại Đế tóc tai bù xù nằm rạp trên mặt đất, không ngừng thở dốc, toàn thân đều là vết thương, miệng trào máu.
- Ngọc Lam Đại Đế, ta biết ngươi rất cứng miệng, muốn đem bí mật đó chôn cùng. Thế nhưng, ta có rất nhiều biện pháp có thể khiến cho ngươi phải nói ra vị trí của Phong Thần động phủ.
- Phi… đừng cho rằng ta không biết, nàng ta căn bản không phải là nhân loại, nàng ta là Thú Vương trong Đại Hoang. Không ngờ các ngươi dám vượt qua Trảm Thiên hoang lĩnh, cứ chờ mà xem, Thiên Đế Sơn nhất định sẽ phái người tới thu thập các ngươi, các ngươi cũng không sống được mấy ngày nữa đâu.
Ngọc Lam Đại Đế lộ ra diện mục cực kỳ dữ tợn.
Ánh mắt Thanh Tước Vương trở nên lạnh lùng, ra hiệu với Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Giết hắn đi!
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên cam tâm cống hiến sức lực, giết chết Ngọc Lam Đại Đế để vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.
- Kiếm hạ lưu nhân.
Một thanh âm cuồng bạo vang lên.
Ầm ầm ầm...
Một bàn tay khổng lồ từ trên không trung vươn ra, mỗi một ngón tay đều bị thiểm điện bao trùm, cưỡng ép xé rách không gian ra.
Chủ nhân của bàn tay này là một đại hán bị thiểm điện bao trùm khắp toàn bộ cơ thể, thân cao ba trượng, cánh tay thô như thùng nước, hai chân như cột trụ, đôi mắt lớn như nắm tay, lỗ tai như cây quạt.
Trên mặt của hắn còn có một chòm râu rậm, làn da ngăm đen. Cả đầu gần như trọc, chỉ có gần hai bên lỗ tai mới có tóc.
Quái nhân này còn cao gấp bốn, năm lần thường nhân, trên người mặc một bộ chiến bào màu đen, thoạt nhìn giống như Thái Cổ Cự Ma, toàn thân tản mát ra khí tức khủng bố không gì sánh được.
Phốc…
Mặc dù quái nhân kia hô lớn “kiếm hạ lưu nhân”, thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại không hề có ý thu tay chút nào, một kiếm chém bay đầu Ngọc Lam Đại Đế, sau đó cất vào trong bọc hành trang.
Ninh Tiểu Xuyên nháy mắt với Ma Đế một cái, Ma Đế liền hiểu ý hắn.
Một khắc sau, hai người lập tức lặng lẽ bỏ chạy.
Về phần quái nhân đột nhiên nhảy ra kia, đã có Thanh Tước Vương đối phó.
Toàn bộ lực chú ý của Thanh Tước Vương đều tập trung trên người quái nhân đột nhiên nhảy ra, ngón tay hơi vuốt cằm, nói:
- Ngươi là người của Thiên Đế Sơn ư?
- Thiên Đế Sơn, Úy Trì Hải. Ngươi có phải là Thú Vương dưới trướng Phạm Yêu Vương không?
Tiếng nói của đại hán cường tráng kia giống như tiếng sấm, chấn cho màng nhĩ người khác đau nhức.
Thanh Tước Vương khẽ nhíu mày, không ngờ của Thiên Đế Sơn lại đến Ngọc Lam Đế quốc, liền nói:
- Ngươi nhận lầm người rồi, bổn cô nương chỉ là một đầu hoàng tước mới đắc đạo mà thôi, căn bản chưa từng nghe qua Phạm Yêu Vương gì cả? Ninh Tiểu Xuyên, chúng ta đi, ồ? Ninh Tiểu Xuyên… đâu rồi… Tức chết ta mất, không ngờ lại bỏ chạy trước một mình.
Lúc Thanh Tước Vương xoay người lại thì cũng không thấy bóng dáng Ninh Tiểu Xuyên đâu nữa, hắn đã rời khỏi dị không gian, biến mất không chút tăm tích.
- Thanh Tước Vương, ngươi đừng hòng lừa gạt bổn tọa, ngươi vi phạm hiệp nghị của Phạm Yêu Vương và Thiên Đế Sơn, tự tiện vượt qua Trảm Thiên hoang lĩnh, chém giết quân chủ của nền văn minh nhân loại, bổn tọa phải bắt ngươi trở về Thiên Đế Sơn, giam giữ 500 năm.
Trong miệng Úy Trì Hải thổ ra một đạo lôi điện, toàn bộ dị không gian đều tràn ngập điện hỏa, phát ra thanh âm lôi điện “đùng đùng”.
Dị không gian giống như nghênh đón tận thế, sấm sét vang dội, tia lửa bắn tung tóe. Một đại cầu do thiểm điện ngưng tụ mà thành, ầm ầm ép tới Thanh Tước Vương, phát ra tiếng “ong ong” không dứt.
Đại cầu thiểm điện không ngừng phóng đại, ẩn chứa lực lượng hủy diệt.
- Ngươi không cảm thấy mình phiền toái sao? Ta cũng không phải là Thanh Tước Vương, thật sự chỉ là một đầu hoàng tước mới đắc đạo, ngươi không tin cũng không được a.
Cánh tay Thanh Tước Vương vung lên, đoạt lấy Chí Tôn Khí mà lúc trước Ngọc Lam Đại Đế thi triển, đánh ra một tia lực lượng của Chí Tôn Khí.
Một đạo kim quang phóng ra, xuyên thủng thiểm điện, đánh thẳng lên người Úy Trì Hải, khiến cho Úy Trì Hải bị đánh bay xa mấy trăm thước, áo bào trên người bị đánh nát, trước ngực lưu lại một cái vết máu đầm đìa.
- Đáng giận, không ngờ nàng ta lại có Chí Tôn Khí.
Con ngươi Úy Trì Hải co rút lại, tức đến sùi bọt mép, nguyên khí trong cơ thể bành trướng, thân hình hóa thành một cự nhân cao hơn 60 mét.
Tay của hắn vươn ra trong hư không, một cái cự chùy màu đen liền rơi vào trong tay hắn, điện quang đan xen dày đặc, một chùy đánh xuống Thanh Tước Vương ở bên dưới.
Thiên Lôi Chùy trong tay Úy Trì Hải, mặc dù không phải là Chí Tôn Khí, thế nhưng cũng có thể xem là chiến khí đỉnh cấp trong hàng ngũ Huyền Khí cửu phẩm.
Ầm ầm ầm...
Cự chùy đập xuống, liền đánh cho dị không gian vỡ ra thành từng đạo vết nứt.
- Ê, đằng sau ngươi này.
Thanh Tước Vương không biết đã bay tới sau lưng Úy Trì Hải từ lúc nào, cánh tay đột nhiên vung lên, một đạo thủ ấn đánh lên lưng Úy Trì Hải, phá vỡ Cự Nhân Pháp Thân của Úy Trì Hải.
Thanh Tước Vương cũng không định dây dưa với Úy Trì Hải.
Vừa định bỏ chạy thì lại có hai đạo khí tức cường hoành phá vỡ dị không gian, ngăn cản đường lui của Thanh Tước Vương.
Một nam tử áo trắng thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi từ trong hư không bước tới, bước chân hết sức chậm rãi, trên thân mang theo một luồng khí tức tường hòa, bên hông treo một thanh trường kiếm màu trắng, dáng vẻ rất tao nhã, nhưng lại mang theo một luồng lực lượng áp bách cường đại, cười nói:
- Thanh Tước Vương, ngươi hãy lưu lại Chí Tôn Khí của Ngự gia ta, sau đó cứ việc rời đi, Thiên Đế Sơn chúng ta tuyệt đối sẽ không cản trở ngươi.
Nếu như Ninh Tiểu Xuyên còn ở đây, nhất định sẽ nhận ra thân phận của nam tử áo trắng này.
Người này chính là Học Cung Chi Chủ - Ngự Thiên Trì.
Người đi bên cạnh Ngự Thiên Trì là một đạo cô áo xanh, chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn không già lắm, nhưng lại khiến người khác có cảm giác lạnh lùng như băng. Đôi mắt của bà ta vĩnh viễn như có hàn vụ bao phủ, dưới chân giẫm một đám mây màu xanh, quả thực giống như một vị Tiên Nhân đạp mây mà tới.
Ba đại cao thủ của Thiên Đế Sơn tề tụ, phong kín ba phương vị của Thanh Tước Vương.
- Nói cho các ngươi biết, bổn cô nương thật sự không phải là Thanh Tước Vương gì đó, chỉ là dáng vẻ rất giống Thanh Tước Vương mà thôi… Này, các ngươi nhìn ta như vậy là sao?
- Được, vậy ngươi không phải là Thanh Tước Vương, chúng ta nhận nhầm người rồi. Thế nhưng Chí Tôn Khí trong tay ngươi quả thật là bảo vật của Ngự gia, phải chăng nên trả lại cho lão hủ hay không?
- Vậy sao? Thế nhưng hắn đã đưa cho ta rồi a?
Thanh Tước Vương chỉ vào thi thể không đầu nằm trên mặt đất, đó là thi thể của Ngọc Lam Đại Đế, chẳng qua cái đầu đã bị người khác chặt đi.
Rốt cuộc là Ngọc Lam Đại Đế có nói đưa hay không?
Tất nhiên là chết không đối chứng rồi.
- Cô nương cưỡng từ đoạt lý như vậy, lão hủ chỉ có thể đích thân ra tay để thu hồi bảo vật trong gia tộc mà thôi.
Ngự Thiên Trì bước về phía trước một bước, chỉ trong một bước đã đứng cách Thanh Tước Vương mười trượng.
Xoạt...
Ngự Thiên Trì rút chiến kiếm bên hông ra, chỉ về phía Thanh Tước Vương.
Hắn bày ra động tác như vậy, hoàn toàn khóa chết đường lui của Thanh Tước Vương.
Kiếm trong tay hắn cũng không phải là chiến binh Huyền Khí lợi hại gì, chỉ là một thanh thiết kiếm bình thường, được gọi là “Ân Sư kiếm”, chính là lễ vật mà ân sư của Ngự Thiên Trì tặng cho hắn, nên hắn mới dùng cái tên này để đáp lễ ân sư.
Thế nhưng, thanh thiết kiếm bình thường như vậy lại tạo thành áp lực cực lớn cho Thanh Tước Vương, vượt qua áp lực mà Úy Trì Hải lúc trước tạo thành đối với nàng.
- Nếu như đã muốn chiến, vậy ta cũng phải xem xem cường giả của Thiên Đế Sơn rốt cuộc cường đại đến mức nào?
Hai mắt Thanh Tước Vương trở nên sắc bén, hai tay cầm Chí Tôn Khí, yêu nguyên trong cơ thể không ngừng truyền vào trong Chí Tôn Khí, thúc giục toàn bộ lực lượng của Chí Tôn Khí ra.
Một luồng lực trường khủng bố, lấy thân thể nàng làm trung tâm, bạo phát ra ngoài.
Úy Trì Hải và đạo cô áo xanh cũng biết uy lực của Chí Tôn Khí cực kỳ khủng bố, cho nên đều thối lui rất xa, sợ bị chiến hỏa ảnh hưởng.
- Cô nương, ngươi thật sự muốn chiến ư? Nếu như ngươi bị lão hủ trấn áp thì sẽ bị giam giữ 500 năm đó.
Ngự Thiên Trì lộ vẻ nhàn nhã thong dong, cho dù trong tay Thanh Tước Vương cầm Chí Tôn Khí thì cũng không hề cảm thấy chút áp lực nào.
- Dừng, ngươi cho rằng chỉ bằng vào hai câu nói là có thể đánh tan võ tâm tất thắng của bổn cô nương sao? Hôm nay, ngươi nhất định phải chết, ngay cả Thần cũng không cứu được ngươi.
Trên người Thanh Tước Vương toát ra một ngọn lửa màu xanh, bao trùm lấy toàn thân.
Thanh hỏa thiêu đốt không gian cháy vặn vẹo.
Ngự Thiên Trì cũng không hề khinh suất, ngược lại rất thận trọng ứng phó với Thanh Tước Vương, hắn cảm thấy nàng là một đại địch.
Lúc Thanh Tước Vương chuẩn bị đánh Chí Tôn Khí ra, Ngự Thiên Trì cũng thoáng lui về sau nửa bước, không hề có ý định ngạnh kháng Chí Tôn Khí.
Thế nhưng, đúng lúc này, Thanh Tước Vương lại đột niên thu Chí Tôn Khí vào trong tay áo, quay đầu bỏ chạy, hóa thành một đạo thanh diễm, hô lên:
- Hôm nay bổn Vương không rảnh đấu pháp với các ngươi, ngày sau nhất định sẽ tự mình tới Thiên Đế Sơn bái phỏng.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã lao ra khỏi dị không gian, sau đó biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Ba đại cao thủ của Thiên Đế Sơn đều không kịp phản ứng.
Ngự Thiên Trì cũng thoáng sững sờ, sau đó lộ vẻ kinh ngạc, bật cười nói:
- Thanh Tước Vương dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành, tác phong hành sự quả thật chúng ta không thể đoán được a.
- Ngự sư đệ, rốt cuộc có đuổi theo hay không?
Úy Trì Hải hỏi.
Ngự Thiên Trì lắc đầu, nói:
- Nàng không phải là Yêu thú bình thường, dường như đang cố ý che giấu thực lực của mình, nếu như thật sự chiến đấu, cho dù ba người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của nàng. Hơn nữa, ưu thế của nàng là tốc độ, chúng ta có đuổi cũng không kịp.
- Thế nhưng nàng đã cướp đi Chí Tôn Khí của tộc ngươi, hơn nữa còn vi phạm ước định giữa Phạm Yêu Vương và Thiên Đế Sơn, chẳng lẽ cứ mặc cho nàng ta đào tẩu ư?
Đạo cô mặc áo xanh nói.
Ngự Thiên Trì nói:
- Chí Tôn Khí của tộc ta thì ta nhất định phải đòi lại, thế nhưng ước định mà Phạm Yêu Vương và Thiên Đế Sơn ký kết cũng chỉ là hình thức mà thôi. Ký kết hiệp ước với Yêu thú, chỉ có thể ràng buộc ở ngoài sáng mà thôi. Giống như vừa rồi, Thanh Tước Vương một mực cho rằng chúng ta nhận lầm người, chúng ta còn có biện pháp gì đây?
- Nha đầu kia thực đáng ghét, nếu để ta bắt được, nhất định phải giam giữ nàng 500 năm.
Úy Trì Hải nói.
Đạo cô áo xanh nói:
- Việc cấp bách hiện nay là hoàn thành nhiệm vụ mà chưởng giáo giao cho, Thần Nữ điện hạ đã truyền tin về, nói rằng Thiên Đế Thần Cung mấy năm trước đã từng mở ra một lần, rất nhiều tài tuấn trẻ tuổi của Ngọc Lam Đế quốc đều nhận được chỗ tốt mà Thần Linh lưu lại, trong đó có không ít người đạt tới đẳng cấp thiên phú “ngàn năm khó gặp”, những thiên tài tuấn kiệt này, đều phải được chọn vào Thiên Đế Sơn, nếu như rơi vào tay những thế gia cổ xưa khác, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn đối với Thiên Đế Sơn chúng ta.
Ngự Thiên Trì và Úy Trì Hải đều khẽ gật đầu, đây mới là nhiệm vụ trọng yếu nhất đối với chuyến đi đến Ngọc Lam Đế quốc của bọn họ lần này.