- Tốc độ của Ninh Tiểu Xuyên không ngờ lại nhanh như vậy! Ta quá sơ xuất rồi! Tuyệt đối không thể khinh thị hắn! Không thể lại mặc cho hắn xuất thủ như vậy!
Lê Trọng Lâu vừa định phản kích, thế nhưng ngay khi hắn vừa mới xoay người, vặn thắt lưng, thì một đạo thiểm điện lớn cỡ miệng chén đột nhiên từ trên không trung đánh thẳng xuống, trực tiếp bổ lên đỉnh đầu hắn.
Ầm!
Lê Trọng Lâu lập tức rơi thẳng xuống đất, cả người đều bốc lên khói đen, làn da trở nên cháy đen, mái tóc toàn bộ đứng lên, mỗi một sợi tóc đều đang lưu động điện mang!
May mà toàn thân hắn có Lam Niết Hỏa hộ thể, tuy rằng thoạt nhìn thập phần chật vật, thế nhưng lại cũng không bị thương tổn tới bổn nguyên.
- Khốn kiếp!
Lê Trọng Lâu nói thế nào cũng là nhân vật phong hoa tuyệt đại, từ nhỏ đến lớn chỉ có người khác bị hắn đánh bại, chưa từng bao giờ chật vật như lúc này.
Hắn vỗ mạnh một chưởng lên trên mặt đất, vừa mới định phóng vọt lên, thế nhưng trong hư không lại xuất hiện một đầu đại thủ bị thiểm điện bao phủ, một lần nữa đánh cho hắn nằm rạp trên mặt đất, da tróc thịt bong, áo bào trên người bị đánh cho chia năm xẻ bảy!
Thình thịch!
Hắn nặng nề ngã rạp trên mặt đất, mặt úp xuống dưới, lưng hướng lên trên, mũi bị đập gãy, trong miệng mũi đều chảy ra từng dòng huyết dịch nóng rực.
Đám người vây xem đứng ở phía dưới chiến đài đều ngây ra như tượng! Quyết đấu vừa mới bắt đầu, Lê Trọng Lâu trước giờ bách chiến bách thắng không ngờ lại bị đánh cho thê thảm như vậy!
Ngay cả Lạc Vũ cũng cảm thấy kinh hãi. Nàng biết rõ sự cường đại của Lê Trọng Lâu hơn bất kỳ ai khác. Cho dù Lê Trọng Lâu có ý định muốn nhường Ninh Tiểu Xuyên ba chiêu, cũng không cần thiết mặc cho Ninh Tiểu Xuyên xuất thủ công kích hắn một cách thê thảm như vậy!
Giải thích duy nhất, đó chính là Lê Trọng Lâu cũng không phải đang nhường Ninh Tiểu Xuyên, mà là, hắn căn bản ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có!
Kể từ khi Lạc Vũ quen biết Ninh Tiểu Xuyên cho tới nay, vẫn luôn cho rằng Ninh Tiểu Xuyên là một Dưỡng Tâm Sư thiên tài nhưng chiến lực nhược tiểu! Thời điểm tại Khảo thí Thiên Môn, nàng còn dự định bảo hộ hắn nữa.
Nàng không ngờ rằng, Ninh Tiểu Xuyên lại ẩn tàng tu vi cường đại như thế!
- Ngươi còn muốn nhường ta nữa không?
Ninh Tiểu Xuyên đứng thẳng trên chiến đài, hai tay chắp sau lưng, nhãn thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Lê Trọng Lâu đang quỳ rạp trên mặt đất.
Lê Trọng Lâu từ dưới đất chật vật bò dậy, cắn chặt hai hàm răng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên. Một cỗ chiến ý càng ngày càng lớn mạnh từ trong cơ thể hắn phát ra, nói:
- Chớ đắc ý quá sớm! Hiện tại chỉ mới bắt đầu!
Ào ào!
Lam Niết Hỏa từ trong lỗ chân lông toàn thân Lê Trọng Lâu lan tràn ra, hỏa diễm trở nên càng thêm tràn đầy, đem không khí thiêu đốt cho vặn vẹo một trận.
Lực lượng của hắn so với vừa rồi cường đại hơn không chỉ gấp mười lần, mỗi khi phun ra một hơi thở, giống như là có thể thổi ngã núi cao vậy.
Đây mới là thực lực chân chính của Lê Trọng Lâu!
Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên nghiêm túc hơn. Vừa rồi hắn có thể đánh cho Lê Trọng Lâu trở nên chật vật như vậy, đó là bởi vì Lê Trọng Lâu khinh địch. Hắn muốn nhường Ninh Tiểu Xuyên ba chiêu, dùng việc này để sỉ nhục Ninh Tiểu Xuyên, khiến cho mọi người nghĩ rằng hắn và Ninh Tiểu Xuyên căn bản không phải cùng một cấp bậc!
Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên là không khách khí, thi triển thủ đoạn nhanh nhất, liên hoàn xuất thủ, đem Lê Trọng Lâu hoàn toàn áp chế, khiến cho Lê Trọng Lâu ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có!
Cho nên, vừa rồi Lê Trọng Lâu mới có thể bị đánh cho chật vật như vậy!
Tuy rằng vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên cũng không có sử dụng lực lượng mạnh mẽ nhất, thế nhưng Lê Trọng Lâu có thể chống đỡ được ba chiêu của hắn, còn có thể từ trên mặt đất đứng lên, liền nói rõ Lê Trọng Lâu tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản!
Lê Trọng Lâu không hề cho Ninh Tiểu Xuyên cơ hội xuất thủ một lần nữa, chủ động khởi xướng công kích.
Một thanh chiến kiếm lam sắc từ trong ngọn lửa đâm ra!
Trên kiếm phong mang theo độc tố của Phệ Hồn Lan, kiếm quang vô cùng sáng ngời, khiến cho ánh sáng mặt trời cũng phải lờ mờ thất sắc.
- Vạn Kiếm Hóa Vũ!
Ninh Tiểu Xuyên dang rộng hai tay, từ trước ngực bay ra vô số quang mang. Mười thanh chiến kiếm từ trong cơ thể hắn lao ra, hóa thành một mảnh kiếm vũ khí thế cường đại.
Mười thanh chiến kiếm cường thế chém tới, đánh cho kiếm quang lam sắc văng tan tác.
Chiến kiếm lam sắc của Lê Trọng Lâu là Huyền khí Cửu phẩm, thế nhưng mười chuôi Chiến kiếm Thần thông Cụ tượng mà Ninh Tiểu Xuyên gọi ra, toàn bộ đều là Huyền khí Cửu phẩm!
Thời điểm Ninh Tiểu Xuyên tu thành Chí Tôn Thể, cũng đã dùng huyết dịch Chí Tôn trong cơ thể tế luyện qua mười thanh chiến kiếm này.
Về sau, lúc hắn độ Thiên kiếp, mười thanh chiến kiếm lại bị Thiên kiếp rèn luyện lại một lần, rốt cuộc toàn bộ đều hóa thành Huyền khí Cửu phẩm!
Sau khi mười thanh chiến kiếm kết thành Kiếm trận, uy lực bày ra tuyệt đối có thể so với uy lực của một kiện Chí Tôn Khí Hạ phẩm!
- Mười thanh Huyền khí Cửu phẩm! Hơn nữa toàn bộ đều đã luyện thành Cụ Tượng Thần Thông!
Lạc Vũ lại một lần nữa giật mình, ánh mắt cẩn thận đánh giá Ninh Tiểu Xuyên đứng ở trên chiến đài, giống như là muốn một lần nữa nhận thức lại hắn.
- Quá mạnh mẽ!
Nàng cũng là người tu luyện Kiếm đạo, thế nhưng nàng dường như cũng chỉ có thể đem ba thanh chiến kiếm Huyền khí Cửu phẩm luyện thành Thần thông Cụ tượng mà thôi!
Nếu như cố mạnh mẽ luyện nhập chiến kiếm Huyền khí Cửu phẩm thứ tư vào trong cơ thể, nàng rất có khả năng sẽ bạo thể mà chết!
Thể chất của Ninh Tiểu Xuyên sao có thể cường đại như vậy?
- Trời ạ! Một ít Cổ tộc truyền thừa mấy ngàn năm cũng chỉ có được một kiện Huyền khí Cửu phẩm, như vậy đã xem là chí bảo trấn tộc. Không ngờ Ninh sư huynh lại có tới mười kiện Huyền khí Cửu phẩm! Hơn nữa lại còn đem toàn bộ luyện thành Thần thông Cụ tượng nữa!
- Trước đây ta chỉ biết Ninh sư huynh rất cường đại, không ngờ hắn còn cường đại hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều!
Một tiểu đạo cô của Vạn Kiếm Cung cả kinh trừng mắt há miệng, kính nể sùng bái Ninh Tiểu Xuyên tới cực điểm.
- Ninh sư huynh không có bối cảnh Cổ tộc, không biết mười kiện Huyền khí Cửu phẩm kia của hắn là từ đâu mà có?
Một vị thiên chi kiêu nữ tò mò nói.
Nhạc Minh Tùng đứng kế bên nàng, đưa tay chỉ chỉ chính mình, dương dương đắc ý nói:
- Sư tỷ, kỳ thật những thanh chiến kiếm của hắn, đều là do ta giúp hắn luyện chế a! Haizzz… ai bảo chúng ta là huynh đệ đây chứ?
- Chỉ bằng vào ngươi?
Vị thiên chi kiêu nữ này nguýt dài khinh thường. Nàng biết rõ Nhạc Minh Tùng rất thích khoác lác, cho nên nàng căn bản mặc kệ hắn.
Theo như nàng nghĩ, Nhạc Minh Tùng ngay cả xách giày cho Ninh Tiểu Xuyên cũng còn không xứng! Hai người căn bản chênh lệch quá xa.
- Lớn lên quá đẹp trai chính là một sự bi ai a! Bất luận ngươi nói cái gì, cũng không có ai tin tưởng ngươi!
o0o
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên tế xuất ra mười thanh chiến kiếm, lực lượng của hắn cũng nhảy vọt lên tới một cấp bậc kinh khủng.
Trong mắt Lê Trọng Lâu lộ ra vài phần kinh sắc, thế nhưng tựa hồ cũng chỉ là kinh ngạc một chút, sau đó liền lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu bản lãnh thôi sao?
- Bao nhiêu đây bản lãnh, đã đủ để thu thập ngươi rồi! Kết trận!
Ninh Tiểu Xuyên nhẹ nhàng thoải mái đứng ở trung tâm chiến đài, áo bào tung bay, dùng tâm thần câu thông chiến kiếm, điều động mười thanh chiến kiếm mạnh mẽ cắm xuống mặt đất, hóa thành một tòa Kiếm trận, đem Lê Trọng Lâu bao vây tại trung tâm.
Vèo vèo!
Từ trong mười thanh chiến kiếm cắm dưới mặt đất kia, chợt lao ra hơn một ngàn đạo kiếm khí!
Tất cả các kiếm khí liên tiếp cùng một chỗ, hình thành nên một kiếm khí tráo hình cầu thật lớn, hóa thành một tòa tù thất kiếm khí.
Lúc mới chạy tới đây, Lạc Vũ vốn còn lo lắng cho sự an toàn của Ninh Tiểu Xuyên. Thế nhưng sau khi thấy được thực lực cường đại của Ninh Tiểu Xuyên, nàng lại bắt đầu lo lắng cho Lê Trọng Lâu. Nếu như Ninh Tiểu Xuyên thật sự giết chết Lê Trọng Lâu, Lê Tộc tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Ninh Tiểu Xuyên.
Thế lực của Lê Tộc tại Thiên Đế Sơn tương đối cường đại, nếu như giáng xuống thịnh nộ, không phải là một đệ tử như Ninh Tiểu Xuyên có thể ngăn cản nổi!
- Lam Niết Chi Thần!
Lê Trọng Lâu phát ra một tràng cười ác độc, đầu Pháp nhãn tại mi tâm hắn chậm rãi mở ra một cái khe nhỏ.
Vù!
Một đạo quang hoa lam sắc từ trong Pháp nhãn bắn ra, quang mang lợi hại không gì sánh được, đem tù thất kiếm khí mạnh mẽ xuyên thủng! Sau đó đạo quang mang còn phóng vọt tới khoảng chừng hơn một ngàn thước phía sau.
Một đạo hư ảnh lam sắc nhàn nhạt hiện ra sau lưng Lê Trọng Lâu, thân mặc chiến khải, chiều cao tới ba trượng, giống như một tôn Thần linh tay cầm chiến kiếm!
Pháp nhãn tại mi tâm Lê Trọng Lâu chính là Pháp nhãn trời sinh, bản thân ẩn chứa Lam Niết Hỏa!
Dùng lực lượng của Pháp nhãn, có thể thức tỉnh lại một tia lực lượng của Lam Niết Chi Thần, tại trong khoảng thời gian ngắn, có thể đề thăng chiến lực của hắn lên gấp ba lần!
- Phá cho ta!
Lê Trọng Lâu mượn được lực lượng của Lam Niết Chi Thần, quả thật giống như Chiến Thần phụ thể, lực lượng cuồng tăng. Hắn huy động chiến kiếm, cường thế phá vỡ tòa Kiếm trận do mười thanh chiến kiếm Huyền khí Cửu phẩm tạo thành!
Toàn thân hắn hóa thành một đạo quang mang lam sắc, hai tay cầm chiến kiếm, một kiếm chém mạnh về phía Ninh Tiểu Xuyên, chém ra một đạo kiếm quang sáng lạn.
Chiến kiếm lam sắc quanh năm được ngâm tẩm trong độc tố Phệ Hồn La, một khi dính vào làn da địch thủ, huyết nhục kẻ địch lập tức sẽ bị độc tố Phệ Hồn La ăn mòn, linh hồn cũng sẽ bị độc tố thôn phệ!
Pháp nhãn tại mi tâm Lê Trọng Lâu phát ra bảo quang lam sắc, hình thành nên một phiến lĩnh vực thiêu đốt hỏa diễm lam sắc, mạnh mẽ áp chế lực lượng của Ninh Tiểu Xuyên.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi có thể ép đến mức ta mượn dùng lực lượng của Lam Niết Chi Thần, cho dù hôm nay chết trong tay ta, ngươi coi như là chết có ý nghĩa!
Lê Trọng Lâu trầm giọng nói.
- Thật là buồn cười! Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?
Ninh Tiểu Xuyên đã nhìn ra tu vi của Lê Trọng Lâu, cũng là Sơ Thiên Cảnh đỉnh phong.
Cho dù hắn mượn dùng lực lượng của Lam Niết Chi Thần, đề thăng lên mấy lần chiến lực, Ninh Tiểu Xuyên cũng hoàn toàn không sợ hắn.
Ninh Tiểu Xuyên không muốn tiếp tục dây dưa với Lê Trọng Lâu nữa, dự định tốc chiến tốc thắng. Hắn điều động mười thanh chiến kiếm trở về, tiến hành thủ hộ thân thể tại trung tâm!
- Thiên Tôn Ấn!
Mi tâm Ninh Tiểu Xuyên chợt hiện ra một tia quang điểm, một đạo ấn ký thần bí xuất hiện, tản mát ra thánh quang bạch sắc sáng ngời.
Toàn bộ chiến đài đều bị thánh quang bao trùm, ngay cả quang hoa lam sắc do mi tâm Lê Trọng Lâu phát ra cũng hoàn toàn bị áp chế xuống.
Bên trong thánh quang bạch sắc, thân thể Ninh Tiểu Xuyên huyền phù trên hư không, hai tay chắp lại, quả thật giống như là một vị thiếu niên Thiên Tôn đang ngạo nghễ hết thảy sinh linh thế gian!
Tâm thần Lê Trọng Lâu chấn động, bị lực lượng Thiên Tôn Ấn hoàn toàn áp chế, thân thể giống như là rơi vào trong vũng bùn, cho dù muốn động một ngón tay cũng gian nan dị thường.
Ninh Tiểu Xuyên chắp một tay sau lưng, một tay hướng về phía đỉnh đầu Lê Trọng Lâu đè xuống.
Ầm!
Một cái thủ ấn khổng lồ áp xuống đỉnh đầu Lê Trọng Lâu, quả thật giống như một tòa ngũ chỉ sơn nặng nề vậy, ép tới mức hắn không thể thở nổi!
- Ta… không… thua…
Lê Trọng Lâu không hổ là Vương giả thế hệ trẻ, có thể chất tuyệt đỉnh, vậy mà dùng hai tay chống đỡ lại cái thủ ấn khổng lồ kia.
- Quỳ xuống cho ta!
Trong miệng Ninh Tiểu Xuyên phát ra một tiếng quát chói tai, phun ra âm ba đại hà, đụng lên trên thân Lê Trọng Lâu, đánh cho Lê Trọng Lâu phun ra một ngụm tinh huyết.
Phịch!
Dưới áp lực khổng lồ, Lê Trọng Lâu bị Thiên Tôn Ấn và lực lượng thủ ấn ép cho quỳ xuống trên mặt đất.
Trong đầu của hắn tràn ngập khuất nhục. Việc này so với giết hắn, còn khiến cho hắn khó chịu hơn gấp trăm lần!
Hắn thân là Đệ nhất thiên kiêu của Lê Tộc, còn là Vương giả thế hệ trẻ, bình thường tâm cao khí ngạo đến mức nào? Không ngờ bây giờ lại bị người khác đánh cho quỳ xuống!
Hắn muốn dưới sự áp chế của lực lượng Thiên Tôn Ấn cố gắng đứng dậy, thế nhưng cỗ lực lượng khủng bố kia lại ép tới mức mỗi một lỗ chân lông toàn thân hắn đều đang chảy máu.
Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên sẽ không cho phép hắn đứng lên!
Vụt...
Xương đùi hai chân Lê Trọng Lâu gãy nát, đau đớn đến mức thiếu chút nữa là ngất đi. Thế nhưng cảm giác nhục nhã trong lòng kia lại càng khiến cho hắn vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể lập tức đào một cái hố nhảy vào!