Thần Ma Thiên Tôn

Chương 714: Phật thủ ấn



Đây là một trận giao phong kinh thiên động địa, vượt qua nhận thức của người bình thường, chỉ một chiêu Thần Thông tùy ý cũng mang lực lượng trời long đất lở.

Trên trời, từng đoàn ma hỏa thiêu đốt hừng hực, hiện ra một màu tím đen. Thiên Nhân mộ lâm là một mảnh huyết thổ viễn cổ, khắp nơi đều là một màu đỏ sậm.

Sắc thái của trời và đất đều rất bất thường, khiến người ta không khỏi hoài nghi bản thân đang ở Minh giới.

Dạ Quy Nhân và lão nhân thủ mộ đều là tồn tại cấp bậc lão ngoan đồng, mỗi lần ra tay, đều tản mát ra lực lượng cuộn trào, khiến cho đám người Bảo Châu Địa Tạng và Ninh Tiểu Xuyên đều có cảm giác không thở dốc nổi.

Dạ Quy Nhân điểm ra một chỉ, quan tài mai táng trong huyết thổ lần lượt từ dưới đất chui lên.

Chừng 360 cái quan tài, bên trong chứa đựng thi cốt của 360 Thiên Nhân.

Nhận được chỉ thị của Dạ Quy Nhân, 360 cái thi cốt Thiên Nhân từ trong quan tài bay ra, giống như thiên binh thiên tướng, miệng thổ ra 360 cột sáng, rót vào trong cơ thể Dạ Quy Nhân.

Hắn muốn mượn lực lượng của người chết để phá vỡ trận pháp mà tổ tiên Kim tộc bố trí bên ngoài Thánh sơn.

Chỉ khi phá vỡ trận pháp, mới có cơ hội giết chết lão nhân thủ mộ.

Xoạt...

Lão nhân thủ mộ dang hai tay ra, bên trong phần mộ tổ tiên cực lớn sau lưng phóng ra một chuỗi ánh sáng màu vàng, ngưng tụ giữa song chưởng của hắn, tạo thành một quả cầu ánh sáng.

Hắn muốn mượn nhờ lực lượng tổ tiên phần mộ Kim tộc, tập trung ý chí của lịch đại tổ tiên Kim tộc.

Lực lượng lịch đại tổ tiên Kim tộc hòa hợp với hắn làm một thể, khiến cho thân thể của hắn biến thành màu vàng, giống như hoàng kim đúc luyện mà thành.

Quả cầu ánh sáng giữa song chưởng của hắn lập tức bị hắn đánh ra ngoài.

Quả cầu ánh sáng này càng lúc càng lớn, cuối cùng, đường kính của quả cầu ánh sáng đạt tới 500 mét, không ngừng xoay tròn, giống như một khối tinh cầu màu vàng xẹt qua bầu trời.

Đám người Ninh Tiểu Xuyên đứng dưới Thánh sơn, ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác giống như một khối tinh cầu từ thiên ngoại rơi xuống, chắn ngang hơn phân nửa bầu trời mà tầm mắt nhìn thấy.

Loại cảm giác này, đặc biệt rung động. Thần Thông của một người, không ngờ có thể cường đại đến trình độ như vậy.

Ầm ầm ầm...

Vô số thi cốt Thiên Nhân từ trên trời rơi xuống, giống như một trận mưa rào.

Ngay cả Dạ Quy Nhân cũng bị trọng thương, căn bản không thể ngăn được ý chí của lịch đại tổ tiên Kim tộc.

Áo bào đen trên người hắn bị chấn nát, lộ ra một cái thân thể khủng bố dữ tợn.

Đây căn bản không phải là thân người, mà là một cái xác chết thối rữa, toàn thân mục nát, thậm chí còn có thi trùng nhung nhúc trong thịt của hắn.

Gương mặt của hắn dị thường khủng bố, trên đầu mọc thi lông đỏ như máu, mặt xanh nanh vàng, hốc mắt thối rữa, lõm sâu vào bên trong.

- Đây thật sự là người sống ư?

Nhìn thấy chân thân của Dạ Quy Nhân, ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng không nhịn được mà hít một ngụm hàn khí.

Kim Lăng và Vân Tế càng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch.

Ngay lúc Dạ Quy Nhân và Lão nhân thủ mộ đấu pháp, một đại hòa thượng đi chân trần tới bên cạnh Thiên Nhân mộ địa, nhìn chằm chằm vào đám hỏa vân thiêu đốt trên bầu trời mộ địa, nói:

- A Di Đà Phật! Nghiệp chướng, nghiệp chướng.

Dứt lời, đại hòa thượng liền trực tiếp đi thẳng vào bên trong Thiên Nhân mộ địa.



Lão nhân thủ mộ đánh Hám Đế Chuy ra, muốn triệt để trấn sát Dạ Quy Nhân.

- Dạ Quy Nhân, ngươi sớm đã quay về với cát bụi rồi, nên chôn cất dưới đại địa, hôm nay lão hủ sẽ tiễn ngươi một đoạn đường.

Lão nhân thủ mộ thản nhiên nói.

Hám Đế Chuy khổng lồ như một tòa núi, từ trong tầng mây nện xuống, còn chưa chạm đất đã khiến cho mặt đất lõm xuống một cái hố sâu.

Hám Đế Chuy là Chí Tôn Khí trung phẩm, căn bản không phải cùng một cấp bậc với Chí Tôn Khí hạ phẩm, uy lực cường đại hơn rất nhiều.

Dạ Quy Nhân mạnh mẽ ngăn lại một kích của Hám Đế Chuy, thân thể nứt toác ra, giống như bị đánh vỡ nát. Thế nhưng, trong cơ thể hắn lại tràn ra một luồng ma khí màu đen, hóa thành từng cái xích sắt, khiến cho thân thể sắp nghiền nát lại ngưng hợp một lần nữa.

- Đáng giận!

Trong Thiên Nhân mộ địa, ngươi có thể mượn nhờ ý chí của lịch đại tổ tiên Kim tộc, cho nên mới thắng ta một bậc. Nếu như ra ngoài, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của bổn tọa.

Dạ Quy Nhân lạnh lùng nói.

Lão nhân thủ mộ nói:

- Lúc này chẳng phải ngươi đang mượn nhờ thi khí của đông đảo cổ thi Thiên Nhân, cho nên mới có thể đạt được lực lượng cường đại như bây giờ hay sao?

- Hừ, ngươi cũng đừng vội đắc ý. Bây giờ bổn tọa sẽ đi Kim tộc, giết sạch toàn bộ già trẻ lớn bé của Kim tộc. Ha ha.

Dạ Quy Nhân cuồng tiếu một tiếng, liền hóa thành một đoàn ma vân, bay về phía Thiên Xu Đế Thành.

- Ngươi…

Trong lòng Lão nhân thủ mộ thoáng kinh hãi, đang muốn truy đuổi Dạ Quy Nhân.

Ầm ầm ầm...

Bỗng nhiên, từ phía chân trời bay tới một cái Phật thủ ấn màu vàng cực lớn, cao tới trăm trượng, vô số Phật văn trong tay bay lượn, phát ra Phật âm thần thánh, đánh tan đoàn ma khí đang muốn bay ra khỏi Thiên Nhân mộ lâm.

Dạ Quy Nhân miệng hộc máu tươi, từ trên trời rơi xuống, rơi mạnh trên mặt đất.

Hắn lập tức đứng dậy, hai chân dậm mạnh xuống đất, hàm răng cắn chặt, đôi tay chống lên trời, muốn đỡ lấy Phật thủ ấn màu vàng kia.

Thế nhưng, hắn chỉ chống đỡ được trong nháy mắt thì đã bị Phật thủ ấn đè gục xuống.

Phật thủ ấn hóa thành từng tia sương khói màu vàng, chậm rãi tán đi.

Trên mặt đất, vẻn vẹn chỉ lưu lại một cái hố lớn hình năm ngón tay.

- A Di Đà Phật! Nghiệp chướng, lão nạp đã đến rồi, sẽ không để ngươi tiếp tục đi đồ sát tu sĩ của tộc khác nữa.

Một hòa thượng từ trong màn đêm đi ra, ống tay áo trôi nổi bồng bềnh, trang nghiêm thần thánh không gì sánh được, tựa như Phật Đà giáng thế.

Hắn có đôi mắt hiền hòa từ ái, hai tay chắp trước ngực, sau đầu uốn lượn một vòng Phật quang màu vàng, miệng niệm “Vãng Sinh kinh”.

Không ngờ hắn đang siêu độ cho vong hồn của Dạ Quy Nhân.

Kim Lăng khiếp sợ nói:

- Phật tăng thật lợi hại, không ngờ chỉ một chưởng đã trấn sát Dạ Quy Nhân, Bắc Cương lại có người mạnh như vậy sao?

- Quả thực rất cường đại, bà mẹ nó, hòa thượng này quả nhiên vẫn một mực ẩn giấu tu vi, giả vờ rất giỏi, rõ ràng tu vi tuyệt đỉnh, lại muốn đi lừa gạt tiền người khác khắp nơi.

Ninh Tiểu Xuyên hung hăng mắng một câu.

Thi thể của Dạ Quy Nhân nằm tại trung tâm cái hố hình năm ngón tay, ma khí trên người bị kinh văn của hòa thượng tinh lọc, đã triệt để đoạn tuyệt sinh cơ.

Thế nhưng, tại vị trí trái tim của Dạ Quy Nhân thì vẫn thiêu đốt một đoàn ma hỏa, tựa như suốt đời không tắt, giống như một cái quỷ đăng cháy âm ỉ trong bóng tối.

Vụt...

Ninh Tiểu Xuyên hóa thành một đạo lưu quang bảy màu, bay tới chỗ thi thể Dạ Quy Nhân, muốn thu lấy “Tịch Diệt Ma Hỏa” trong cơ thể Dạ Quy Nhân.

Thế nhưng, lúc Ninh Tiểu Xuyên đến bên cạnh thi thể của Dạ Quy Nhân, một tay chụp xuống, đột nhiên thấy trước mắt hoa lên.

Một bóng người xuất hiện.

- “Tịch Diệt Ma Hỏa” là hỏa diễm tà ác nhất thế gian, nhất định phải thu lấy nó, tránh để cho nó bị tu sĩ khác luyện hóa, sẽ lại tạo thành một đại ma đầu khác.

Đại hòa thượng một tay cầm ma diễm màu tím đen, thở dài nói.

Cánh tay Ninh Tiểu Xuyên vồ hụt, không thể không thu hồi, lạnh lùng nhìn về phía đại hòa thượng, nói:

- Đàn Càn hòa thượng, rốt cuộc ngươi muốn làm trò quỷ gì?

- Haizz…

Đàn Càn hòa thượng nhìn Ninh Tiểu Xuyên đầy vẻ kinh ngạc, sau đó cười mỉm, nói:

- A Di Đà Phật! Quả nhiên hữu duyên, Ninh thí chủ, không ngờ ngươi cũng ở đây, duyên phận của chúng ta thật sự là không cạn.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- A Di Đà Phật! Bần tăng là một người tu Phật thành kính thật thà.

Đàn Càn hòa thượng chắp tay trước ngực, vái chào Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên triệt để im lặng, nói:

- Hòa thượng, nếu ngươi đã không muốn nói thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Thế nhưng, vừa rồi ngươi nói, duyên phận giữa chúng ta rất sâu, bây giờ, ta lại muốn thương lượng với ngươi một chuyện.

Đàn Càn hòa thượng nheo mắt lại, nói:

- Ngươi muốn Tịch Diệt Ma Hỏa trong tay bần tăng?

- Đúng vậy!

Đàn Càn hòa thượng lắc đầu, nghiêm nghị nói:

- Đây là hỏa diễm mang điềm xấu, phàm là người muốn luyện hóa loại hỏa diễm này, đều sẽ lầm vào Ma đạo, cuối cùng vạn kiếp bất phục! Bần tăng tuyệt đối không thể giao cho ngươi, để người bước theo con đường của Dạ Quy Nhân.

- Thật sự không thể thương lượng sao?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Đàn Càn hòa thượng nói:

- Việc này tuyệt đối không thể thương lượng, bần tăng sẽ triệt để tinh lọc “Tịch Diệt Ma Hỏa”, khiến nó biến mất khỏi thế gian, tránh cho càng nhiều người vô tội vì nó mà chết. A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai.

- Một ngàn Huyền thạch địa phẩm.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Lông mày Đàn Càn hòa thượng khẽ co giật, thoáng do dự một lát, cuối cùng nói:

- Một vạn Huyền thạch địa phẩm! Thiếu một viên cũng không được.

- Một vạn Huyền thạch địa phẩm… Cái giá này quá cao, trên người ta căn bản không có nhiều Huyền thạch như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên nghiến răng nghiến lợi, rất muốn bóp chết lão Đàn Càn hòa thượng này.

Hòa thượng này làm thịt thật sự quá độc ác.

- A Di Đà Phật. Tịch Diệt Ma Hỏa chính là hỏa diễm ảnh hưởng tới tâm thần tu sĩ, không nên tồn tại trên thế gian này, lão nạp phải vì thiên hạ chúng sinh mà tinh lọc nó…

Đàn Càn hòa thượng nghiêm túc nói.

- Ta sẽ trả thay hắn một vạn Huyền thạch địa phẩm.

Kim Lăng đi tới, cung kính cúi đầu với Đàn Càn hòa thượng.

Nàng lấy ra một chiếc túi Càn Khôn, đưa vào trong tay Đàn Càn hòa thượng.

Đàn Càn hòa thượng thu lấy túi Càn Khôn, xem xét số lượng Huyền thạch bên trong. Sau đó nhét túi Càn Khôn vào trong ngực, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười thâm ý, nói:

- A Di Đà Phật! Hết thảy mọi thứ trên thế gian đều có duyên pháp. Ninh thí chủ và Tịch Diệt Ma Hỏa này có duyên phận quá sâu, khó có thể phân cách, lão nạp cũng chỉ có thể thuận theo thiên ý, giao Tịch Diệt Ma Hỏa này cho Ninh thí chủ.

- Chậm đã!

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Hòa thượng, hãy trả lại Huyền thạch cho nàng ta, cho dù phải mua thì ta cũng sẽ dùng Huyền thạch của mình để mua.

Đàn Càn hòa thượng nhăn mặt khổ sở, nói:

- Đừng làm vậy a! Bần tăng đã nhận rồi, nào có đạo lý lấy ra? Hơn nữa, bây giờ ngươi cũng không có đủ một vạn Huyền thạch địa phẩm.

- Nếu không có đủ một vạn Huyền thạch địa phẩm thì chứng tỏ ta và Tịch Diệt Ma Hỏa chưa đủ duyên phận, hôm nay, ta không muốn nó nữa.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ninh Tiểu Xuyên không muốn thiếu nợ người khác, đặc biệt là thiếu nợ nữ nhân.

Kim Lăng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, hung hăng dậm chân, cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên thật quá không thức thời.

Đàn Càn hòa thượng không cam lòng trả Huyền thạch lại cho Kim Lăng, thở dài nói:

- Được rồi! Bần tăng vốn không phải là người tham luyến tiền tài, những thứ đó đều là vật ngoài thân, là cặn bã. Ninh Tiểu Xuyên, nếu ngươi đáp ứng giúp bần tăng làm một chuyện, bần tăng có thể giao Tịch Diệt Ma Hỏa cho ngươi.

- Chuyện gì?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Đàn Càn hòa thượng nói:

- Thay bần tăng thanh lý môn hộ, tru sát nghiệt đồ.

- Tại sao ngươi không tự đi?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Đàn Càn hòa thượng nói:

- A Di Đà Phật, bần tăng không sát sinh.

- Lừa gạt ai vậy? Chẳng phải vừa rồi Dạ Quy Nhân bị ngươi một chưởng đánh chết sao?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Đàn Càn hòa thượng khổ sở nói:

- Oan uổng quá! Dạ Quy Nhân đã chết cách đây hơn nghìn năm rồi, bần tăng chỉ siêu độ thi cốt của hắn, để linh hồn của hắn được yên giấc mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên thở ra một hơi, nói:

- Được rồi! Dựa vào lực lượng của mình, để đạt được Tịch Diệt Ma Hỏa thì cũng nên làm chút chuyện. Hòa thượng, ngươi muốn ta giết tên nghiệt đồ nào?

- Địa Tạng Vương!

Đàn Càn hòa thượng thản nhiên nói.