Thần Ma Thiên Tôn

Chương 801: Luận anh hùng, ai là anh hùng?



Cũng không phải là không có khả năng này.

Phải biết rằng, trong một vài Tông phái, sau khi một vị sư thúc, sư bá vừa ý một nữ đệ tử trẻ tuổi nào đó, sẽ kết thành đạo lữ với nữ đệ tử đó, thậm chí sinh hạ con riêng, chuyện này cũng không phải là chưa từng phát sinh qua.

Nếu không phải Trung niên nam tử này là người theo đuổi Quang Minh Thánh Nữ thì tại sao khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, lại có bộ dạng giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy?

Giống như Quang Minh Thánh Nữ chính là nữ nhân của hắn vậy, đây quả thực là cố tình gây sự, khiến trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thập phần căm phẫn.

Ninh Tiểu Xuyên đánh giá trung niên nam tử từ trên xuống dưới một phen, lạnh giọng nói:

- Tiền bối, mặc dù tu vi của ngươi thâm hậu, dùng nguyên khí để áp chế thân thể già yếu, thế nhưng, niên kỷ thực sự e rằng đã hơn 500 tuổi rồi đúng không? Ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, lại còn quan tâm tới chuyện riêng của Quang Minh Thánh Nữ, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, e rằng sẽ tổn hại đến danh dự của tiền bối a.

Ninh Tiểu Xuyên biết rõ mình không phải là đối thủ của trung niên nam tử kia, cho nên sẽ không liều mạng vô ích, chỉ hi vọng có thể dùng tình cảm, dùng lý luận để giải thích cho đối phương hiểu mà chủ động rút lui.

Trung niên nam tử thoáng nhíu mày, dường như vẫn còn đang suy tư hàm ý trong những lời nói này của Ninh Tiểu Xuyên, chợt lên tiếng:

- Dựa vào cái gì mà lão phu không được nhúng tay vào chuyện riêng của Quang Minh Thánh Nữ?

- Hỏi rất hay!

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên cao giọng, ngôn từ sắc bén, nói:

- Dựa vào cái gì? Đương nhiên là dựa vào việc ngươi không có tư cách đó rồi. Quang Minh Thánh Nữ chính là nữ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất Quang Minh Thánh Thổ, thiên phú và mỹ mạo trác tuyệt, có thể xem là viên minh châu của Quang Minh Thánh Thổ. Nữ tử như nàng, vốn dĩ phải xứng với một thiếu niên anh kiệt thiên tư xuất chúng. Tiền bối, tuổi của ngươi hình như hơi lớn một chút rồi.

- Lại nói, ngươi dù sao cũng là tiền bối danh vọng vang xa trong Quang Minh Thánh Thổ, tại sao lại có thể có ý đồ xấu với vãn bối của mình như vậy chứ?

Trung niên nam tử cuối cùng cũng nghe hiểu được, thì ra tiểu tử này đã xem mình trở thành người theo đuổi Nguyệt nhi.

Nghĩ đến đây, Lận Phụng Hiên không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.

Đúng vậy, trung niên nam tử trước mắt, chính là phụ thân của Quang Minh Thánh Nữ, Lận Phụng Hiên.

Thực ra, Lận Phụng Hiên là người khí vũ hiên ngang, tư thái đường đường, mặc dù đã vào tuổi trung niên, thế nhưng vẫn là một mỹ nam tử tiêu sái phong độ. Quang Minh Thánh Nữ là nữ nhi của hắn, dáng vẻ của hai người tất nhiên cũng có chút giống nhau.

Thế nhưng, Quang Minh Thánh Nữ vẫn luôn mang lụa trắng che mặt, mà Ninh Tiểu Xuyên cũng chỉ mới thấy chân dung của nàng hai, ba lần, cho nên không thể nhận ra phụ thân của nàng cũng là chuyện bình thường.

Lại nói, Ninh Tiểu Xuyên tuyệt đối không thể ngờ rằng phụ thân của Quang Minh Thánh Nữ lại có thể đích thân đến tìm hắn.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy trung niên nam tử kia không nói gì, lập tức thở phào một hơi, nếu như trung niên nam tử kia thật sự muốn cùng quyết đấu với Ninh Tiểu Xuyên, e rằng có mười người như hắn cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Có thể không chiến mà khuất phục người khác, chẳng phải là tốt hơn rất nhiều sao?

Trước khi Lận Phụng Hiên đến tìm Ninh Tiểu Xuyên, tất nhiên đã sớm hiểu rõ con người Ninh Tiểu Xuyên, biết rõ thiên phú của tiểu tử này rất cao, tuyệt đối xứng đôi với Quang Minh Thánh Nữ.

Hắn đến tìm Ninh Tiểu Xuyên, thực ra chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa, chỉ khí tận mắt trông thấy, mới có thể xác định đối phương có đáng để mình gả con gái cho hắn hay không.

Cho tới bây giờ, biểu hiện của Ninh Tiểu Xuyên cũng không khiến cho hắn cảm thấy thất vọng chút nào, không ngờ dưới uy áp của một vị Chân Nhân mà vẫn có thể bảo trì thong dong trấn định, đây là tâm tính rất hiếm thấy trong những người thế hệ trẻ.

Đã bị hiểu lầm cho nên Lận Phụng Hiên cũng không nói ra thân phận của mình, thoáng cái thu hồi khí thế trên người, cười nói:

- Nghe xong một phen lý giải của tiểu huynh đệ, lão phu quả thực cảm thấy rất xấu hổ, thế nhưng, chuyện này thực sự không có biện pháp! Lão phu rất yêu Thánh Nữ điện hạ, không muốn nhìn thấy nàng chọn lầm người, đương nhiên, nếu như thật sự có một vị thiếu niên anh hùng có thể xứng đôi với nàng, lão phu tất nhiên sẽ đồng ý cắn răng bỏ qua yêu thích. Tiểu huynh đệ, ngươi cảm thấy người trẻ tuổi như thế nào mới có thể được gọi là thiếu niên anh hùng?

Không ngờ lại dễ khiến đối phương tỉnh ngộ hoàn toàn như vậy.

Quang Minh Thánh Nữ à, ngươi nhất định phải cảm tạ ta rồi, bằng không, bị một vị lão đầu tùy thời nhớ nhung, cuối cùng cũng không phải là chuyện tốt.

Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lát, nghiêm túc nói:

- Thiếu niên anh hùng tất nhiên là phải có thiên phú cao, phẩm hạnh tốt, hành vi chính trực, thẳng thắn vô tư, tâm tính kiên định, chí hướng cao xa, chỉ có người như vậy, mới xứng được gọi là thiếu niên anh hùng.

Lận Phụng Hiên lắc đầu, nói:

- Loại người như ngươi nói thì có rất nhiều, nhưng chỉ có thể coi là “thiếu niên anh kiệt”, không tính là “thiếu niên anh hùng”.

- Tiền bối cho rằng dạng người như thế nào mới xứng được gọi là “thiếu niên anh hùng”?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Lận Phụng Hiên nói:

- Người anh hùng là phải vô tư quên mình, không từ chối gian nguy, có thể vì người thân mà chiến đấu, có thể vì thương sinh thiên hạ mà chết.

-Người chỉ làm tốt việc của mình thì chỉ có thể xem là một người ưu tú. Có thể vì nhân tộc mà chiến đấu, vì sinh linh trong thiên hạ mà chiến đấu, mới có thể xem là anh hùng. Thiên hạ hôm nay, Yêu thú thế mạnh, tàn sát tộc nhân chúng ta, bao nhiêu nhân loại chết trong bụng Yêu thú? Bao nhiêu nhân loại bị đẩy lên tế đàn Yêu Thần, biến thành cỗ xương trắng? Ai có thể cứu được mọi người trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, ai có thể nắm giữ một mảnh lãnh thổ để nhân tộc sinh tồn thì người đó chính là anh hùng.

Ninh Tiểu Xuyên nghi hoặc liếc nhìn Lận Phụng Hiên, người có thể nói ra những lời đường đường chính chính như vậy, có thể là một người háo sắc đáng khinh ư?

Rốt cuộc hắn là ai?

Lận Phụng Hiên liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi cảm thấy lời của lão phu có đạo lý hay không?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Lời nói của tiền bối tất nhiên có đạo lý. Thế nhưng, trước mặt đại quân Yêu thú, lực lượng của một người cũng không có ý nghĩa gì, muốn nắm giữ một mảnh lãnh thổ để nhân tộc sinh tồn, trừ phi là Tử Kim Hoàng Chủ còn sống, Quang Minh Thần phục sinh, Thiên Đế giáng trần, cũng chỉ có những nhân vật như bọn họ mới có thể nghịch lại đại thế, diệt yêu ma, định càn khôn.

Lận Phụng Hiên cười nói:

- Cho dù là Quang Minh Thần, Tử Kim Hoàng Chủ và Thiên Đế thì không phải bọn họ cũng từng có lúc còn trẻ, từng yếu nhược hay sao? Muốn trở thành thiếu niên anh hùng, mấu chốt không phải là ngươi có thể làm được cái gì, mà là trong lòng ngươi có cái gì? Nếu nươi có một trái tim nhân từ, có một trái tim nghĩ đến thương sinh, chỉ cần ngươi hành động theo bản tâm của mình, tất nhiên sẽ có người xem ngươi là thiếu niên anh hùng.

Dứt lời, lỗ tai của Lận Phụng Hiên thoáng động, tựa như có người nào đó đang truyền âm cho hắn.

- Tiểu huynh đệ, lão phu còn có chuyện khác phải xử lý, lần sau hãy bàn tiếp a.

Nói xong, thân thể Lận Phụng Hiên khẽ động, hóa thành một chùm tia sáng, biến mất ngay trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.

- Người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại nói với ta những lời này?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhíu mày, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc.

Lời nói của trung niên nam tử kia, quả thực khiến nội tâm của Ninh Tiểu Xuyên sinh ra gợn sóng không nhỏ.

Lúc trước, Ninh Tiểu Xuyên biết rõ thực lực của mình ở trước mặt toàn bộ đại quân Yêu tộc, thật sự không đáng để nhắc tới. Cho nên, hắn chỉ muốn bảo hộ người bên cạnh mình, căn bản không nghĩ tới việc muốn bảo hộ toàn bộ nhân loại Bắc Cương.

Dù sao đi nữa, có được bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu chuyện tình thì đã tốt lắm rồi.

Thế nhưng, sau khi nghe trung niên nam tử nói xong, Ninh Tiểu Xuyên lại bất chợt có cách nghĩ khác, tâm tính xảy ra biến hóa vi diệu.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía Thánh môn, ánh mắt càng thêm kiên định, có lẽ mình phải thật sự làm chút chuyện gì đó, có thể cứu sống nhiều người hơn thì cũng tốt.



Tần La Phu đứng ở trên một chiếc phi thuyền nhỏ, nhìn thấy Lận Phụng Hiên bay trở về, hỏi:

- Ngươi thấy hài tử kia như thế nào?

Lận Phụng Hiên chậm rãi ngồi xuống, cầm bầu rượu rót vào trong chén, nhấp một ngụm, không nhanh không chậm trả lời:

- Không phải ngươi cũng đã nhìn thấy hắn rồi ư, cần gì phải hỏi ta?

Tần La Phu thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, da thịt trắng mịn, mái tóc dài vấn trên đỉnh đầu, mặc một thân cung trang, dáng vẻ ung dung lộng lẫy quý phái, xinh đẹp đôgnj lòng người, thập phần giống Quang Minh Thánh Nữ, quả thực không khác gì đúc ra từ một khuôn.

Lúc trước, Lận Phụng Hiên đã đi dò xét Ninh Tiểu Xuyên, Tần La Phu đứng trong tầng mây không xa, bởi vì tu vi của nàng cao hơn Ninh Tiểu Xuyên rất nhiều, lại có thể che giấu khí tức, cho nên mặc dù tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên cường đại, cũng không thể phát hiện ra nàng.

Tần La Phu có chút không vui, nói:

- Ta nói ngươi đi thăm dò nhân phẩm của hắn, ngươi lại nói chuyện nhân sinh đại đạo với hắn, với độ tuổi như hắn, có thể tu luyện thành tài, phẩm hạnh đoan chính đã là rất tốt rồi, ngươi còn muốn để hắn đi làm thiếu niên anh hùng, tế thế thiên hạ làm gì? Muốn trở thành nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, trở thành cường giả được thế nhân tôn trọng thì cần phải có thời gian tích lũy, trải qua thế sự nhân tình rèn giũa.

Lận Phụng Hiên cười đáp:

- Muốn trở thành con rể của ta, tất nhiên yêu cầu phải cao một chút rồi. Hơn nữa, ta cũng không nói hắn nhất định phải trở thành thiếu niên anh hùng,chỉ nói cho hắn biết một vài đạo lý, hành động như một cường giả thì càng phải mang lòng vì thiên hạ chứ không phải vì tư lợi. Tu luyện giới hiện nay, đã có quá nhiều người như vậy rồi.

Tần La Phu khẽ thở dài, nói:

- Nếu như thật sự đem Nguyệt nhi phó thác cho hắn, ta lại càng muốn hắn ích kỷ một chút chứ không phải lòng mang thiên hạ. Trong thời loạn thế này, người mang long lòng thiên hạ, thường thường đều không thể sống lâu được.

Lận Phụng Hiên bỗng nhiên đứng dậy, thần sắc vô cùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Thánh môn, khóe miệng khẽ giật, nói:

- Tại sao hắn lại đi về phía Thánh môn? Chẳng lẽ thực sự bị ngươi nói trúng rồi?

- Ai?

Tần La Phu hỏi.

Lận Phụng Hiên nói:

- Chính là tiểu tử đó, chẳng lẽ sau khi hắn nghe một phen thuyết giáo của ta, nhất thời xúc động, muốn đi làm thiếu niên anh hùng, xông ra chém giết với những thiên kiêu Yêu tộc thế hệ trẻ?

Sắc mặt của Tần La Phu cũng hơi đổi, nói:

- Thiên kiêu Yêu tộc thế hệ trẻ có một vài tồn tại nghịch thiên, mỗi người đều có thiên tư tu luyện thành Thần, trong đó thậm chí còn có vài hậu duệ Thần thú thuần huyết. Mặc dù thiên phú tại phương diện y thuật của tiểu tử kia rất cao, thế nhưng, tu vi nhất định kém xa những thiên tài đỉnh cấp đó. Nếu như hắn nhất thời xúc động, nhiệt huyết quá mức, chém giết với những thiên tài Yêu tộc đó, e rằng… hậu quả không thể lường được.

Sắc mặt Lận Phụng Hiên cũng trở nên khó coi, nói:

- Đúng vậy! Không biết đã có bao nhiêu thiên tài nhân tộc chết trong tay những kẻ yêu nghiệt nghịch thiên đó rồi, ngay cả Quang Minh Linh Tử cũng bị một quyền của đối phương đánh chết, thế hệ trẻ hiện nay của Nhân tộc, căn bản không có người nào có thể làm đối thủ của bọn chúng.

- Còn không phải là họa do ngươi gây ra sao? Không mau đuổi theo đi, nhất định phải cản hắn lại. Dù sao hắn cũng là người mà Nguyệt nhi yêu thích, nếu để Nguyệt nhi biết là vì ngươi xúi giục cho nên mới khiến hắn chết trong tay thiên kiêu Yêu tộc, nhất định Nguyệt nhi sẽ hận ngươi cả đời mất thôi.

Tần La Phu vội vàng hét lên.

Lận Phụng Hiên và Tần La Phu lập tức đuổi theo, muốn ngăn cản Ninh Tiểu Xuyên xông vào chiến trường.