Không lâu sau, Đàn Càn hòa thượng đã dẫn Ninh Tiểu Xuyên, Bảo Châu Địa Tạng, Tiểu Hồng đến Quang Minh Thánh Thổ.
Đại trận Thứ Thần bao quanh Quang Minh Thánh Thổ đã bị công phá, ngay cả trận pháp do Quang Minh Thần bố trí cũng không thể ngăn trở bước chân của đại quân Yêu tộc, đã bị công phá triệt để.
Thế nhưng, rất hiển nhiên là Yêu tộc cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn, để lại vô số Yêu thi.
Toàn bộ Thánh Thổ đều chia năm xẻ bảy, thi hài như núi, máu tương thành sông, cả một dãy sơn hà tú lệ đã bị tàn phá triệt để, toàn bộ thế giới đều chìm vào u ám.
Trên Thánh môn treo hơn mười bộ thi cốt Chân Nhân, tựa như đang treo thịt khô trong gió. Huyết dịch trong cơ thể bọn họ, không biết bị sinh linh gì hút khô, thi thể khô quắt giống như một lớp da phủ lên bộ xương, đặc biệt dữ tợn dọa người.
Trong hơn mười bộ thi cốt Chân Nhân kia, Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy một bộ thi thể rất quen thuộc.
Ninh Tiểu Xuyên đã từng gặp người này trong Quang Minh Thánh Thổ, chính là trung niên nhân có thân phận thần bí đã nói chuyện với Ninh Tiểu Xuyên về việc người như thế nào mới xứng được gọi là “thiếu niên anh hùng”.
Đáng tiếc, lúc gặp lại hắn thì đã không còn cơ hội tâm tình thiên hạ đại sư nữa, Âm Dương lưỡng cách.
Đi vào Thánh môn, chỉ thấy một cảnh tượng hoang tàn, mảnh đất trước kia là một vùng dược điền màu mỡ đã biến thành đất đai khô căn, cung điện lộng lẫy vàng son bị lửa lớn thiêu đốt, thiên tài tuấn kiệt, nữ tử mỹ lệ đều biến thành xương trắng.
Bỗng nhiên, toàn thân Ninh Tiểu Xuyên chấn động, nhìn về phía ngọn núi xa xa, chỉ thấy thi thể của một lão nhân.
Là Quang Minh Chưởng Giáo.
Hắn bị đóng đinh trên vách núi, trên người cắm một cái lôi đinh, đâm thủng trái tim, máu tươi nhuộm đỏ vách đá, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trời cao, tựa như đang hỏi thương thiên tại sao lại bất công như thế?
- Ngay cả… ngay cả Quang Minh Chưởng Giáo cũng vẫn lạc?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy khó chịu, nhìn thấy vô số hài cốt cường giả nhân loại, tựa như đang chứng kiến tương lai của mình.
Đột nhiên, trên bầu trời mở ra một đạo vết nứt kéo dài mấy mấy trăm dặm, tựa như cự ma há miệng, muốn thôn phệ mặt đất.
Vạn Âm Tiên Hậu từ trong kẽ nứt lao ra, toàn thân được bao trùm trong hào quang bạch ngọc, nàng thoạt nhìn giống như đã bị thương, máu tươi nhuộm đỏ cả trường bào màu trắng.
Nàng cầm Thiên Đế Nhận trên tay, xoay người chém một đao về phía hư không.
Hào quang của Thiên Đế Nhận bao trùm toàn bộ Quang Minh Thánh Thổ, lực lượng cường đại đến cực điểm, giống như có thể bổ đôi cả ngôi sao, chặt đứt cả sông lớn.
Ầm ầm ầm...
Một tòa tàn tháp từ trong tầng mây bay ra, cao chừng mấy ngàn thước, phát ra yêu âm quỷ dị, đánh nát đao quang, trấn áp về phía Vạn Âm Tiên Hậu.
Trên đỉnh của tòa tàn tháp có một nữ tử phong hoa tuyệt đại, nàng đứng trang nghiêm, quần áo theo gió mà bay phất phới, lông mày như lá liễu, tóc dài trắng như tuyết, đôi môi đỏi mọng lấp lánh, tựa như dùng hồng bảo thạch quý hiếm nhất điêu khắc thành.
Ánh mắt của nàng vô cùng ngạo nghễ, nói-
- Phi tử Thiên Đế, Thiên Đế là một kỳ tài bất thế, có thể nghịch thiên thành thần, đáng tiếc là không cùng sinh ra tại một thời đại, bằng không thì chưa chắc hắn đã có thể thành Thần đâu.
Mặc dù Vạn Âm Tiên Hậu rất hận Thiên Đế, thế nhưng lại vô cùng bội phục thiên tư của Thiên Đế, nói:
- Thiên Mộng Yêu Hoàng, ngươi thật không biết lượng sức mình. Cho dù là ngươi tại thời kỳ đỉnh phong, e rằng vẫn kém xa Thiên Đế a.
Thiên Mộng Yêu Hoàng nói:
- Vậy ư? Chẳng qua Thiên Đế có vận khí tốt, xâm nhập cổ động Phong Thần, đạt được bí quyết thành Thần, hơn một vạn năm trước, quy tắc thiên địa thay đổi, nghênh đón đại thời đại. Hắn vừa vặn sinh ra tại giai đoạn đầu của đại thời đại đó, cho nên mới có thể tu luyện thành Thần mà thôi.
- Nếu bàn về thiên tư, chưa chắc hắn đã vượt qua Tử Kim Hoàng Chủ. Tử Kim Hoàng Chủ trong thời đại “Vô Thần”, có thể tu luyện đến cực cảnh Thứ Thần, nếu để hắn sinh ra trong đại thời đại này, nhất định sẽ trở thành một vị thánh hiền tuyệt đại.
- Thiên Mộng Yêu Hoàng, ngươi đã chết rồi, cần gì phải nổi lên một trận gió tanh mưa máu nữa? Nếu như khiến người người oán trách, nhất định sẽ có người ra tay trấn áp ngươi, khiến ngươi vĩnh kiếp không thể siêu sinh.
Vạn Âm Tiên Hậu nói.
Thiên Mộng Yêu Hoàng thản nhiên nói:
- Bổn Hoàng muốn mượn máu tươi của ức vạn Nhân tộc để đúc luyện chân thân Thứ Thần, kẻ nào cản ta, ta sẽ giết hết. Quang Minh Thánh Thổ đã trở triệt để trở thành lịch sử, vị Đế phi như ngươi, cũng nên bụi về với bụi, đất về với đất rồi.
Yêu khí trên người Thiên Mộng Yêu Hoàng phát ra, bao trùm toàn bộ thiên địa, nàng đánh Trấn Nhân tháp ra, chấn vỡ mấy chục tòa núi cao, mặt đất sụp đổ, hư không vỡ vụn, tựa như thiên địa đều bị hủy diệt.
- Thiên Mộng Yêu Hoàng, có bần tăng ở đây, không cho phép ngươi làm càn!
Đàn Càn hòa thượng vãi Phật châu của vòng cổ ra, tản mát Phật quang lóa mắt. Phật châu trở nên to lớn không gì sánh được, tựa như 36 ngôi sao cùng xâu chuỗi thành vòng.
Ánh mắt Thiên Mộng Yêu Hoàng trở nên lạnh lùng, vung tay một cái, một mảnh yêu vân liền đánh cho Phật châu bay ngược trở về.
- Hòa thượng từ đâu tới, dám quản chuyện của bổn Hoàng?
Thiên Mộng Yêu Hoàng nhìn chằm chằm Đàn Càn hòa thượng, một đám Thần vân ngưng tụ trên đỉnh đầu nàng, vô số thiểm điện xẹt qua Thần vân, tùy thời có thể bộc phát lực lượng khủng bố, trấn sát Đàn Càn hòa thượng.
- Nực cười! Thiên Mộng Yêu Hoàng, ngươi vốn dĩ đã chết, lại muốn lưu lại ý niệm, gây sóng gió, tàn sát thương sinh, làm điều ngang trái, quả thực thiên địa bất dung. Mặc dù bần tăng là người xuất gia, thế nhưng lại một lòng từ bi, tuyệt đối không cho phép ngươi làm hại nhân gian.
Đàn Càn hòa thượng biết trên người Ninh Tiểu Xuyên có Trấn Yêu tháp, cho nên khí thế rất hăng hái, mạnh miệng quở trách tội trạng của Thiên Mộng Yêu Hoàng, bày ra bộ dạng vô cùng thống thiết phẫn nộ.
- Thiên Mộng Yêu Hoàng, bần tăng thấy ngươi tu hành không dễ, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần ngươi kịp thời thu tay, đình chỉ giết chóc, bần tăng sẽ độ ngươi chuyển thế. Nhưng nếu ngươi tiếp tục ngông cuồng càn rỡ, vậy thì đừng trách bần tăng thi triển đại Phật hiệu, đánh cho ngươi thần hình câu diệt.
- Chưa từng có kẻ nào dám dùng khẩu khí cuồng vọng như thế để nói chuyện với bổn Hoàng, xem ra ngươi cũng có bản lĩnh thật sự. Đã như vậy thì hòa thượng ngươi thử ra tay đi, bổn Hoàng cũng muốn chiêm ngưỡng xem ngươi làm thế nào đánh cho bổn Hoàng thần hình câu diệt?
Thiên Mộng Yêu Hoàng lạnh lùng nói.
Đàn Càn hòa thượng nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Ninh thí chủ, đưa Trấn Yêu tháp cho bần tăng mượn dùng một lát, hôm nay bần tăng nhất định phải hàng yêu trừ ma.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ vuốt sống mũi, đi tới trước mặt Đàn Càn hòa thượng, ghé sát vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói một câu.
Sau khi nghe Ninh Tiểu Xuyên nói, sắc mặt Đàn Càn hòa thượng nhất thời địa biến, nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Đại Côn, chuyện này… chuyện này… không phải là muốn kéo bần tăng xuống hố ư?
Sắc mặt Đàn Càn hòa thượng trở nên cực kỳ khó coi, lại lần nữa nhìn về phía Thiên Mộng Yêu Hoàng, hai chân không kìm được mà run mạnh hai cái, thế nhưng, hắn vẫn bảo trì trấn định, chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật! Bần tăng đã xuất gia, không muốn hỏi đến chuyện thế gian nữa. Tu luyện Phật hiệu chính là tu luyện bản tâm, nếu dùng Phật hiệu để tranh cường háo thắng, vậy chẳng phải đã vi phạm bản tâm hay sao?
- Thiên Mộng Yêu Hoàng, nếu ngươi đã kiên trì con đường tu luyện của mình, vậy chứng tỏ ngươi đang kiên trì bản tâm của mình. Tâm cảnh của Yêu Hoàng còn cao hơn hơn bần tăng gấp trăm lần, quả thật khiến bần tăng bội phục không thôi.
- Xem ra bần tăng tu hành vẫn không đủ, phải lập tức trở về tiếp tục tu luyện, tranh thủ tương lai có thể đuổi kịp bước chân của Yêu Hoàng, tham ngộ chân lý. Cáo từ!
Đám Thần vân trên đỉnh đầu Thiên Mộng Yêu Hoàng đột nhiên phát ra một tiếng gào thét, vô số điện long xuyên qua tầng mây, trấn áp về phía Đàn Càn hòa thượng.
Chỉ trong nháy mắt, Đàn Càn hòa thượng đã bị lôi điện của Thần vân bao trùm, bị trấn áp bên trong Thần vân.
- Phật Quang Phổ Chiếu!
Đột nhiên, trong đoàn Thần vân chợt xuất hiện một Kim Phật khổng lồ, ban đầu chỉ cao mấy mét, rất nhanh đã biến thành mấy chục mét, vài trăm mét, vài ngàn thước,… Giống như một Kim Thân Cự Phật đầu đội trời chân đạp đất, phá tan Thần vân, tản mát ngàn vạn Phật quang.
Đàn Càn hòa thượng lộ ra thần sắc nghiêm túc, sau đầu ngưng tụ một đoàn Phật quang sáng ngời, chân đạp đài sen, cao igongj nói:
- Thất Huyền đạo hữu, nếu ngươi đã đến, tại sao còn không hiện thân?
Nghe thấy Đàn Càn hòa thượng nói vậy, trong mắt Ninh Tiểu Xuyên lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ còn có cao nhân của Nhân tộc giá lâm?
Xoạt...
Một mảnh bạch quang chói lọi từ phía chân trời bay tới, hình thành một tòa thiên đường lơ lửng trên không trung. Một vị lão giả mặc đạo bào, tay cầm Thiên Chung, ống tay áo bay phất phới, đứng trong hư không, quan sát thi hài đầy đất, thở dài một tiếng, nói:
- Bần đạo đến chậm rồi!
Ninh Tiểu Xuyên vừa nhìn thấy Thiên Chung trong tay lão đạo kia, trong lòng lại càng kinh hãi, thầm nghĩ:
- Đây không phải là Thiên Đế Chung của Tuyết Linh Hư ư?
Chẳng lẽ lão đạo này chính là đại đệ tử của Thiên Đế?
Thất Huyền đạo nhân.
Trời ơi… đây chính là người sáng lập ra Thiên Đế Sơn, từng theo Thiên Đế học đạo, là tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy chân thân của hắn.
Thế nhân đều cho rằng hắn đã vẫn lạc cách đây mấy ngàn năm, thế nhưng, không ai ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện tại nhân gian một lần nữa.
Bảo Châu Địa Tạng cũng khiếp sợ tới cực điểm, không ngờ hôm nay có thể chứng kiến nhiều đại nhân vật tuyệt thế như vậy giá lâm, những người này đều là nhân vật trong thần thoại truyền thuyết, bất kỳ một người nào xuất thế cũng đủ chấn động thiên hạ, một cái dậm chân cũng đủ khiến toàn bộ Bắc Cương run rẩy.
- Đã đến rồi thì hãy xuất hiện cả đi! Hôm nay bổn Hoàng sẽ trảm tận các ngươi, miễn cho bổn Hoàng phải chạy ngược chạy xuôi.
Thiên Mộng Yêu Hoàng đứng trên đỉnh nửa tòa Trấn Nhân tháp, phong thái ngạo nghễ, yêu khí trên người phóng ra ngoài, hóa thành một cột sáng, phá tan tầng mây.
Gió lạnh thổi qua, thổi tung mái tóc trắng trên đầu nàng, tựa như một thác nước bạc lơ lửng giữa hư không.
Thiên Mộng Yêu Hoàng vừa dứt lời, một đoàn hỏa diễm hồng sắc từ chân trời bay tới, bao trùm mấy ngàn dặm, tựa như một mảnh biển lửa thiêu đốt hừng hực, khiến cho cả bầu trời đều biến thành hỏa diễm.
Không khí như bị đun sôi, thiên địa trở thành lò lửa.
Đây là một cảnh tượng thần thành, hỏa vân như điềm lành, lơ lửng trên hư không.
Kéc…
Một tiếng phượng gáy vang vọng từ trong biển lửa truyền ra, chấn động thiên địa.
Dù là sinh linh đứng ngoài mấy chục vạn dặm cũng có thể nghe thấy tiếng gáy của Phượng Hoàng, tất cả đều có một loại cảm giác rung động khó hiểu.
Tiếng kêu của Phượng Hoàng là có lực xuyên thấu nhất. Trong truyền thuyết, tại thời đại Phong Thần, Thần Phượng đã từng xuất thế, chỉ một tiếng gáy đã truyền khắp thiên địa, vang vọng toàn bộ đại lục.
Hôm nay, thanh âm của Phượng Hoàng lại một lần nữa kêu vang.
Mặc dù thanh âm không truyền khắp thiên hạ, thế nhưng cũng đủ cho toàn bộ sinh linh tại Bắc Cương có thể nghe thấy.
- Là Phong Nguyệt Hề.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy Phượng Hoàng đứng trên đám mây lửa, liền lộ vẻ mừng rỡ, biết rõ Phong Nguyệt Hề còn chưa chết.