Ninh Tiểu Xuyên nhận lấy bình ngọc đựng Thiên Nhất Thánh Thủy cầm trong tay, ánh mắt mang sự kiên định.
Đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên không thể để Thạch Cơ Yêu Hậu ép Tiểu Hồng uống Thiên Nhất Thánh Thủy. Với định lực của Tiểu Hồng căn bản không thể chịu nổi dược tính của Thiên Nhất Thánh Thủy.
Thiên Nhất Thánh Thủy tuy lợi hại nhưng chưa chắc so được với tà lực trong Thứ Thần huyết y.
- Ngay tà lực từ Quy Khư ta cũng áp chế được, còn có gì không khắc chế được?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Thạch Cơ Yêu Hậu. Vị Yêu Hậu thanh lệ tuyệt thế, tự như tiên tử cao cao tại thượng, có tu vi tuyệt thế vô song nhưng lại nhỏ nhen như nữ tử trần gian, căn bản không giữ lời hứa, thật khiến người ta bất lực, không thể nói đạo lý được.
Hắn nói:
- Độc dịch trong bình ta sẽ uống, nhưng ta có yêu cầu, Yêu Hậu nhất định phải rời khỏi Diệt Nhân Vương động phủ.
Đôi mắt Thạch Cơ Yêu Hậu còn đẹp hơn sao trên trời, giọng nói hay hơn tiếng sáo trời:
- Tại sao?
- Chẳng tại sao cả.
Ninh Tiểu Xuyên đáp.
Thạch Cơ Yêu Hậu mang tâm thái xem kịch hay, hai tay khoanh trước ngực, không có dáng vẻ của một Yêu Hậu cao cao tại thượng mà giống như nữ nhân có tình thù với Ninh Tiểu Xuyên hơn, cười nói:
- Ngươi không cho ta lý do thì bản hậu không đi, ta muốn xem bộ dạng sau khi uống độc dịch của ngươi sẽ thảm hại đến mức nào.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Được rồi, ta sợ uống xong mất đi lý trí sẽ làm ra việc mạo phạm Yêu Hậu đại nhân.
- Ha ha, vậy thì ngươi có thể hoàn toàn yên tâm, bản hậu không sợ ngươi mạo phạm. Cho dù ngươi có muốn mạo phạm thì cũng phải có bản lĩnh đó đã.
Thạch Cơ Yêu Hậu tỏ ra vô cùng tự tin, với tu vi của Thạch Cơ Yêu Hậu, một sợi tóc cũng có thể giết Ninh Tiểu Xuyên, căn bản không coi lời hắn nói có chút trọng lượng nào.
Thạch Cơ Yêu Hậu biết Ninh Tiểu Xuyên đã luyện được Chí Tôn Thể, bách độc bất xâm.
Cho dù dược tính của thứ trong bình kia có lợi hại thế nào thì cùng lắm cũng chỉ khiến hắn thê thảm chứ không lấy được mạng hắn.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không hoàn toàn tự tin có thể áp chế được Thiên Nhất Thánh Thủy, càng không muốn Thạch Cơ Yêu Hậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Thiên tài cũng có tôn nghiêm của thiên tài.
Hắn quyết định một cách khó khăn, nói:
- Nếu Yêu Hậu đồng ý rời đi ta có thể giao quyển hai của Địa Kinh cho ngươi tham ngộ.
Nghe vậy, Thạch Cơ Yêu Hậu có chút động tâm, nhưng rồi ngay lập tức lắc đầu nói:
- Ngươi càng không muốn bản hậu thấy bộ dạng thảm hại thì bản hậu lại càng phải ở lại.
- Quyển hai đến quyển tám ta giao hết.
Ninh Tiểu Xuyên lại đưa ra điều kiện khác, không tin Thạch Cơ Yêu Hậu không thỏa hiệp.
Nhưng lần này Ninh Tiểu Xuyên đoán sai rồi.
Thạch Cơ Yêu Hậu vẫn lắc đầu:
- Không ngờ thiên kiêu như ngươi cũng có lúc cúi đầu trước người khác. Nhưng bản hậu cứ muốn nhìn thấy ngươi ngoan ngoãn uống độc dịch. Yên tâm, nếu ngươi bị trúng độc chết, bản hậu nhất định sẽ hậu táng giúp ngươi. Dù sao ngươi cũng là nam nhân đầu tiên dám uy hiếp ta, ta cũng rất trọng thị ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên không thể giao hết chín quyển Địa Kinh cho Thạch Cơ Yêu Hậu được.
Tám quyển Địa Kinh cũng không đuổi Thạch Cơ Yêu Hậu đi được thì Ninh Tiểu Xuyên cũng từ bỏ đàm phán.
- Với ý chí của ta có lẽ sẽ áp chế được dược tính của Thiên Nhất Thánh Thủy.
Thiên Nhất Thánh Thủy được gọi là đệ nhất thánh dược của Âm Dương Thánh Giáo.
Nhạc Minh Tùng đã từng nói một giọt Thiên Nhất Thánh Thủy có thể xử gọn một nữ Chí Tôn.
Rốt cuộc dược tính của nó mạnh đến mức nào?
Ninh Tiểu Xuyên chăm chăm nhìn Thạch Cơ Yêu Hậu một lúc, tay xiết chặt bình ngọc, rồi dốc Thiên Nhất Thánh Thủy vào miệng.
Thạch Cơ Yêu Hậu thấy Ninh Tiểu Xuyên uống giọt độc dịch đó thì cười, ánh mắt lóe sáng, tán thưởng:
- Không hổ là Diệt Nhân Vương, co được thì duỗi được, thật khiến bản hậu khâm phục. Nếu ngươi có thể chống đỡ được độc tính thì sau này bản hậu chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi.
- Giờ cứ cho ngươi đắc ý, sau này ta nhất định cho ngươi biến mùi vị của việc bị ép đến đường cùng!
Uống Thiên Nhất Thánh Thủy, Ninh Tiểu Xuyên lập tức cảm thấy không ổn, toàn thân như có lửa thiêu đốt, huyết mạch như muốn nổ tung
Dược tính cũng thật nhanh…
Ninh Tiểu Xuyên gọi Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình lập tức bay vào trong đó.
Hắn vẫn sợ mất mặt trước Thạch Cơ Yêu Hậu, nếu thật sự không khống chế được dược tính Thiên Nhất Thánh Thủy thì hoàn toàn mất thể diện!
Bên trong Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình là không gian độc lập.
Thế giới lạnh lẽo mà tối tăm có vô số ngọn băng sơn khổng lồ lơ lửng. Dưới đáy bình là một hồ băng mênh mông, tỏa ra vô số viên quang tinh lấp lánh.
Dưới kích thích của hàn khí, Ninh Tiểu Xuyên lập tức tỉnh táo được hơn nhiều, vững vàng đáp xuống băng sơn.
Ngồi trên băng sơn, hắn bắt đầu áp chế dược lực của Thiên Nhất Thánh Thủy.
- Luyện!
Ninh Tiểu Xuyên điều động Diệt Thế Ma Hỏa toàn thân, toàn lực luyện hóa dược lực Thiên Nhất Thánh Thủy.
Đồng thời, ba đạo tâm thần còn lại bảo vệ vững chắc vị trí trái tim, đề phòng dược lực tấn công.
Uỳnh!
Dược lực của một giọt Thiên Nhất Thánh Thủy đó vô cùng khủng khiếp. Tuy không phải thần dịch, nhưng năng lượng không hề thua kém thần dịch thật sự.
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, thứ năng lượng đó không ngừng bành trướng, giống như muốn phá tan cơ thể hắn vậy.
- Vẫn là… đã coi thường… dược lực của Thiên Nhất Thánh Thủy rồi. Đệ nhất thánh dược của Âm Dương Thánh Giáo quả nhiên…sức mạnh con người không thể chống đỡ. Cho dù là Thứ Thần… có lẽ cũng khó..
Nếu không phải có Chí Tôn Thể thì thân thể Ninh Tiểu Xuyên đã tan tành rồi. Hắn sắp khống chế được ý chí của mình rồi.
Đáng sợ hơn là thứ tà lực trốn trong cơ thể hắn lại bạo phát rồi.
Tà lực tỏa ra hồng quang đỏ rực bao phủ toàn thân hắn.
Bị hai tầng sức mạnh công kích, Ninh Tiểu Xuyên đã tới ranh giới của sự sụp đổ.
…
Thạch Cơ Yêu Hậu đứng bên huyết hà giống như ngọn băng sơn cao ngạo lạnh lùng, nhìn Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình lơ lửng phía trên huyết hà, cười nhẹ:
- Món chí tôn vương khí rất hay. Tiểu tử này cũng thật lắm bảo vật!
Uỳnh!
Đột nhiên Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình lắc lư dữ đội.
Một luồng tà lực cường hãn bắn ra từ miệng bình, biến thành cột quang trụ đỏ rực.
- Chuyện gì vậy?
Thạch Cơ Yêu Hậu bỗng có dự cảm không lành.
Tuy ép Ninh Tiểu Xuyên uống độc dịch nhưng Thạch Cơ Yêu Hậu không hề muốn Ninh Tiểu Xuyên chết thật. Nếu muốn Ninh Tiểu Xuyên chết thì không cần phải phiền phức như vậy.
Lần đó Ninh Tiểu Xuyên nhắc nhở Thạch Cơ Yêu Hậu đừng uống độc dịch, lúc đó Thạch Cơ Yêu Hậu đã không có địch ý gì với hắn mà ngược lại còn có chút thích thú tiểu tử này.
Đương nhiên cái “thích” đó không phải giữa nam và nữ mà đơn thuần chỉ là có hứng thú với hắn.
Hơn nữa thiên tài vạn năm có một như Ninh Tiểu Xuyên, nếu chết thì thật đáng tiếc.
- Ninh Tiểu Xuyên, nếu ngươi đồng ý quy thuận, trung thành tuyệt đối với bản hậu thì ta sẽ cứu ngươi!
Thạch Cơ Yêu Hậu nói lớn.
Giọng nói truyền vào trong Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình.
Không có bất cứ hồi đáp nào.
Tà lực phun ra từ miệng bình càng thêm đậm đặc.
- Lẽ nào tiểu tử này chết trong đó rồi?
Sắc mặt Thạch Cơ Yêu Hậu sáng tối bất định, có chút hối hận. Dù gì Thạch Cơ Yêu Hậu cũng thấy Ninh Tiểu Xuyên không đáng hận, cách làm việc của hắn cũng rất hợp Thạch Cơ Yêu Hậu.
Một tuyệt thế thiên tài như vậy mà chết thì quá đáng tiếc!
Xoẹt!
Thạch Cơ Yêu Hậu lập tức bay vào trong Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình tìm tung tích Ninh Tiểu Xuyên…
Phía sau Thạch Cơ Yêu Hậu truyền tới tiếng gầm giống như của dã thú, một luồng khí tanh nồng trào tới.
Một nam tử toàn thân đầy hồng quang từ băng sơn bay ra đè ngã Thạch Cơ Yêu Hậu.
Đôi tay cường tráng giống như gọng kềm ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Thạch Cơ Yêu Hậu đè xuống đất.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi muốn làm gì? Ngươi…
Thạch Cơ Yêu Hậu vô cùng phẫn nộ, mắt tóe lửa nhìn Ninh Tiểu Xuyên hôn hít, sờ mó khắp thân thể mình. Gương mặt chưa từng bị nam nhận chạm vào còn dính đầy nước bọt của hắn.
- Muốn chết!
Thạch Cơ Yêu Hậu rất muốn xé tan xác tiểu tử dám mạo phạm mình, nhưng rồi kinh hãi nhận ra sức mạnh của Ninh Tiểu Xuyên quá mạnh, đè nghiến Thạch Cơ Yêu Hậu dưới mặt băng không thể phản kháng.
Thôi xong rồi!
Thạch Cơ Yêu Hậu như rơi xuống đáy vực, có cảm giác như tự mình lấy đá đập chân mình.