Còn chưa bước vào Võ Các, nàng đã nghe thấy những tiếng la hét khác nhau phát ra từ bên trong. Võ Các là nơi Huỳnh gia cất giữ các loại Võ Kỹ và cũng là nơi tu luyện. Võ Kỹ ở Lục địa này cũng có cấp bậc tương ứng, chia làm Thần, Linh, Thiên, Địa, Nhân, mỗi cấp lại chia làm ba cấp hạ, trung, thượng.
Mà Võ Giả có thể thi triển Võ Kỹ cũng là do đan điền quyết định, nghe nói cường giả chân chính có thể thi triển Võ Kỹ vượt cấp nhưng người như vậy rất ít. Nghe nói thi triển một Thần Kỹ có thể biến một khu vực trong vòng vạn dặm (10.000 km) thành hoang vu, nó mạnh đến mức khiến người ta phải khiếp sợ. Đây là một loại thần vật có thể nghĩ nhưng không thể cầu, thậm chí một Võ Kỹ cấp độ Linh Cấp cũng đủ để rất nhiều người tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán. Mà mặc dù Võ Kỹ cao nhất của Huỳnh gia chỉ là Nhân cấp hạ phẩm, nhưng đây cũng đã rất xa xỉ đối với một số Võ Giả bình thường rồi.
Bước vào Võ Các, vừa đi vào đập vào mắt là hai cây cột đá uy nghiêm, gác mái làm bằng gỗ quý, mặt đất được làm bằng đá cẩm thạch trắng tinh, trên mặt đất có mấy chục cái đài đấu võ bằng đá, trên đài hiện đang có người thi đấu. Lầu hai là nơi cất giữ Võ Kỹ để cho mọi người xem, lúc này có mấy chục người đang đọc.
Huỳnh Vân vừa bước vào trong, liền nghe thấy một trận tiếng cười rất ư là… giễu cợt.
- Xem kìa, phế vật gia tộc tới rồi, ngày nào cũng nhìn thấy thứ phế vật này thật đúng là không phải xui xẻo bình thường, nhìn thấy riết rồi thực lực của ta cũng giảm luôn.
Người nói ra lời này chính là Huỳnh Ngọc, thiếu nữ trước đó đã cười nhạo Huỳnh Vân ở ngoài nội viện. Huỳnh Vân nhíu mày, nhưng sau đó lại hờ hững liếc nàng ta một cái, không muốn cùng nàng ta tranh cãi. Huỳnh Ngọc thấy Huỳnh Vân phớt lờ mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Một kẻ phế vật như ngươi càng ngày càng lên mặt rồi nhỉ! Xem ra phải dạy cho một bài học mới được.
Huỳnh Ngọc cười lạnh nhìn Huỳnh Vân. Vừa dứt lời, Huỳnh Ngọc lập tức ra tay tấn công Huỳnh Vân. Huỳnh Vân thấy Huỳnh Ngọc vô duyên vô cớ tấn công mình, cũng nổi giận. Gì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, thấy không nói cái làm tới hả.
Tốc độ của Huỳnh Ngọc rất nhanh, khoảng cách hơn 20 mét chỉ trong một giây đã đến, bàn tay của nàng ta co lại thành trảo nhắm ngay vào mặt của Huỳnh Vân thẳng tiến. Có thể nhìn thấy rõ năm móng tay dài nhọn trên năm đầu ngón tay. Nếu như bị một trảo này đánh trúng, nặng thì mất mạng, nhẹ thì cũng hủy dung.
Huỳnh Vân nhìn thấy công kích tàn nhẫn này, trong mắt đồng thời bộc phát ra chiến ý cùng sự tức giận. Cho dù thực lực không bằng người ta thì đã sao, thà chết vinh còn hơn sống nhục, cho dù có bại cũng phải chiến đấu đến cùng.
Tuy nhiên, ngay lúc Huỳnh Vân đưa tay ra chuẩn bị đánh trả thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên:
- Dừng tay.
Giọng nói vang lên, Huỳnh Ngọc sửng sốt một chút, nhưng vẫn không dừng lại. Ngay khi sắp chạm vào Huỳnh Vân thì một mũi phi tiêu bay ra, Huỳnh Ngọc lộ ra vẻ không cam lòng, lập tức thu tay lại lui về phía sau. Mũi phi tiêu theo đà cắm mạnh vào cột gỗ thật sâu.
Huỳnh Vân nhìn về nơi phát ra giọng nói, liền thấy một bóng người ưu nhã từ trên lầu đi xuống, trông khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, áo bào trắng như tuyết, dáng người cao gầy cùng với khuôn mặt tuấn tú, trong lúc bước đi luôn toát ra một khí chất độc đáo một cách vô hình khiến người khác không thể không chú ý.
Người này, tên là Huỳnh Dương, là con nuôi của tộc trưởng Huỳnh Khiếu Thiên, Huỳnh Khiếu Thiên không có vợ con nên đã nhận Huỳnh Dương làm con nuôi. Huỳnh Khiếu Thiên rất yêu thương Huỳnh Dương, hắn không chỉ anh tuấn mà thực lực cũng đã đạt đến Đồng Khí Cương, ở lứa tuổi của hắn, thực lực như vậy đã là một thiên tài. Trong thế hệ trẻ ở trấn Thiên Dương cũng thuộc trong top mười người đứng đầu. Hơn nữa, nghe nói các thiếu nữ ái mộ hắn có thể xếp hàng hết cả một con phố, nhưng Huỳnh Dương lại không hề để mắt đến ai, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì?
Cộp cộp
Huỳnh Dương từ trên lầu đi xuống, âm thanh bước đi phát ra khiến những người đang thi đấu hoặc đọc Võ Kỹ đều phải nhìn sang. Ánh mắt của các cô gái thì si mê, còn ánh mắt của các chàng trai thì có ghen tị, có ngưỡng mộ.
- Huỳnh Ngọc, ngươi làm gì vậy? Ngươi thừa biết thực lực của Huỳnh Vân yếu hơn ngươi, vậy mà còn ra tay với nàng.
Huỳnh Dương đến gần Huỳnh Ngọc, nhìn thoáng qua Huỳnh Vân rồi lạnh lùng nói với Huỳnh Ngọc, trong giọng nói không khó nghe ra có chút tức giận.
Trong mắt Huỳnh Ngọc lóe lên một tia si mê, vờ ngây thơ vô tội nói:
- Thì ra là Dương sư huynh, vừa rồi muội chỉ là cùng Huỳnh Vân sư muội so tài một chút thôi mà, có chuyện gì đâu chứ.
Ánh mắt của Huỳnh Dương lạnh băng nhìn chằm chằm vào Huỳnh Ngọc bình tĩnh nói:
- Thật sao? Ta thấy ngươi vừa rồi ra tay tàn nhẫn như vậy, trực tiếp trảo vào mặt của Huỳnh Ngọc, nếu không phải ta ra tay, thì Huỳnh Vân sẽ như thế nào hả?
Huỳnh Ngọc che dấu hận ý trong mắt, thản nhiên đáp:
- Dương sư huynh, muội đã nói rồi, muội chỉ là cùng sư muội Huỳnh Vân tỷ thí một chút mà thôi, hơn nữa tỷ thí tất nhiên khó tránh khỏi sẽ bị thương, nếu bị thương chỉ có thể trách bản thân không đủ thực lực, liên quan gì đến muội, Dương sư huynh, huynh lo lắng nhiều quá rồi.
Huỳnh Dương cau mày, lập tức nhìn về phía Huỳnh Ngọc, nói:
- Không có gì tốt nhất, hi vọng các ngươi có thể sống hòa thuận với nhau, dù sao cũng là người một nhà.
Đối với vị sư huynh này Huỳnh Ngọc cũng không dám cãi lại, ai bảo người ta vừa đẹp trai thực lực lại cao cường làm chi. Nàng ta cũng có chút ái mộ chứ bộ! Cho nên chỉ có thể miễn cưỡng cúi đầu:
- Dạ, muội biết rồi sư huynh.
Giọng điệu của Huỳnh Ngọc có chút không cam lòng, chợt căm tức trừng mắt nhìn Huỳnh Vân một cái, sau đó ra khỏi Võ Các.
Sau khi Huỳnh Ngọc đi rồi, vẽ mặt lạnh lùng của Huỳnh Dương lập tức trở nên ôn hoà, ánh mắt hơi lo lắng khẽ hỏi:
- Vân sư muội, muội không sao chứ?
- Dương sư huynh, muội không sao, huynh không cần lo lắng.
Huỳnh Vân nhìn vào Huỳnh Dương đáp lời. Huỳnh Dương cũng là một trong những người đối xử rất tốt với Huỳnh Vân trong Huỳnh gia, Huỳnh Vân cũng rất có cảm tình với hắn.
Huỳnh Dương gật đầu nói:
- Không sao thì tốt rồi. Cha nói lát nữa có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, huynh nghĩ có thể là cuộc so tài thị trấn. Với thực lực và tuổi tác của muội thì cũng có thể tham gia, nhưng nhất định phải là năm hạng đầu trong thế hệ trẻ của gia tộc mới được, nếu muội có thể tham gia thì sẽ có ích cho muội.
Cuộc so tài thị trấn là cuộc thi được tổ chức ba năm một lần giữa các thế hệ trẻ của mỗi thị trấn, nghe nói cuộc thi yêu cầu chỉ cần dưới 20 tuổi, Khí Công cấp ba trở lên thì đều có thể tham gia. Nhưng lấy thực lực của Huỳnh Vân, có thể lọt vào năm hạng đầu của thế hệ trẻ trong gia tộc được à? Huỳnh Dương đang nói đùa sao? Trong thế hệ trẻ tuổi của Huỳnh gia, cũng đã có ba người đã đột phá đến Đồng Khí Cương rồi, mà cuộc so tài thị trấn chỉ còn một năm nữa, cho dù nàng không có cái thứ Tình Hồn chết tiệt phong bế kinh mạch thì cũng không thể từ Khí Công cấp ba thăng lên đến Đồng Khí Cương được. Điều này không thể nghi ngờ chính là mơ mộng hão huyền.
- Hy vọng là được vậy ạ!
Huỳnh Vân nhẹ giọng nói, kèm theo một chút bất đắc dĩ.
Huỳnh Dương nhìn Huỳnh Vân, đối với sự bất đắc dĩ của Huỳnh Vân cũng không thể làm được gì, dù sao đây là thế giới cường giả vi tôn.
- Vậy huynh đi trước, không quấy rầy muội nữa.
Nói xong Huỳnh Dương xoay người rời đi.
Huỳnh Vân nhìn bóng dáng Huỳnh Dương đi ra Võ Các, sau đó xoay người đi lên lầu hai xem Võ Kỹ. Bởi vì kinh mạch của Huỳnh Vân bị Tinh Hồn phong bế, nên chân khí tu luyện Võ Kỹ bị cản trở, nhưng Huỳnh Vân cũng không coi trọng, chỉ xem đó là trở ngại để bản thân trở thành cường giả mà thôi.
Đi lên lầu hai, nhìn những dãy kệ sách này, trông như có một loại bầu không khí cổ xưa. Võ Kỹ Nhân cấp ở đây có từ thấp đến cao, ai cũng có thể đọc được, nhưng ở đây không có Võ Kỹ Địa cấp, dù sao đẳng cấp càng cao, Võ Kỹ cũng sẽ càng ít.
Cầm lên một quyển Võ Kỹ cấp thấp xem thử. Sau khi nhìn nó một lúc, cảm thấy nó khá vô dụng nên đã đặt trở lại. Đi tới đi lui trong hành lang kệ sách, nhìn sách vở xung quanh, cho đến khi đến một chỗ….
- Ủa?
Huỳnh Vân phát hiện một quyển sách tại một cái kệ trống, vốn dĩ hai ngày trước không có, xem ra mới được đặt ở chỗ này trong hai ngày này. Vì tò mò nên đã với tay lấy nó, nhưng chưa kịp chạm vào thì một việc bất ngờ đã xảy ra.
- Ui da!
Bàn tay của Huỳnh Vân bị dầm gỗ trên kệ sách làm xước tay. Huỳnh Vân cười khổ nhìn bàn tay của mình, cảm thấy rất bất lực, vậy mà cũng bị dầm gỗ làm trầy tay, có thể nói là mình quá may mắn hay không? Nàng bỏ qua vết thương trên tay, cầm quyển sách lên, quyển sách này rất cổ xưa, có chút sờn rách, có thể là có lịch sử.
Nhưng khi mở nó ra, nàng liền cau mày, bởi vì trong cuốn sách không có một chữ nào. Nàng lật một vài trang, phát hiện cũng không thấy cái gì. Đây chỉ là một cuốn sách trống à, vậy tại sao lại đặt cuốn sách trống ở đây làm gì?
Sau khi lật xem một hồi, không tìm thấy gì nên đã đặt cuốn sách trở lại chỗ cũ. Nàng lắc lắc đầu, xoay người rời đi xuống lầu tu luyện.
Chỉ là Huỳnh Vân không biết, lúc nàng rời đi không bao lâu, quyển sách không có chữ ấy đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lúc này trên quyển sách lại có điểm đỏ, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, đó là vết máu. Chắc hẳn là vết máu trên tay Huỳnh Vân vừa rồi đã dính vào. Lúc này, giọt máu kia bị hút vào, chậm rãi biến mất, ánh sáng nhàn nhạt cũng biến mất. Không ai phát hiện nơi này đã xảy ra cái gì, cũng không ai biết đã xảy ra chuyện gì, con đường sách này cũng trở nên yên tĩnh.