Thần Mộ

Chương 167: Cường cường liên thủ thần đông



Phi kiếm đột nhiên dừng lại cách người Thần Nam khoảng ba trượng, rồi run run xoay về phía hắn, sau đó từ từ lùi lại.

Thần Nam nắm lấy cán đao, bước theo sự chỉ dẫn của phi kiếm. Hắn tin rằng Mộng Khả Nhi không có cái gan để ra tay với hắn trong Thần Phong học viện, nhất định nàng ta có chuyện gì muốn nói với hắn.

Ven rừng trúc, bên hồ phẳng lặng như gương, Mộng Khả Nhi đang đứng ở đó lặng lẽ nhìn những con cá bơi qua bơi lại trong hồ. Gương mặt lạnh lùng, vẻ đẹp tuyệt thế giống như hòa nhập với thiên nhiên.

Thần Nam bước tới bên cạnh chiếc hồ, ngáp dài một tiếng, khung cảnh yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ.

Mộng Khả Nhi lập tức quay người lại, vẻ mặt giận dữ nhìn hắn, không còn có vẻ ung dung như hàng ngày nữa, ánh mắt nàng ta lộ ra vẻ giận dữ, nói: "Thần Nam ngươi là một kẻ khốn nạn bỉ ổi, vô sỉ, hạ lưu, bại hoại. Ngươi đã khiến ta thực sự tức giận! Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận vì những hành động mà hai ngày trước ngươi làm. Ta thề sẽ chém đứt cái tay lợn của nhà ngươi, thái nát ra, khoét cái mắt và cái mũi của ngươi, vứt xuống đất giẫm nát..."

"Suỵt! Nói nhỏ thôi, cứ như vậy sẽ làm tổn hại tới hình tượng 'tiên tử thánh khiết' của cô. Nơi này cách chổ các vị tiền bối của Thần Phong học viện tu luyện không xa, nếu không cẩn thận sẽ bị người ta nghe thấy đó." Thần Nam tư thế nhàn nhã, cười nói với Mộng Khả Nhi.

Mộng Khả Nhi khẽ "Hừ" lên một tiếng, tâm tư dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng dung nhan tuyệt thế vô song thì vẫn vô cùng lạnh lùng, nàng ta lạnh giọng: "Đừng vội đắc ý, mặc dù ngươi tạm thời có thể rửa sạch được tội danh 'ác ma' nhưng ta vẫn có cách để giết ngươi một cách dễ dàng."

Thần Nam không thèm để ý nói: "Cô nói đúng! Trong thời gian này, giữa hai chúng ta nhất định sẽ có một bên phải ngã xuống. Tuy nhiên cô yên tâm, ta sẽ không giết cô đâu. Tử Kim Thần Long nói rất đúng, Ngọc Liên Đài là của nó, còn cô, là của ta."

"Ngươi..."

Mộng Khả Nhi lông mày dựng ngược, không còn giữ được hình tượng của một 'tiên nữ thánh khiết' nữa. Lúc này nàng ta thật sự muốn lấy phi kiếm lập tức chém về phía Thần Nam, nhưng vào giây phút này nàng ta biết rằng mình không thể làm như vậy được.

"Thần Nam! Bây giờ ta không muốn đấu khẩu với ngươi, món nợ giữa chúng ta để lần sau hãy tính vậy."

"Ừm! Thật ra ta nghĩ, chúng ta căn bản cũng chẳng có thù hận gì sâu sắc cả. Chẳng qua là cô đã không cẩn thận mà ôm ta phải khi ở Hư Thiên Huyễn Cảnh? Thật ra ta cũng chẳng để ý, chỉ là do cô tự nghĩ ngợi nhiều mà thôi. Á, đừng có đụng tới phi kiếm nhé!"

Thần Nam vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời nói thì lại khiến cho Mộng Khả Nhi muốn phát điên. Nàng ta rút phi kiếm ra, chỉ vào mặt hắn, nói: "Nếu ngươi còn dám ăn nói linh tinh nữa, ta cũng chẳng cần khách khí gì nữa. Bây giờ sẽ lột da ngươi, quyết đấu với ngươi."

"Ừ! Được rồi. Cô hãy bình tĩnh lại nào. Bây giờ, chúng ta đến chổ khác đi, cả ngày ở trong rừng trúc, chẳng có gì mới mẻ cả" Thần Nam mặc dù không nói lời nào quá đáng nhưng với cái ngữ điệu đáng ghét như vậy cũng khiến cho Mộng Khả Nhi khó có thể chấp nhận được.

Nàng ta lạnh lùng nói: "Hôm nay ta tìm ngươi là có vấn đề muốn thương lượng, không phải muốn nghe ngươi nói mấy lời vô vị đó!"

"Được rồi, đã như vậy, chúng ta hãy ngồi ở đây nói chuyện!"

Thần Nam liền ngồi xuống một chiếc ghế đá trong rừng trúc, tuy nhiên Mộng Khả Nhi rõ ràng là không muốn tiếp cận hắn quá gần, nàng ta vẫn đứng yên ở chỗ cũ.

"Ta chắc rằng ngươi cũng biết rằng ngày mai là ngày xét xử Lăng Vân?" Mộng Khả Nhi nhìn Thần Nam lạnh lùng nói: "Lăng Tử cuối đời mới có con, vì thế lão không thể nào cứ trơ mắt nhìn đứa con độc nhất đi vào chỗ chết. Nhất định lão ta sẽ tìm mọi cách để giữ lại tính mạng cho hắn."

Khi vào chuyện chính, Thần Nam không còn nói linh tinh nữa, chăm chú lắng nghe.

"Lăng Vân từng hãm hại ngươi, ngươi nhất định là rất muốn giết hắn."

Thần Nam gật đầu, nói: "Đương nhiên, hai chúng ta có cùng một mục đích, đều muốn nhanh chóng dồn hắn ta vào chỗ chết, để tránh đêm dài lắm mộng. Tuy nhiên ta nghe nói, thúc thúc Lăng Tử Hư của hắn ta đã tới rồi, đây là một nhân vật vô cùng đáng sợ, vì thế chúng ta cần phải hợp lực lại để đối phó với lão ta."

Có rất nhiều chuyện động tới mức mà hai người cũng không giấu giếm gì nữa, trực tiếp bàn bạc xem làm thế nào để giết chết Lăng Vân.

Mộng Khả Nhi nàng ta vốn đã hành động từ trước rồi, tập hợp gần mười siêu cấp thanh niên cao thủ của Tứ đại học viện lại. Những người đó vốn có mối quan hệ không bình thường với bảy đại cao thủ gặp nạn tại vùng đất chết, bọn họ đều muốn giết Lăng Vân, báo thù cho bạn.

Thần Nam hỏi: "Cô cho rằng bọn chúng sẽ cứu Lăng Vân như thế nào?"

'Theo những tin tức mà ta có được, Lăng Tử Hư có thể sẽ tìm một lí do nào đó để đưa Lăng Vân trở về Lăng gia trước. Sau đó tìm cách hóa giải cái họa sát thân của hắn, như là tìm kẻ thế thân, thay Lăng vân đi chết..."

Thần Nam cau mày nói: "Nếu như vậy thì quả thật rất khó ra tay!"

Mộng Khả Nhi cười nhạt: "Bất kể bọn chúng dùng cách nào đi chăng nữa, ta đảm bảo bất kì lúc nào cũng có thể nắm được hành tung của Lăng Vân"

Thần Nam trong lòng giật mình, nhớ lại một vạn năm trước, Đạm Thai Tuyền đã từng sử dụng một loại kĩ nghệ đặc biệt trước mặt hắn, chủ yếu biểu hiện ở mặt vận dụng chân khí. Như là đưa một chút chân khí vào trong cơ thể của một người, trong một khoảng cách nhất định dựa vào khí cơ cảm ứng, có thể nắm rõ được hành tung của đối phương.

Đương nhiên, loại khí cơ cảm ứng này chỉ là một kĩ thuật nhỏ, thủ đoạn đáng sợ nhất chính là lợi dụng khí cơ đặc biệt để phá vỡ công lực của đối phương. Một vạn năm trước, Thần Nam đã từng chịu thua thiệt trước Đạm Thai Tuyền, trong lúc không phòng bị đã bị ả ta truyền một luồng chân khí màu vàng nhạt vào trong người, kết quả là công lực của hắn từ đó trở về sau hoàn toàn bị triệt thoái.

Bây giờ nhìn Mộng Khả Nhi, sự cảnh giác trong lòng hắn lại tăng thêm, ả ta đã tu luyện thành công loại cách khí cảm ứng, vì thế khó có thể đảm bảo rằng ả ta không tu luyện những công pháp cổ quái khác. Thần Nam cười nhạt nói:

"Cô đã chuẩn bị hết tất cả rồi. Xem ra ta phải đi làm cái công việc nặng nhọc thôi!"

Mộng Khả Nhi lắc đầu nói: "Làm gì có chuyện đơn giản như thế, ngươi không biết Lăng Tử Hư đáng sợ như thế nào đâu. nghe nói võ công của lão đã đạt tới Ngũ giai cảnh giới. Tuy nhiên cũng may đó chỉ là đồn đại thôi, thực sự Lăng Tử Hư bây giờ đang ở vào trạng thái đỉnh cao của Tứ giai đại thành, chỉ còn cách Ngũ giai cảnh giới một chút. Tuy nhiên cho dù là như thế, thì những cao thủ Tam giai cũng còn lâu mới có thể đối phó được với lão."

Nhìn thấy Thần Nam không có biểu hiện gì, Mộng Khả Nhi lại tiếp tục nói: "Người đã bước vào Tứ giai cảnh giới cũng nên hiểu rằng, cách biệt giữa từng cảnh giới là vô cùng lớn. Một cao thủ Tứ giai sơ cấp có thể dễ dàng tiêu diệt nhiều cao thủ của Tam giai cảnh giới, cao thủ Tứ giai trung kì còn lợi hại hơn, cho dù phải đối diện với sự bao vây của rất nhiều cao thủ Tam giai đại thành cảnh giới cũng có thể ung dung mà thoát ra. Còn về những cao thủ đạt tới Tứ giai đại thành thì lại càng đáng sợ, võ công đạt tới cảnh giới như vậy có thể hàng Cự long, chiến đấu với Cự nhân. Ngươi nên tự hỏi bản thân có thể so sánh được với những cao thủ mạnh nhất của Tứ giai cảnh giới hay không?"

Thần Nam xoa cằm nói: "Xem ra có thể chém chết lão Đào Nhiên, đúng là một may mắn"

"Hừ! Đào Nhiên và Lăng Tử Hư cách biệt rất lớn. Đào Nhiên có phải đã đạt tới Tứ giai đại thành cảnh giới hay không thật khiến người ta phải nghi ngờ, tất cả đều là do những đồ tử đồ tôn của hắn ta tự gọi hắn là tuyệt thế cao thủ mà thôi. Theo ta suy đoán, hắn ta vẫn chưa vượt qua Tứ giai trung cấp cảnh giới. Tuy nhiên 'Nghịch thiên thất ma đao' của ngươi đúng là rất đáng sợ, tại sao khi giao đấu với ta, lại không thấy ngươi sử dụng nó?"

"Hừm, trong người cô không phải cũng có một đạo phong ấn hay sao? Tại sao lại phải giấu võ công của mình như vậy chứ?"

Hai người ra sức thăm dò lẫn nhau, ai cũng đều muốn làm rõ bản lĩnh thật sự của đối phương. Tuy nhiên những lời nói của Thần Nam lại có giá trị hơn, vì từ trước tới giờ chưa từng có ai có thể nhìn thấy 'phong ấn' trong người Mộng Khả Nhi, đây là lần đầu tiên nàng ta bị người khác phát hiện ra.

Mộng Khả Nhi lập tức biến sắc, vội vàng hỏi: "Ngươi sao lại biết được?"

"Cảm nhận thấy!"Thần Nam tuỳ tiện nói bừa, hắn tuyệt đối không thể nói chuyện của lão yêu quái ra được.

"Không thể nào, cho dù là Ngũ giai tuyệt thế cao thủ cũng không thể nào cảm nhận được phong ấn đó" Vẻ mặt Mộng Khả Nhi không ngừng thay đổi, sau rất lâu nàng ta mới có thể bình tĩnh lại nói: "Thôi được rồi! Chúng ta tiếp tục bàn xem làm thế nào để đối phó với Lăng Tử Hư. Thông thường mà nói, cho dù có mười mấy cao thủ Tam giai đại thành cảnh giới cũng không thể nào có thể thắng được lão ta, vì thế nhất thiết phải sử dụng những thủ đoạn đặc biệt, thì mới có thể đối phó được lão."

Thần Nam làm sao lại không biết điều này chứ, lần trước khi nói chuyện này với Long Vũ chủ yếu là để an ủi nàng ta. Bây giờ thực sự cần phải ra tay rồi, Thần Nam không thể không khách quan dự đoán thực lực của hai bên, hắn hỏi: "Cô có cách gì không?"

"Dùng độc" Mộng Khả nhi nói hai từ thật đơn giản

Thần Nam gượng cười lắc đầu, nói: "Đừng nói tới tuyệt thế cao thủ, với võ công của ta và cô, những độc dược bình thường có thể uy hiếp được chúng ta hay sao? Với võ công của lão ta một khi cảm ứng được có chút khác lạ thì đã đẩy chất độc ra khỏi cơ thể rồi. Mấy trò vặt vãnh này làm sao có thể uy hiếp được một tuyệt thế cao thủ sắp bước vào Ngũ giai cảnh giới chứ"

Mộng Khả Nhi nói một cách rõ ràng: "Điều này cần phải xem người hạ độc là ai. Lần này ta tìm ngươi để thương lượng chủ yếu chính là nhờ ngươi ra tay, thỉnh thuốc của một kì nhân"

"Ta?" Thần Nam có chút sững sờ không hiểu.

"Không sai, ngươi còn nhớ Tú lão quái hay không?"

"Cái gì...cô..."Thần Nam kinh ngạc nói: "Tại sao cô lại nhắc tới lão ta, chẳng nhẽ vị kì nhân mà cô nói tới chính là lão?"

"Đương nhiên" Trên mặt Mộng Khả Nhi lộ ra nụ cười khó hiểu, nói: "Tất cả những chuyện khi ngươi ở Sở quốc ta đều biết rõ"

Thần Nam trầm tư suy nghĩ, rõ ràng Mộng Khả Nhi đã cho người điều tra hắn, điều đó chứng tỏ rằng nàng ta có chút kiêng sợ "Nghịch thiên thất ma đao".

Trước đó không lâu, khi Tứ đại học viện tổ chức thi đấu, lúc Thần Nam đang ra sức 'dạy dỗ' Tiểu Bảo Chúa, thì tiểu ác ma đó đã từng cầu viện Mộng Khả Nhi, nói rằng tỷ tỷ Sở Nguyệt vốn là ngoại đệ tử của Đạm Đài cổ thánh địa.

Vì thế, Thần Nam cũng đã hiểu Mộng Khả Nhi lấy được những tin tức đó ở đâu. Chắc chắn là đều từ Đại công chúa Sở Nguyệt.

"Cô có biết Tú lão quái giờ ở đâu không? Ta đã lâu rồi không gặp lão ta". Về độc thuật của lão, Thần Nam vô cùng bái phục, có thể được chọn vào Kì sĩ phủ cũng đủ để nói rõ khả năng dùng độc của lão ta rồi.

"Đương nhiên là biết, vị tiền bối này sau khi trốn khỏi Sở quốc đã chạy thẳng tới Tây đại lục. Gần đây mới tới thành Tội Ác, được Thần Phong học viện mời làm thầy dạy độc thuật."

"Ngất xỉu"

Thần Nam chạy tới thành Tội Ác chính là do lão bày cho, vì thế sau khi tới đây hắn đã từng tìm tung tích của lão, nhưng lại không tìm thấy một chút dấu vết nào. Không ngờ rằng rằng lão ta lại nhát gan đến thế, chạy một mạch tới thẳng Tây đại lục. Nghĩ tới những hành động hoang đường trước kia của lão, Thần Nam bỗng chốc lại bật cười.

Độc học của Tú lão quái vô cùng lợi hại, rất ít người có thể so sánh được, trên đời này chắc rằng chỉ có mình lão mới có thể hạ độc được tuyệt thế cao thủ. Lăng Tử Hư hiện nay đang ở trong Thần Phong học viện, nếu như có thể xin được một ít thuốc độc của lão độc vật thì sẽ có thể đễ dàng hạ độc vào trong đồ ăn của Lăng Tử Hư, đến lúc đó cho dù có bản lĩnh lớn đến thế nào đi chăng nữa e rằng cũng khó mà phát huy được.

Thần Nam và Mộng Khả Nhi đều chẳng phải là loại quân tử cứng nhắc, dùng thuốc độc để đối phó với tuyệt thế cao thủ, bọn họ căn bản cũng chẳng cảm thấy trong lòng có gì bất an. Sau khi hai người bàn bạc kĩ lưỡng lại một lượt, rồi liền chia tay trở về.

Khi Thần Nam tìm tới nơi ở của lão độc vật, hắn cảm thấy có chút gì đó kì quái, dường như hắn đã đã nhầm nơi. Trong vườn chỗ nào cũng là bồn hoa, trong mỗi bồn đều là hoa tươi, rực rỡ. Cả khu vườn trăm hoa đua sắc, rực rỡ muôn màu, mùi thơm ngào ngạt.

Khu vườn trước mắt không giống với nơi ở của lão độc vật. Khi trước lúc còn ở trong Kì sĩ phủ, Thần Nam từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng đáng sợ trong vườn của lão, khắp vườn đều là rắn độc trường qua trường lại, những cái hố rắn to nhỏ nằm đầy trong vườn, trong hố, rắn bò lúc nhúc, thật là đáng sợ.

Cảnh tượng trước mắt này thật khiến cho Thần Nam nghi ngờ, nhưng đúng lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn.

"Ha...ha..., tiểu tử đừng nghi ngờ gì, đây chính là khu vườn của ta. Chúng ta cuối cùng lại gặp được nhau rồi". Lão độc vật vẻ mặt hồng hào, dường như gần đây tâm tình rất tốt.

"Lão già biến thái"

"Tiểu tử trời đánh"

Hai người trước tiên ôm chầm lấy nhau, sau đó đều cười ha ha. Khi xưa hai người phản bội Sở quốc, sau khi chia tay đến tận bây giờ mới gặp lại, quả thật vô cùng xúc động.

Cả hai cùng nhau nói những chuyện đã xảy ra với mình một lượt, quả đúng như những gì Mộng Khả Nhi nói, lão độc vật đã đi tới Tây đại lục trước, gần đây mới chạy tới thành Tội Ác.

"Lão già! Lão đúng là gan chuột nhắt, lại chạy tới tận Tây đại lục, ha ha..."

Đến khi Thần Nam kể về những gì mà hắn đã trải qua, cũng không mất nhiều thời gian. Lão độc vật cũng đã nghe nói nhiều về tình hình của hắn rồi, bởi vì gần đây Thần Nam đang rất nổi tiếng, tất cả những tin tức về hắn đều đã truyền khắp các hang cũng ngõ hẻm.

"Lão già biến thái, không phải lão đã bị kích thích gì đấy chứ, sao tự nhiên lại chuyển sang nuôi hoa cỏ thế kia?"

"Hì hì, đây đều nhờ vào độc kinh mà ngươi cho ta, bây giờ độc thuật của ta đã dần dần thành công rồi.

Trước kia trực tiếp luyện độc dịch trên người rắn độc, nhưng bây giờ ta có thể tùy ý điều chế những thứ không có độc trở thành thuốc độc, đây mới là độc công cao thâm nhất. Đừng có coi thường những đám hoa này, tuy mỗi đóa hoa đều không có độc, nhưng nếu như chúng lại gần nhau, chỉ trong chớp mắt là có thể tạo ra khí độc. Tuy vẫn còn cách một chút so với cảnh giới tối cao của độc thuật, nhưng ngày nay, tin chắc rằng không có ai có thể so sánh được với ta rồi" Lão độc vật dương dương tự đắc.

Thần Nam lập tức vui mừng, nói: "Nói như vậy, độc thuật của lão bây giờ đã tiến triển rất nhiều"

"Đương nhiên, ta có thể khiến cho một người bị trúng hàng mấy chục loại thuốc độc có thể bình an vô sự, nhưng chỉ cần sử dụng một loại thuốc dẫn vô độc cũng có thể khiến hắn ta chết ngay tức khắc. Hơn nữa ta còn có thể dùng những thứ không có độc, khiến cho một người trong lúc 'không cẩn thận' phải mất mạng, đây chính là cách tổ độc đó"

"Ha ha ha, quá tốt, quả nhiên độc thuật đã tiến bộ như vậy! Bây giờ ta muốn xin lão vài loại vô độc tạo thành vật có độc, người bị hạ độc không có chút cảm giác gì, chất độc có thể nằm trong cơ thể hắn ta vài ngày mà không phát tác. Nhưng chỉ cần dùng một chút thuốc dẫn để kích thích, hắn ta không kịp vận công loại trừ chất độc, lập tức độc tố phát tác ra toàn thân, có chất độc như vậy không?"

"Đương nhiên là có. Tuy nhiên tên tiểu tử trời đánh này, ngươi muốn làm gì vậy" Lão độc vật vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.

"Đương nhiên là để đi hạ độc người khác rồi, bởi vậy mới xin thuốc lão. Những người khác căn bản không thể nào hạ độc được hắn ta."

"Ngươi....ngươi muốn hại độc ai?"

"Một kẻ tuyệt thế cao thủ"

Lão độc vật hít một hơi, nói: "Ngươi điên rồi, lại dám gây chuyện với tuyệt thế cao thủ. Ngươi chán sống rồi sao?"

Thần Nam thở dài, nói: "Ta thực sự không còn cách nào khác, nếu như lão có thể điều chế ra loại độc như vậy, đưa thuốc cho ta là được. Những chuyện khác lão không cần quan tâm, cũng đừng hỏi, như thế tốt cho lão hơn."

Lão độc quái do dự rất lâu, cuối cùng tìm giấy và bút, dập dập xóa xóa một lúc viết được một đơn thuốc độc.

Thần Nam cầm lấy đơn thuốc, cáo từ lão quái vật, rồi đi tìm Mộng Khả Nhi, đưa đơn thuốc cho nàng ta.

Tuyệt độc xuất thế thì chắc chắn sẽ có một tuyệt thế cao thủ sắp sửa phải chết. Một cuộc đại chiến kinh thiên quả thật đã không thể nào có thể tránh khỏi.

Ngày xét xử Lăng Vân, Thần Phong học viên chật ních người, dường như giới tu luyện trong toàn thành đều đến đây. Tuy nhiên, Thần Nam lại không đi nghe phán quyết, hắn biết đây chỉ là hình thức mà thôi, những hành động khác còn đang ở phía sau. Lăng Vân rốt cuộc có thể toàn mạng mà rời khỏi đây được hay không, phải chờ vài ngày sau mới có thể kết luận.

Ngày hôm nay, Lăng Vân dường như ngoan ngoãn hẳn, hắn ta nhận tất cả mọi tội lỗi, chính là những 'sự thật' mà Mộng Khả Nhi và Thần Nam tạo ra, hắn ta không hề biện bác, thừa nhận từng việc một.

Thần Phong học viện thật sự sôi sục, tiếng chửi mắng vang lên không ngớt, bọn họ sắp sửa phun nước bọt nhấn chìm Lăng Vân. Nếu như không phải Thần Phong học viện đã huy động vô sô cao thủ thì có lẽ đám đông đang phẫn nỗ đó sẽ ngay lập tức chém Lăng Vân thành nghìn mảnh.

Lăng Vân khóc lóc, không ngừng sám hối về những lỗi lầm của mình, chấp nhận chịu mọi sự trừng phạt. Cuối cùng hắn ta không ngừng quay về phía Đông dập đầu, lớn tiếng gào khóc: "Xin lỗi cha mẹ, xin lỗi người thân"

Sự việc đã tới nước này, tuyệt thế cao thủ - thúc thúc của Lăng Vân, Lăng Tử Hư và mấy chục danh túc tiền bối đề nghị Thần Phong học viện cho Lăng Vân về nhà một lần làm tròn đạo hiếu, sau đó sẽ trở lại đây, mổ bụng moi tim để những người đã chết.

Lời thỉnh cầu vô cùng thành khẩn, nhưng thủ đoạn không hề quang minh, lần phán quyết này mời tới mấy chục vị danh túc, đến quá nửa đều đã bị hối lộ, đều đồng ý với yêu cầu này.

Tất cả những điều này đều là ngòi lửa cho những trận đại chiến tiếp theo.