Thần Mộ

Chương 204: Thùy dữ tranh phong



Vô đầu thiên sứ, Tiên tử mù hai mắt, thất tạng chiến thần, ác ma cụt tay .... Truyền thuyết về những thần ma mà thân thể bọ tàn phá lúc này đều đang vây quanh Thần Nam, tử vong khí tức cùng với thần thánh khí tức cùng lúc phát ra , bao phủ khắp nơi.

Thiên địa tinh khí điên cuồng hướng về phía Thần Nam cùng Hậu Nghệ cung tụ tập lại. Một người một cung phát ra hào quang vạn trượng, làm cả bầu trời đêm bừng sáng. Ác ma thân mình bị tàn phá và thần linh vây quanh hắn không ngừng xoay chuyển, một mảnh huyễn tượng (ảo ảnh) lơ lửng trước mắt của mọi người.

Đó chính là viễn cổ thần linh và hung ma, rất nhiều nhân vật trong truyền thuyết tồn tại từ thời viễn cổ, đột nhiên đã được biến thành hư ảnh, xuất hiện tại bên xung quanh người Thần Nam, điều này làm cho nhiều tu luyện giả đại kinh thất sắc.

Bọn họ không thể nào đoán ra ảo tượng này hình thành bằng cách nào, không biết nguyên do mà những hư ảnh này xuất hiện, trong lòng mỗi người đều lo lắng không yên. Ba động khủng bố lan đi khắp bốn phương tám hướng, toàn bộ mũi lang nha tiễn thấm đẫm thần huyết, thân tên ánh lên màu vàng tỏa ra thần mang chói lọi rực rỡ, đầu mũi tên u hàn, đỏ thê lương đến lóa cả mắt. . Mọi quan chiến giả đều rúng động, lập tức lùi ra xa hơn. Hai thi sát trên không cũng hình như cảm nhận được khí tức nguy hiểm, bọn chúng vội vàng bay lên cao.

Hai cao thủ Côn Luân yêu tộc và ba Tây phương tu luyện tất cả giả đều tỏ ra thần sắc kinh hãi.

Lúc này, Thần Nam tỏa ánh sáng rực rỡ như vầng mặt trời, toàn thân trên dưới phát ra ánh sáng kim quang, phảng phất như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực bên ngoài thân thể. Đúng vào lúc này, mọi ảo tượng ma, thần đang vây quanh hắn đôt nhiên bị Hậu Nghệ cung hấp nạp, mọi quang ảnh cùng tụ trên mũi tiễn . "Khai!" Một tiếng quát vang lên, Thần Nam buông dây cung, mũi kim quang tiễn xét nát hư không, để lại từng đạo đạo thiểm điện, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên không ngớt. Vô số hung thần huyễn tượng, ác ma hư ảnh quấn quanh mũi tên ánh sáng, trông bề ngoài vô cùng khủng bố.

"Ầm." Một dải quang mang chói rực lóa mắt lóe lên, mũi quang tiễn cắm ngập vào lồng ngực một thi sát, nháy mắt biến nó thành bụi. Nhưng mũi quang tiễn không ngừng lại, tiếp tục bay lên cao, hướng tới Quỳnh Ân Tư một trong ba tu luyện giả đến từ Tây phương.

Ba đạo kiếm mang nóng rực đồng thời chém vào quang tiễn nhưng tất cả đều vô hiệu, quang tiễn như đến chỗ không người, xuyên qua trùng trùng phòng ngự, rồi đâm thẳng qua ngực Quỳnh Ân Tư. Trong lúc hắn nổ tung, lại thấy một đạo bạch quang bay thẳng lên trời cao, một cổ khí tức thần thánh mạnh mẽ tràn ra không trung lan tỏa xuống dưới.

"Trời ơi!" "Thiên sứ." "Quả nhiên là Tây phương thiên sứ trong truyền thuyết."

Đạo bạch quang đó chính là một thiên sứ bốn cánh, hào quang thần thánh bao quanh thân thể khiến nó có vẻ mông mông lung lung. Nó dùng lực đưa tay vuốt ngực, từng giọt huyết châu chảy dài xuống dưới, đồng thời vô số vũ mao trắng muốt tung tóe.

Thi sát còn lại rất nhanh hướng về phía Tây bỏ chạy . Ba lão quát vật kinh hãi vô cùng, chỉ có cao thủ yêu tộc hình như đã liệu trước tình huống, trong làn hào quang mờ mịt, không nhận ra biểu tình gì

Những người ở dưới đất lại nhìn rất rõ. Vừa nãy họ đã kinh hãi vì dị tượng đáng sợ mà Thần Nam giương Hậu Nghệ cung, rồi lại kinh hãi vì Tây phương thiên sứ xuất hiện tại chốn nhân gian.

Thần Nam lúc này gần như cứng đơ người trước những việc kì dị đang liên tiếp xảy ra, không hề thấy kinh hãi, trong lòng hắn đang thầm nguyền rủa lão quái vật. Mũi quang tiễn vừa bay khỏi dây cung liền tham lam như hấp huyết quỷ, vào lúc tối hậu quan đầu, hút mất một phần ba huyết dịch của hắn.

Lúc này, sắc mặt hắn nhợt nhạt, sức mạnh toàn thân phảng phất như bị rút sạch, hắn vô lực yếu ớt giữ lây ngọc chưởng đang tỏa hào quang sáng lóa.

Lúc đó, Côn Luân yêu tộc lạnh lùng lên tiếng: "Tự tiện xâm nhập nhân gian, các ngươi đã phạm giới, theo quy tắc tất bị tiêu diệt."

Thiên sứ bốn cánh màu trắng cười lạnh: "Ngươi đến chấp pháp chăng? Trên đời này chỉ có thực lực là mới có thể phát ngôn!." Lúc đó nó đã quay trở lại bản thể, thực lực của nó lên tới cực điểm.

Cao thủ Côn Luân yêu tộc lạnh lùng đáp: "Ngươi phạm hai sai lầm, thứ nhất, ta không thể tiêu diệt ngươi, không có nghĩa người khác cũng không làm được. Thứ hai , là ngươi đã quá coi thường nhân gian giới."

Cùng vào lúc này, thi sát vừa chạy về hướng Tây đột nhiên quay lại, biểu hiện thần sắc vô cùng hoảng hốt.

Một âm thanh tiếng rồng gầm vang vọng thiên địa, từ chân trời phía Tây xa xa vọng lại tiếng cười: "Hôm nay quả thực nhiệt náo. Thần long kị sĩ Thụy Lạp cũng đến tranh đoạt đây."

Cùng lúc, từ phía nam vang lên tiếng hừ lạnh lùng khiến mọi người cảm thấy lạnh buốt trong lòng: "Hừ, ta muốn đến xem kẻ nào dám dương oai trước mặt Đông phương tu luyện giới như vậy!"

Đúng vào lúc này, từ Hoàng cung vang lên tiếng rồng gầm vang động lên chín tầng trời, dội xuống đến cả chín tầng địa ngục. Toàn thân Tử Kim thần long phát ra tử quang chói lọi. Từ một khoảng sân việ trong Hoàng cung xuất hiện.

Vô số người hô lên kinh ngạc: "Ôi trời đất ơi!" "Ta nhìn thấy gì đây? Đông phương thần long a!" "Đông phương thần long trong thần thoại truyền thuyết lại đột nhiên xuất hiện ở đây!" .... Tử Kim Thần Long nhanh như một tia chớp, lao tới gần chỗ Thần Nam , lúc này hai mắt nó màu huyết hồng, vẻ mặt tràn đầy đau buồn xen lẫn phẫn hận, trên mình tỏa ra sát khí vô hạn.

"Cá trạch ngươi điên rồi hả, sao lại chường mặt trước chỗ đông người?" "Ta không điên, ta đã thấy đại cừu nhân. Tiểu tử, hiện giờ ta sẵn lòng cho người toàn bộ thần long huyết, chỉ cần ngươi bắn rụng con chim xấu xa trên không kia xuống cho ta!" "Ngươi biết nó?" "Đương nhiên là biết, mấy ngàn năm trước, khi hắn làm tay sai cho người khác ta đã biết nó rồi." Tử Kim Thần Long giương nanh múa vuốt, giọng nói đầy vẻ bi phẫn: "Năm đó chủ tớ hắn đã giết một người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ta đã từng thề rằng chỉ cần còn một hơi thở, sớm muộn cũng có ngày đánh tan xương nát thịt bọn chúng!."

Tử Kim Thần Long bình thường vẫn vui cười chửi mắng, nhưng lúc này vô cùng đau thương, trong hai mắt chảy ra hai hạt huyết lệ. Không hiểu sao, trong lòng Thần Nam dấy lên cảm giác cay đắng, chua xót. Vui cười chửi mắng, mở miệng là nói bậy như Tử Kim Thần Long, trong lòng đột nhiên lại có nhiều đau thương như thế, bìnht thường thì ra nó đã giấu đi, ngụy trang bên ngoài bằng vẻ du côn bất cần, hắn lại thấy trên thân Tử Kim Thần Long này có chút tương tự với hoàn cảnh của bản thân.

"Được, ta đồng ý với ngươi, dùng thần huyết của ta và long huyết của ngươi bắn rụng con chim xấu xa kia!"

Đúng vào lúc này, một tiếng than thở chấn động thiên địa, một thanh âm rất mê mang truyền đến tai của tất cả mọi người, thanh âm tuy nhỏ nhưng dằng dặc vang vọng khắp cả thiên địa. "Thần tính? Ma tính? Khó lòng tỉnh được. Sát thân diệt linh? Cũng có thể tu thành đại ma?"