Lúc này trên không trung, Thần Chiến cùng Đông Phương Khiếu Thiên kịch chiến vô cùng quyết liệt. Lão sử dụng hết mọi khả năng của bản thân khiến công lực gia tăng đến cực hạn, cuối cùng một chưởng đánh cái thế ma vương rơi xuống bên dưới.
Mẫu thân Thần Nam đã quay trở lại, bà lo lắng nói với Thần Nam: "Nhanh, nhanh cầm lấy cái này cho nàng ta uống đi, đây là viên tiên đan do phụ thân của con năm đó có được khi chu du thiên hạ tại một vùng cổ tiên di địa!"
Thần Nam như người chết đuối vớ được cọc, vội vã nhận lấy viên tiên đan trong suốt như ngọc, hương thơm ngào ngạt đó, nhai nhỏ ra, sau đó hỗn hợp tiên đan trộn lẫn với máu được hắn đút vào miệng của Vũ Hinh.
Tiên đan do tiên nhân lưu lại trên thế gian tuy là kỳ diệu có thể đoạt quyền tạo hoá, nhưng vẫn không thể vãn hồi được tính mạng của Vũ Hinh. Nàng bị cái thế ma công của một tên đại tà nhân là Đông Phương Khiếu Thiên đả thương, Liệt Thiên Thập Kích uy lực vô đối đó, nếu như không có công lực mạnh mẽ của sư phụ nàng phong ấn trên cơ thể, e rằng lúc này xương cốt nàng đã chẳng còn.
Dù cho Thần Nam hô hoán như thế nào, Vũ Hinh cũng không một lần mở mắt. Nàng tĩnh lặng nằm trong lòng của hắn, thần thái thanh thản vô cùng, giống như đã hoàn thành được tâm nguyện, không có chút gì hối tiếc.
"Vũ Hinh..." Thần Nam thống khổ kêu lên.
Thu cúc trong viện bị kình khí mãnh liệt lúc nãy quét qua tung bay rợp trời, những bông hoa cúc trắng tinh khiết vần vũ trong không trung, cánh hoa tựa nước mắt, hoa rơi như lệ rơi.
Nhớ lại những hồi ức đẹp cùng Vũ Hinh, Thần Nam đau khổ khôn nguôi, bức tranh ấm áp năm nào mờ ảo hiện lên trong tâm trí hắn.
"Ta tên Vũ Hinh, được sư phụ nhặt giữa rừng hoa trong một đêm mưa."
Thanh âm yếu ớt, như đang phiêu đãng giữa viện.
"Huynh đã từng nói... nếu như có người muốn giết muội, trừ phi... hắn bước qua xác của huynh, muội nghe rồi rất... cảm động. Từ nhỏ đến lớn... muội chỉ có một người thân là sư phụ... không có phụ mẫu... không có bạn cùng chơi đùa.... không có bằng hữu, rất cô đơn! Từ lúc gặp huynh... muội rất vui, Thần bá bá, Thần bá mẫu đối xử với muội như... con ruột, muội rất hạnh phúc, bởi vì cuối cùng muội đã có được một... gia đình. Huynh... là người thân thiết nhất của muội... người thân thiết nhất, muội đã không còn gặp sư phụ, muội... không thể lại đánh mất... huynh. Dù cho bản thân muội có... chết đi, cũng muốn huynh khỏe mạnh... có một cuộc sống vui vẻ, khụ khụ..."
"Hai năm qua... muội thật sự rất vui vẻ, là huynh đưa muội ra khỏi núi, để muội nhận thức được... một thế giới mới lạ. Muội có phải là quá... khờ khạo? Thường hay... nói ra những câu ngây ngô, cái gì... cũng không hiểu, là huynh đã nhẫn nại giảng giải, mỗi một ngày được ở cùng huynh... muội đều cảm thấy thật vui sướng. Kỳ thật muội không muốn rời xa huynh... muội chỉ muốn mỗi ngày được cùng huynh thức dậy... ngắm mặt trời mọc, rồi cùng nhau ... xem mặt trời lặn, sống... bình dị... "
Cuối cùng, bên tai Thần Nam còn lưu lại di ngôn đứt quãng chưa dứt của Vũ Hinh: "Mong huynh... về sau này, vẫn còn nhớ đến.... một nữ hài tên Vũ Hinh..."
"Vũ Hinh.... huynh không muốn muội chết... huynh muốn muội vĩnh viễn được sống vui vẻ..." Thần Nam giống như một người điên lớn tiếng thét lên: "Vì sao? Lão tặc thiên ngươi vì sao lại muốn tàn khốc như vậy?! Trả tính mệnh Vũ Hinh lại cho ta?!"
"Vận mệnh? Vận mệnh? Vì sao? Vì sao chứ? Ta chỉ muốn cùng người ta yêu... có một cuộc sống bình dị, chỉ thế thôi... Vì sao vậy?!" Thần Nam dùng hết sức thét lên bi phẫn: "Như quả trong chốn u minh thật sự có đấng chúa tể tối cao tồn tại, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi cũng bị người khác nắm lấy vận mệnh, nguyền rủa ngươi sớm muộn cũng sẽ tiêu tan mây khói!"
Lời nguyền bi phẫn như tiếng sấm cuồn cuộn truyền đi khắp thượng không Thần phủ.
Thần mẫu nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Vũ Hinh, nước mắt không kìm được tuôn rơi, lại trông thấy bộ dạng như hoá cuồng của Thần Nam, tim bà như bị dao cắt.
Thần Nam cố nén đau khổ, nhìn thấy cách đó không xa Đông Phương Khiếu Thiên bị phụ thân hắn đánh rơi từ trên cao xuống, đôi mắt hắn đỏ rực, thao thiên ý hận bốc lên trong đầu. Hắn nhè nhẹ đặt Vũ Hinh xuống đất, điên cuồng lao về phía trước thét lên: "Đông Phương Khiếu Thiên, ngươi trả mạng Vũ Hinh lại cho ta!"
Thần mẫu hốt hoảng, tuy Đông Phương Khiếu Thiên bị trọng thương ngã nằm dưới đất, nhưng lúc này Thần Nam cũng quyết không thể đối phó được với cái thế ma vương này.
"Thần Nam quay lại!"
Thần Nam vờ như không nghe thấy, hắn một mặt chạy tới, một mặt ngưng tụ công lực, chân khí trong cơ thể phảng phất như đang sôi trào lên, một vầng kim quang mãnh liệt từ trong thân thể phát ra, so với ngày thường mạnh lên không biết bao nhiêu lần.
Thông thường trong lúc phẫn nộ, tiềm năng cơ thể có thể bạo phát chỉ trong chớp mắt. Không nghi ngờ gì nữa, Thần Nam đang trong tình trạng này, sự đau khổ tuyệt vọng khiến cho lực lượng trong nội thể hắn cuồng bạo vô cùng.
Bất quá giữa đám kim quang mãnh liệt ấy lại lẫn một vài tia hắc khí tựa như ngọn lửa chốn u minh bao bọc bên ngoài thân thể hắn, rất giống dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma.
Đông Phương Khiếu Thiên tuy bị Thần Chiến đánh rơi xuống dưới, nhưng Thần Chiến cũng không dám có chút lơ là, một mực chú thị tên cái thế ma vương này. Thấy Thần Nam lao đến, lão vội từ cao hạ xuống, cách không chộp lấy Thần Nam kéo lại, nói: "Tuy thân hắn thụ trọng thương, nhưng với khả năng của con còn lâu lắm mới có thể đối phó được."
Đông Phương Khiếu Thiên từ từ cử động trở lại, quang mang trong mắt hắn ta lóe sáng giống như dã thú hung tợn, sau cùng hắn âm hiểm cười lớn, nói: "Ha ha... một tên đã chết... nhưng vẫn chưa đủ, bọn ngươi đều phải chết hết!" Thần trí hắn ta điên loạn, trong lòng chỉ có chém giết, sớm đã mất đi toàn bộ khả năng nhận thức cơ bản.
Thần Nam nhìn thấy tên tử thù quái vật đã cướp đi sinh mạng của Vũ Hinh, hàm răng cắn chặt vào nhau như muốn vỡ vụn.
"Phụ thân, con cầu xin người mau bỏ con ra, nếu con không thể đích thân giết chết hắn, chi bằng để con chết đi!"
Lúc này đây, Thần Nam hai mắt đỏ rực như máu, kim quang mãnh liệt bên ngoài thân thể nhanh chóng biến thành hắc ám, đó chính là hiện tượng bị ma hoá, hắn với tâm tình bi thương cực độ, thứ kích động này sẽ làm hắn tẩu hoả nhập ma.
Thần Chiến biết, nếu lúc này không để cho hắn phát tiết nỗi phẫn hận cùng cực trong lòng, thì tương lai của hắn sẽ bị huỷ đi, rất có khả năng hắn tẩu hoả nhập ma, công phế thân tàn.
"Được, con đi đi."
Thần Nam thét lớn: "Đông Phương Khiếu Thiên, ngươi mau chết đi cho ta!" Tóc tai toán loạn, nộ diễm thao thiên, kim quang trên người hắn hoàn toàn biến mất, thay vào đó ma khí cuồn cuộn.
Mẫu thân Thần Nam lo lắng, trừng mắt nhìn Thần Chiến hét lên: "Đứa hài tử này đã muốn tẩu hoả nhập ma rồi, chàng mau nghĩ biện pháp đi! Mau ngăn nó lại, nó sao có thể là đối thủ của ma vương đó cơ chứ!"
Thần Chiến nói: "Không cần gấp, ta đã có biện pháp." Nói xong, song chưởng của ông liên tục lóe sáng, từng hàng chưởng ảnh kim sắc nhanh chóng thiểm hiện trong không trung, cuối cùng hóa thành một phiến kim quang rực rỡ hướng về Thần Nam bay đến, một cỗ cường lực rời non lấp biển trong nháy mắt dung nhập vào bên trong nội thể Thần Nam.
Ở thời khắc đó, Thần Nam cảm giác toàn thân ấm áp, lực lượng mênh mông cuộn chảy giống như hàng vạn dòng nước đổ vào biển, tràn ngập khắp người. Lúc này hắn phảng phất như đã biến thành một cự nhân, dường như đã hoá thân thành thần ma, có cảm giác như nắm được tất cả chúng sinh trong lòng bàn tay mình.