Thần Mộ

Chương 79: Ái nhĩ nhất vạn niên



Thần Nam hoài nghi một hồi, hắn bạt xuất trường đao đeo sau lưng. Trường đao sau khi được truyền nội lực, kim sắc đao mang phát ra. Hắn bước dài về phía trước thêm một lần nữa, cỗ đại lực dồi dào liền tái xuất hiện. Hắn liền nâng đao chém mạnh, một trận âm vang của kim khí giao nhau truyền sâu vào trong cốc.

Thần Nam không hề nhìn vào bất cứ cái gì, hắn hoàn toàn dựa vào linh giác mẫn tiệp mà chém trúng luồng đại lực đó. Đao mang và cỗ đại lực sau khi hòa vào nhau đột nhiên phát xuất ra âm thanh "leng keng" của kim khí.

"Các bá bá không muốn đánh nhau với ca ca..." Tiếng nói non nớt của trẻ con vọng ra từ trong cốc, tiểu nữ đồng ra sức vẫy vẫy hai cánh tay.

Thần Nam kinh nghi, hắn nhớ tới lời Bát Ca công chúa từng nói trước kia, một số lão yêu thường ở đây dạy cho sinh mệnh trong tiên hoa nói chuyện. Do vậy hắn đoán rằng người trong bóng tối hướng tới hắn xuất thủ nhất định là mấy lão yêu đó không sai. Bất quá mấy lão yêu tựa hồ không muốn lấy mạng hắn, chỉ ngăn cản hắn tiến về phía trước mà thôi. Bằng không, nếu mấy lão ấy thật sự hạ sát thủ, hắn tuyệt đối đã sớm phơi xác tại đương trường.

"Vì sao lại cản ta?" Thần Nam nói lớn.

"Người trẻ tuổi, ngươi đi đi, nữ đồng thuộc về Côn Lôn sơn Yêu giới, không thuộc về ngươi đâu." Một thanh âm già nua vọng vào tai hắn.

"Không, ta muốn được ở cùng ca ca, huynh ấy là thân nhân của ta, ta cảm thấy rất thân thiết. Chỉ là... ta nhất thời nghĩ không ra..." Tiếng nói non nớt của tiểu nữ đồng lộ ra vẻ mơ màng.

Thần Nam trong lòng đại chấn, hôm đó nghe Bát Ca công chúa nói rằng trong tiên hoa đang thai nghén một sinh mệnh, hắn liền nghĩ ngợi mông lung, đem sinh mệnh ấy liên tưởng tới Vũ Hinh. Lúc này lại nghe thấy tiếng nói của tiểu nữ đồng, trong lòng hắn như có con sóng dữ cuộn trào, sự ngờ vực lại một lần nữa dấy lên.

Thần Nam xông về phía trước thêm một lần nữa, những lão yêu trong bóng tối dường như đã tức giận phi thường, ra tay mạnh hơn rất nhiều. Một tiếng sét vang lên, một đạo chưởng lực hùng hậu hướng về phía Thần Nam đánh tới. Thần Nam cử đao lên đỡ, nhưng cỗ đại lực dồi dào đã đánh lui thanh đao trong tay hắn, khiến hắn thêm một lần nữa lùi lại phía sau. Lúc này Long Bảo Bảo đã thần tốc xông đến, đứng chắn trước người Thần Nam.

Tiểu nữ đồng lại cắt tiếng: "Đừng a, đừng làm hại ca ca, ta muốn được ở cùng ca ca..."

Từ bóng tối truyền tới mấy tiếng thở dài già nua, thanh âm của một lão già nhè nhẹ vang vọng trong cốc: "Quả nhiên không phải là người trong Yêu giới của ta, Thôi! Thôi! Thôi! Thôi!"

Hàng vạn thú, quái ở bên ngoài sau khi nghe câu nói này liền hỗn loạn lên một trận, nhưng rồi dần dần yên lặng.

Nhưng Thần Nam lại không như vậy, hắn sải bước về phía trước. Tiểu nữ đồng trên tiên hoa cười ngọt ngào, hướng tới hắn mở rộng hai cánh tay, dường như đợi hắn bước tới ôm lấy.

Bên trong đầy rẫy các loại hoa thơm quả ngọt, nhưng những hương khí này không thể át được mùi thơm thoang thoảng của tiên hoa. Loại mùi vị này có thể tạo cho người ta cảm giác an lành, giúp cho lòng giữ được yên tĩnh. Nguồn sáng bảy màu phía trong cốc chiếu vào tiểu nữ đồng được tiên hoa thai nghén mà thành, hào quang làm bổi bật lên vẻ thánh khiết và mỹ lệ của cô bé.

Thần Nam xuyên qua bụi cây hoa, từng bước từng bước tiếp cận tiên hoa. Tiểu Long đi sát theo hắn. Lúc này Long Bảo Bảo tham ăn dường như không hề chú ý đến những kì quả trên lục ngọc thụ ở bên cạnh, nó chớp chớp đôi mắt to cẩn thận quan sát tiểu đồng, trong mắt đầy vẻ hoan hỉ. Đương nhiên đó không phải là sự vui sướng lúc phát hiện "thực vật", mà là một loại vui sướng đầy ắp cảm tình, giống như thứ cảm tình mà nó dành cho Thần Nam. Đó là một thứ tình cảm hữu hảo phi thường.

Có tám, chín yêu quái đầu lĩnh cũng đi theo. Tuy rằng mấy lão yêu Côn Lôn sơn lúc bỏ đi đã nói rõ tiểu nữ đồng này không thuộc Yêu giới, nhưng những yêu quái đầu lĩnh này vẫn không nén được hiếu kỳ, muốn xem đến cùng.

Thần Nam bước gần về phía trước, phát hiện cây tiên hoa này tựa hồ từ thần ngọc điêu khắc mà thành. Thân, củ, phiến lá và cánh hoa thực sự trông như ngọc, bất quá lại thoang thoảng hương thơm, phát tán ra quang mang bảy màu.

Lúc này hắn phát hiện trên bắp chân tiểu nữ đồng vẫn còn quấn một ít nhị hoa. Đó chính là lý do khiến cô bé không ngừng khiêu động trên tiên ba. Nó muốn giựt đứt những nhị hoa này, bất quá chúng lại bền chắc vô cùng, tịnh không bị kéo đứt chút nào. Cẩn thận quan sát, có thể phát hiện quang hoa không ngừng thông qua những nhị hoa nhập vào cơ thể tiểu nữ đồng, toàn bộ tia sặc sỡ của tiên hoa đang dần dần ảm đạm.

Thần Nam hết sức kinh dị, những thứ hắn nghe và thấy ngày hôm nay đều giống như mộng ảo, khiến hắn cảm giác có chút gì đó không thật.

"Ca ca..." Thanh âm trẻ con trong trẻo vang lên làm Thần Nam bừng tỉnh. Tiểu nữ đồng chìa cánh tay trắng như tuyết như muốn nhào vào lòng hắn, tiếu ý ngọt ngào hiện lên trên mặt, lộ ra vẻ ngây thơ, khả ái không sao tả xiết.

Tiểu tinh linh lanh lợi như vậy khiến cho Thần Nam không chút do dự giang rộng hai tay đón lấy cô bé vào lòng. Lúc này hắn không muốn chú ý đến xuất thân của tiểu nữ đồng nữa, không muốn suy xét cô bé rốt cuộc là tiên, là yêu, hay là quái. Thời khắc này, trong mắt hắn, tiểu nữ đồng chỉ là một tiểu thiên sứ khả ái khiến người khác không cách nào cự tuyệt.

"A a..." Tiểu nữ đồng nằm trong lòng Thần Nam vui vẻ cất tiếng cười, tiếu ý ngây thơ mà ngọt ngào tựa hồ như lây sang cả Thần Nam, khiến trên mặt hắn cũng lộ ra tiếu dung.

Bất quá khi hắn nghĩ tới Vũ Hinh, nụ cười của hắn dần dần tắt, trong lòng tràn ngập cảm giác chua xót.

Lúc hắn ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt đột nhiên cứng lại, trong lòng cuồn cuộn nổi sóng.

Tiên hoa vốn cắm rễ lên một khối cực phẩm thần ngọc. Nguyên lai toàn bộ hoa thật sự là ngọc, tựa hồ do thần ngọc tập hợp thiên địa linh khí, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa biến hình mà thành. Thế nhưng đây tịnh không phải là nguyên nhân khiến cho Thần Nam có cảm giác kinh hãi. Điều thật sự khiến hắn chấn động là trên thần ngọc có viết vài chữ cổ "Yêu chàng một vạn năm".

Chữ viết là văn tự của một vạn năm trước vào thời đại của hắn, là chữ của một người rất thân thiết với hắn. "Yêu chàng một vạn năm", câu chữ này bao hàm rất nhiều tình ý thâm trọng. Ài! Hai mắt Thần Nam mờ đi, hắn phát hiện ở đây có bút tích của Vũ Hinh. Hắn dường như nhìn thấy một thân ảnh cô đơn, ngọc thủ mảnh mai rung rung, chan chứa thâm tình khắc hạ lên ngọc thạch những tiếng gào thét phát ra từ nội tâm.

Gió khe khẽ thổi qua, Bách Hoa cốc như lay động theo, còn hồng nhan? Hồng nhan ở đâu?

Nước mắt ấm nóng từ mắt Thần Nam rơi xuống, hắn cúi xuống ôm lấy Tiểu Nữ đồng rồi lại không ngừng vuốt ve hàng chữ "Yêu người một vạn năm" đó.

Gió nhè nhẹ thổi những đóa hoa nằm trên thần ngọc. Một chỗ có vết cắt lộn xộn trên thần ngọc đập vào mắt Thần Nam. Cẩn thận nhìn kỹ, hắn trong lòng đau đớn vô cùng. Đó chính là bốn chữ, chỉ vẻn vẹn chiếm vị trí của hai chữ, "Vũ" và "Thần" đan chéo vào nhau, "Hinh" và "Nam" đan chéo vào nhau.

"Vũ Hinh" và "Thần Nam"... "trọng điệp"..."trọng phùng" (ý "đan nhau" ..."gặp lại")..."Thần Nam lẩm bẩm, sau đó không nhịn được hét lớn: "Vũ Hinh...". Hắn cắm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, nước mắt như hồng thủy tràn đê tuôn rơi.

Tiểu nữ đồng thấy Thần Nam như vậy, dường như cảm thấy có chút sợ hãi. Lúc này, quang mang bảy màu của cây tiên hoa càng lúc càng mờ, quang hoa theo những nhị hoa đang quấn quanh chân cô bé nhập vào cơ thể.

"Phốc" Mất đi quang mang, tiên hoa đột nhiên tan vỡ, hóa thành phấn từ không trung rơi xuống. Nơi nó bám rễ vào thần ngọc phút chốc đột nhiên phát ra thanh âm "rắc rắc", thần ngọc cũng mất đi quang sắc, từ từ vỡ vụn.

Nơi Vũ Hinh lưu hạ bút tích dần dần tan biến, "trọng điệp"..."trọng phùng"... Không ngờ "trọng điệp"..."trọng phùng" là như vậy!