Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 120: Huyền Tẫn



Thanh Đồng thấy Minh Yên đứng ở chỗ này cũng không giật mình, nhiều năm trong quá khứ, hắn vẫn như vậy, một rồng đứng ở trong hư không, nhìn tuyết đọng núi Thái Huyền. Mỗi khi không tìm được sư tôn, tới nơi này tìm quả đúng không sai.

Mạc Thiên Liêu nhìn mà thấy da đầu căng thẳng.

Khí huyết sát dày đặc từ cửa động giữa núi truyền đến, đó là do trong thời gian ngắn chết mà rất nhiều người tạo thành, giống như Thập Sát cốc năm đó vậy. Mà Minh Yên vẫn như vậy mặt không chút thay đổi đứng ở chỗ này, dường như không nhìn thấy gì hết.

“Huyền Giám có manh mối gì không?” Tuyết lại rơi xuống đỉnh núi, Minh Yên không quay đầu nhìn bọn họ, khóe môi hơi hơi nhếch lên nhìn hoa tuyết từ trắng chuyển sang đỏ.

“Gặp chút cản trở,” Mạc Thiên Liêu ôm Thanh Đồng chậm rãi tới gần, nheo mắt nhìn Minh Yên,“Mật tàng Thái Huyền là ngươi mở ra sao?”

Thanh Đồng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu lặng lẽ siết lòng bàn tay y, ý bảo y an tâm một chút chớ nóng.

“Làm sao khẳng định được?” Tựa hồ tâm tình Minh Yên không tệ, ngữ khí nói chuyện ôn hòa hơn một ít so với ngày thường, cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề, giống như đột nhiên nổi hứng nói chuyện phiếm.

“Mật tàng Thái Huyền ngàn năm mới mở, nhưng thời gian cũng không nhất định. Lần này mở ra, khốn cục Ốc Vân Tông nháy mắt hóa giải, mà sư tôn ngay từ đầu liền nhắc nhở ta chuyên tâm luyện khí không cần quản mấy cái này.” Mạc Thiên Liêu chăm chú nhìn chằm chằm Minh Yên, hắn ngược lại không để ý mấy đối với việc chết bao nhiêu người, chung quy với bất cứ bí cảnh tầm bảo nào cũng sẽ chết hơn phân nửa người, chỉ là hắn cần phải làm rõ mục đích của Minh Yên.

Nếu hết thảy những chuyện này đều do Minh Yên gây nên, như vậy Minh Yên rõ ràng đang bày một ván cờ rất lớn, thậm chí hắn cùng Thanh Đồng, đều bị nhốt trong ván cờ này. Ngay từ đầu luyện chế Huyền Giám, Minh Yên chỉ nói sơ sơ, Mạc Thiên Liêu hắn không thèm để ý làm chuyện thiếu đạo đức gì, nhưng không thích bị người lợi dụng, càng quan trọng hơn là, hắn muốn cam đoan Thanh Đồng không bị thương hại gì.

“Không sai,” ngoài ý muốn, Minh Yên lại thoải mái thừa nhận, trở tay móc ra một ngọc giản ố vàng,“Một ngàn năm trước, ta cũng từng nhờ người luyện chế Huyền Giám nhưng chỉ tiếc thất bại, đây là bản chép tay của người nọ, có lẽ đối với ngươi hữu dụng.”

Mạc Thiên Liêu nhìn nhìn, chậm rãi vươn tay tiếp nhận, ánh mắt nhìn Minh Yên lại mang theo phòng bị.

“Ông –” Đột nhiên, trong núi truyền ra một tiếng nổ vang, dường như thanh âm mở ra đại trận gì đó.

Tâm tình Minh Yên tựa hồ càng tốt, nhấc chân liền muốn hướng vào trong núi:“Các ngươi cũng lại đây xem đi.”

Mạc Thiên Liêu có chút do dự, nói thực ra, nếu Minh Yên không phải sư tôn Thanh Đồng, hắn thật đúng là một điểm cũng không thể tín nhiệm. Chung quy, nhiều năm như vậy, thủ đoạn Minh Yên bày ra ở chỗ đó, hắn cũng không phải là hạng người tâm địa thiện lương gì. Chuyện này khắp nơi lộ ra kỳ quái, Minh Yên lại không chịu nói rõ……

“Sư tôn sẽ không hại chúng ta.” Thanh Đồng nhìn hắn, chậm rãi nói.

Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, chống lại đôi mắt lưu ly nhạt màu, hơi hơi nhếch môi cười, mèo hắn đã không cần hắn nói chuyện liền biết hắn suy nghĩ cái gì:“Muốn đến xem sao?”

Thanh Đồng gật gật đầu, bên trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo không có bất cứ lo lắng gì.

“Vậy ngươi biết bên trong là cái gì sao?” Mạc Thiên Liêu thấy y bình tĩnh như vậy, lường trước Thanh Đồng có lẽ biết cái gì.

“Không biết.” Thanh Đồng dứt khoát nói.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, nhìn bóng dáng Minh Yên sắp biến mất, thở dài, kéo Thanh Đồng đuổi theo. Vô luận là cái gì, dù sao cũng phải xem đến tột cùng.

Sơn động vào núi Thái Huyền ở trên vách đá cao nhất, trước lúc đến không có chú ý, khí huyết sát dày đặc khiến Mạc Thiên Liêu nhịn không được nhíu mày, ý bảo Thanh Đồng biến thành mèo trốn đi.

Thanh Đồng cũng không nhiều lời, trực tiếp biến thành cục bông nhỏ chui vào trong vạt áo hắn. Vóc dáng nhỏ, thừa nhận huyết sát sẽ ít đi một chút.

Mạc Thiên Liêu bỏ thêm mười mấy kết giới phòng ngự quanh thân, lúc này mới tới gần sơn động kia, cửa động mở cũng được không chỉnh tề, không giống như động phủ bị đào bới ra, mà như là bị lực gì đó làm nổ tung.

Trong động u ám, Mạc Thiên Liêu tùy tay bắn ra vài cái pháp khí nhỏ chiếu sáng, nháy mắt chiếu sáng con đường thật dài, nhất thời bị hù nhảy dựng.

Trong khoảnh khắc sơn động sáng lên, trên vách tường cũng có vô số con mắt đồng thời bị chiếu sáng lên, đồng loạt nhìn chằm chằm lại đây, mèo nhỏ trong lòng lập tức nắm chặt xiêm y hắn.

“Trùng Xi Vưu……” Mạc Thiên Liêu vỗ vỗ cầu lông trong lòng, ý bảo y chui vào đi đừng nhìn. Nghe đồn năm đó trời đất chém giết Xi Vưu, máu tươi nhuộm đỏ cả tòa núi, bởi vì khí huyết sát dày đặc, ở  Sơn Âm liền sinh ra một loại ác trùng. Bởi vì chủng trùng này là từ máu Xi Vưu tẩm bổ thành, nên bị xưng là trùng Xi Vưu.

Mắt Xi Vưu lớn như chuông đồng, toàn thân trừ một con mắt này, thì còn có một giác hút, ngày thường giác hút này có thể giúp nó bám vào trên vách núi, gặp được vật sống, liền sẽ điên cuồng nhào lên, hút khô máu tươi, dù đó là tu sĩ cũng khó mà ngăn cản.

Trước mắt, mấy con trùng này đều im lặng nằm sấp, dường như là ăn no, nhưng Mạc Thiên Liêu không dám chủ quan. Ngự khí dưới chân, bay trong động, không phát ra một chút tiếng vang. Dọc theo đường đi, có thể nhìn thấy rất nhiều thi thể bị hút khô, cùng với quần áo, pháp khí nằm lả tả,. Bay tới cuối sơn động, trước mắt xuất hiện vô số lối rẽ, đều tối đen sâu thẳm. Minh Yên đứng ở trên một mảnh đất trống trải ở trước lối rẽ chờ bọn họ.

“A –”

“Cẩn thận!”

“Oa! Xem ta tìm đến cái gì này!”

Thanh âm ồn ào từ các lối rẽ khác nhau truyền đến, tựa hồ có khi là bảo tàng, có khi là nguy hiểm, hiển nhiên người còn chưa chết hết. Trên bãi đất trống dưới chân, Minh Yên vẽ một đại trận cực kỳ phiền phức, ấn ký màu đỏ tươi lúc sáng lúc tối.

“Trận này cần vô số máu tươi mới có thể mở ra, một khi mở ra, sẽ có bảo tàng lấy hoài không hết.” Vẻ mặt Minh Yên rất là hờ hững, xoay người đi về một lối rẽ trong số đó.

Con đường này vang lên tiếng hét thê lương nhất.

Mạc Thiên Liêu lại bỏ thêm một kết giới phòng trùng ở quanh thân, cũng lấy rất nhiều phòng ngự pháp khí trong vòng tay chứa đồ ra mang ở trên người, chủ yếu là cho mèo con trong lòng mặc vào vài cái, để ngừa vạn nhất.

Vừa bước vào đường rẽ, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, không còn tối đen âm u như hồi nãy, nơi này ánh nắng tươi sáng, không khác động thiên. Một cánh cửa đá đứng ở cách đó không xa, trên viết hai chữ “Huyền Tẫn” lớn.

Cửa đá kia cao mười trượng, rộng mười trượng, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt mờ ảo, thoạt nhìn không chân thật lắm, dường như nằm ở đáy biển, hai chữ “Huyền Tẫn”giống như cửa vào thuỷ tinh cung ở đáy biển, tỏa màu u lam.

“Đoán Thiên!” Trước mặt truyền đến một tiếng gọi quen thuộc, cẩn thận nhìn lại, hóa ra là Lưu Mang cùng Lưu Bích, hai người cầm trong tay linh khí, ánh mắt không tốt nhìn hắn.

“Thật sự là oan gia ngõ hẹp!” Lưu Mang cắn răng nói, liền phóng linh khí trong tay hướng về phía hắn.

Mạc Thiên Liêu nâng tay dùng Thái Thủy ngăn trở linh kiếm kia, đứng tại chỗ lù lù bất động, chậm rãi nhắm mắt lại. Nâng tay, hóa Thái Thủy thành trường cung, dùng thần thức cảm giác phương hướng, lại là một mảnh hỗn loạn, mở mắt ra:“Bảo bối, nói cho ta biết sư tôn ở nơi nào.”

Hết thảy mọi thứ trước mắt đều là hư ảo, bởi vì từ đầu đến cuối, Mạc Thiên Liêu không có nhìn thấy Minh Yên, cho nên, nơi này là một ảo trận!

Mèo nhỏ trắng tuyết nhảy ra hóa thành hình người, chậm rãi khép lại hai mắt, yêu hồn so với thần hồn nhân tu còn mạnh hơn gấp mấy lần, trong hỗn loạn nhanh chóng tìm đến phương hướng Minh Yên, nâng tay chỉ, hướng về phía cửa đá kỳ quái kia.

Mạc Thiên Liêu kéo cung, một mũi tên màu đồi mồi nhanh chóng hướng cửa đá bay đi, trong khoảng khắc mũi tên lao ra, cảnh tượng trước mắt bắt đầu sụp đổ.

Ánh nắng tươi đẹp biến mất, lại là một mảnh tối đen, bắn ra pháp khí chiếu sáng, Thanh Đồng hoảng sợ, cầm chặt cánh tay Mạc Thiên Liêu.

Vị trí hai người đang đứng, là một con đường nhỏ cực kỳ hẹp, một bên đường là vách đá, một bên là vách núi sâu thẳm, phía dưới vực, có vô số con mắt lấp lánh, chính là vô số trùng Xi Vưu.

Lưu Mang chân nhân ngồi ở trên đường phía trước, ôm một chân kêu rên, Lưu Bích nắm linh kiếm trong tay, sắc mặt có chút trắng bệch:“Không chém đi chân của ngươi, trùng Xi Vưu đã hút khô ngươi rồi.”

Cái chân bị chặt đứt kia bình bịch lăn xuống, mấy con trên này hiển nhiên đã ăn no, nhưng phía dưới còn không có, một mảnh đông nghìn nghịt nhanh chóng bao phủ cái chân kia. Lưu Mang chân nhân nhìn mà da đầu tê dại, không dám tiếp tục phát ra âm thanh, nhanh chóng ăn hai viên đan dược, ngừng máu.

Trùng Xi Vưu nơi này dường như sẽ không tự động xông lên cắn người, điểm ấy ngược lại là tốt.

Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu nhìn, Minh Yên ở  cách đó không xa, bước chân không loạn chậm rãi hướng đi về phía trước.

Xác định hai người Lưu Vân Tông trước mắt không phải ảo giác, Thanh Đồng mở miệng hỏi:“Sao chỉ còn hai người các ngươi?”

“Đệ tử cùng đi với chúng ta đều đã chết.” Sắc mặt Lưu Bích thật không dễ nhìn, thực ra nơi này không phải chỉ có một ảo trận, còn có vô số sát trận, khốn trận, bọn họ ở trong này đã mệt nhọc hồi lâu, nay một bước cũng không dám đi về phía trước.

Mạc Thiên Liêu không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn Minh Yên. Minh Yên không đi men theo đường nhỏ, mà là đi vài bước, bay lên không trung, rồi sau đó lại hạ xuống đi tiếp vài bước. Người ngoài nhìn vào tất nhiên cảm giác buồn cười, nhưng Mạc Thiên Liêu lại có thể nhìn ra được đây là một loại bộ pháp đặc biệt, có thể tránh đi vô số trận pháp nơi này.

Làm đại sư trận đạo, Mạc Thiên Liêu một bước không bỏ sót mà nhớ kỹ bộ pháp của Minh Yên, cùng đi qua, mới vừa đi hai bước thấy Thanh Đồng cũng cùng đi, lập tức vươn tay ôm lấy người:“Đừng tự mình đi, nơi này rất nguy hiểm.”

Thanh Đồng gật gật đầu, tựa vào trên lưng Mạc Thiên Liêu để hắn cõng.

Hai người mơ mơ hồ hồ theo Minh Yên, cũng không biết đi bao lâu, trước mắt quả thật xuất hiện một cánh cửa đá, giống như đúc cánh cửa trong ảo giác vừa nãy.

“Đây là……” Mạc Thiên Liêu buông Thanh Đồng, chậm rãi đi đến bên cạnh Minh Yên.

“Cửa Huyền Tẫn.” Minh Yên vươn một bàn tay ra, chậm rãi vuốt ve ba chỗ lõm trên cửa.

Cửa đá này không có tay nắm, càng không có khe hở, chỉ có trên mặt ba chỗ lõm kỳ quái.

“Muốn mở cánh cửa này ra, cần ba thứ,” ngón tay Minh Yên vuốt ve từng chỗ lõm một,“Huyền Châu, Huyền Vũ, Huyền Giám.”

Đồng tử Mạc Thiên Liêu rụt lại, cẩn thận hỏi:“Bên kia cánh cửa này là cái gì?”

“Bên kia……” Minh Yên buồn bã nhìn cửa đá rất nặng, cánh cửa này làm từ thần thạch thời thượng cổ, ngoại trừ thần ma thượng cổ, ai cũng không thể dùng ngoại lực phá vỡ,“Là đại lục Thái Bạch.” Nói rồi chậm rãi dán lòng bàn tay lên trên cửa, dường như làm thế, liền cách thế giới kia gần thêm một chút.

Đồng thời ngay lúc ấy, ở bên kia cửa có một bàn tay mảnh dẻ, chậm rãi dán lên vị trí y hệt.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Thợ Mộc: Bên kia cửa là ai?

Minh Yên: Trương Khởi Linh*

Thợ Mộc:…… Ngươi tìm Trương Khởi Linh làm cái gì?

Minh Yên: Giao hắn cho quốc gia

*Nhân vật trong đạo mộ bút kí thì phải:v