Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 132: Bẫy



" Tỷ tỷ và bọn họ đều bị binh lính bao vây, chỉ có ta là kịp thời chạy thoát ra ngoài để đến đây báo tin. Nếu tỷ tỷ ta bị bắt tội thông đồng thì sao?! Nhạc Phượng Hy! Ngươi nhất định phải cứu tỷ tỷ!!!"_ An Nhiên lo lắng, mọi hy vọng đều đổ dồn vào Nhạc Phượng Hy vì nàng cũng đã nhiều lần biến nguy thành an, chắc chắn lần này nàng cũng sẽ tìm được cách cứu Hiểu tỷ thoát ra.


" Chúng ta đã che giấu họ khá kỹ, ước chừng trong thời gian ngắn không thể nào triều đình có thể truy ra nhanh như vậy..."_ Đông Phương Triệt xoa cằm suy đoán.


" Ý ngươi là có người đã thông báo cho binh lính đến bắt bọn Trác Phàm???"_ Bạch Khinh Lục thốt lên.


Linh tính nàng càng trỗi dậy mãnh liệt hiện lên một người rất đáng nghi...


Lần này lại muốn nhắm đến tỷ muội An gia?!


" Hiên Viên Ngạo, nhờ ngươi thông báo cho Dịch Tư sư huynh. Ái Ny thì tiếp tục theo dõi trận đấu, ta phải qua đó xem xét tình hình... "


" Được! Các ngươi cẩn thận! Tốt nhất đừng gây chuyện với triều đình..."_ Hiên Viên Ngạo nhắc nhở. Hiện tại bọn hắn đang ở trên nước khách, mọi việc làm đều phải suy nghĩ cẩn trọng, không thể hành động tùy tiện nếu không sẽ dễ phá vỡ mối liên minh hòa bình, gây ra chiến tranh giữa các nước.


" Được. Ái Ny... tạm thời đừng nói chuyện này cho ai biết cả, đặc biệt là Vũ Hồng..."_ Nàng hướng mắt nhìn lên đấu đài, Vũ Hồng đang phối hợp với đồng đội tấn công đối thủ. Tốt nhất là không nên cho Vũ Hồng dính vào chuyện này, linh cảm nàng đang mách bảo rằng sẽ rất nguy hiểm... Lần trước nàng đã không cứu được tiểu Kỳ, nàng tuyệt đối không thể để chuyện này tái diễn lại lần nữa...


Đến một con hẻm không xa... có vài bóng người nghiêng đầu ra quan sát. Quả nhiên binh lính đã bao vây kín khắp quán trọ... đến nỗi một con kiến cũng khó mà lọt vào.


Lộc cộc... Lộc cộc...


Tiếng xe ngựa vang lên...rồi dừng hẳn lại trước cửa quán.


Từ trong xe bước ra là thành chủ và Lâm Như Tuyết, Tề Ngọc và Cơ Diệc thì cưỡi ngựa đến.


Đông Kình không biết đã nói gì với lính canh gác, sau đó bọn họ đều được bước vào trong.


Quả nhiên là có bọn họ nhúng tay vào, nàng đoán không sai mà...


" Sao lại có Thần Giáo đến đây? Thật rắc rối!!!"_ Bạch Khinh Lục vò đầu nói.


" Xem ra lần này chúng ta lại phải đối đầu với họ lần nữa rồi"_ Đông Phương Triệt thở dài đầy ngao ngán.


" Mọi người nói như vậy... không lẽ chuyện này cũng là do Thần Giáo xen vào???"_ An Nhiên lờ mờ hiểu ra chuyện liền ngạc nhiên thốt lên.


" Thật ra cũng là đoán mà thôi nhưng ngoài bọn chúng ra, bọn ta không tài nào nghĩ ra ai khác có thể làm chuyện này"_ Bạch Khinh Lục nhún vai nói.


" Bây giờ chúng ta cũng không thể làm gì, cứ thử chờ xem tiếp theo sẽ như thế nào... nếu An Hiểu cùng mọi người có gì nguy hiểm thì chúng ta sẽ lao vào giải cứu"_ Đông Phương Triệt nói.


" Nhưng chúng ta đứng đây cũng không thể biết được tình hình bên trong... lỡ như... chúng dùng hình tra khảo tỷ tỷ thì sao?"_ An Nhiên sốt sắng nói.


" Sẽ không đâu... dù sao đây cũng là chốn đông người, người dân đều vây quanh nghe ngóng rất nhiều. Triều đình sẽ không làm lớn chuyện này... ít nhất là ở đây"_ Hoàng Việt Minh nói.


" Đúng vậy. Thiên Lâm là công chúa lại vì tình lang mà chống lại thánh chỉ, phò mã vì một nữ nhân khác mà dám công khai sẽ hủy hôn... chuyện này quả thực không nên truyền ra ngoài... "_ Nhạc Phượng Hy chẹp miệng nói.


" Chắc chắn triều đình sẽ tìm cách đưa họ trở về hoàng cung..."_ Tiêu Vận nói tiếp.


" Nhưng nếu họ bị giải về hoàng cung thì chúng ta càng khó có thể đột nhập vào cứu người sao? "_ An Nhiên hỏi. Hoàng cung đâu phải là nơi muốn vào là có thể tùy tiện vào được, nếu lén đột nhập vào mà bị phát hiện sẽ rất dễ bị quy tội hành thích hoàng gia... đến lúc đó thì đã trở thành đại sự giữa các quốc gia rồi.


" Vậy nên chúng ta sẽ cướp người nhân lúc trên đường di chuyển"_ Nhạc Phượng Hy nhếch miệng nói.


Mắt An Nhiên sáng lên tràn đầy hy vọng...


Ai ai cũng thận trọng quan sát bên quán trọ...


Duy chỉ có Dương Hàn Long từ đầu đến cuối vẫn âm trầm nắm chặt kiếm đầy cảnh giác.


Vừa rồi... khi Thần Giáo xuất hiện, mặc dù đó là một hành động rất nhỏ nhưng hắn vẫn nhìn thấy...


Tề Ngọc có thầm liếc nhìn sang phía con hẻm nơi bọn hắn đang đứng và nở một nụ cười khó đoán...


Cái nụ cười ấy như một con hổ vui vẻ rình con mồi đang từ từ dấn thân vào bẫy vậy...


Có hắn ở đây... tuyệt đối không để nàng gặp nguy hiểm được!!!


Khoảng một nén nhang sau...


Một đoàn linh chạy ra sơ tán bớt người dân đang đứng nhìn gần đó sau đó cung kính xếp thành hai hàng...


Nhóm người Lâm Như Tuyết bước ra đầu tiên sau đó là Thiên Lâm công chúa và Lưu Trác Phàm.


" Tỷ tỷ đâu??? Sao không thấy tỷ ấy đi ra ngoài?"_ An Nhiên sốt ruột.


Nhạc Phượng Hy chau mày... bên Thiên Lâm và Trác Phàm hình như có gì đó không ổn, sắc mặt cả hai người đều tái hẳn đi, thậm chí nàng còn thấy đôi mắt Thiên Lâm có chút sưng đỏ vì khóc nhiều, đi đứng thì loạng choạng như không đủ sức.


" Công chúa hiện sức khỏe không tốt, vẫn nên ngồi chung kiệu với ta sẵn tiện để ta chẩn bệnh"_ Lâm Như Tuyết mỉm cười tỏ ý thân thiện.


" Không... không cần... "_ Thiên Lâm rút người lại, tay nắm chặt góc áo Lưu Trác Phàm, lại e sợ liếc nhìn Tề Ngọc và Cơ Diệc đứng sau lưng.


" Để công chúa đi cùng ta... "_ Lưu Trác Phàm đứng chắn trước công chúa.


" Ta nghĩ Thần Sứ nói đúng đấy... vẫn là nên để công chúa ở cùng một chỗ với Thần Sứ"_ Đông Kình cung kính nói.


Thiên Lâm kiên quyết lắc đầu, nấp gọn người sau lưng Lưu Trác Phàm.


" Xem ra công chúa và phò mã tình đầu ý hợp, không muốn rời xa một giây phút nào... Vậy cứ để công chúa ngồi cùng kiệu với phò mã, ta sẽ ở ngoài bảo hộ. Ta sắp xếp như vậy, công chúa có vừa ý không?"_ Tề Ngọc hướng mắt về phía Thiên Lâm.


Lưu Trác Phàm cảm nhận được sức nắm góc áo hắn càng ngày chặt hơn, ngón tay trắng bệch và run rẫy...  hẳn Thiên Lâm công chúa đang rất sợ hãi.


" Ta thấy như vậy là được rồi. Công chúa có chút mệt, ta đỡ nàng vào kiệu trước..."_ Lưu Trác Phàm cẩn thận dìu Thiên Lâm bước vào kiệu, sau khi lưu luyến nhìn vào khách trọ một cái rồi cũng ngồi vào trong kiệu.


Mấy chốc đoàn binh lính hộ tống hai kiệu đi mất...


" Vậy tỷ tỷ vẫn còn ở trong đó?!"_ An Nhiên hấp tấp chạy vào.


" Không được!!! Mau ngăn cản An Nhiên lại!"_ Bỗng Nhạc Phượng Hy biến sắc kêu lên.


Nhưng đã chậm... An Nhiên đã vào hẳn bên trong.


Bạch Khinh Lục không do dự, nhanh chân chạy theo An Nhiên vào trong quán...


Đợi mãi mà không có động tĩnh gì phát ra...


" Chúng ta vào chứ?"_ Đông Phương Triệt hỏi.


" Bây giờ có vào hay không cũng không quan trọng rồi"_ Nàng xoa xoa mi tâm nói tiếp_" Đã biết đó là cái bẫy để dụ chúng ta vào, chưa biết được An Hiểu có an toàn không nhưng lại có thêm hai kẻ đần tự dấn thân vào... e là chúng ta không vào không được rồi"


" Để ta vào trước xem sao..."_ Tiêu Vận nói.


Nàng bước vào sau cùng, khi bước qua cánh cửa bỗng nàng cảm thấy có một luồng linh lực vô hình xuất hiện, một luồng gió thổi nhẹ qua rồi cánh cửa từ từ khép lại.


Bên trong quán trọ không có một bóng người, bàn ghế bị cắt đứt rất không hợp lý như thể bị một thứ gì đó rất sắc bén chém đứt hết một loạt vậy...


Dương Hàn Long và Tiêu Vận chợt dừng chân lại tập trung xung quanh nang, đồng loạt rút kiếm phòng thủ. Đông Phương Triệt cũng đứng bảo hộ cho Hoàng Việt Minh.


Một bóng dáng quen thuộc dần xuất hiện, tay cầm kiếm đứng đối diện với bọn nàng...


" An Hiểu!!!"


Phịch!


Sau lưng lại có tiếng động, một người cũng rất quen thuộc, toàn thân băng toàn vai trắng, thanh đao sáng loạng có dinh dính chút màu đỏ của máu.


Là tình lang của công chúa!!! Nguyễn Trang!


" Họ có gì đó không ổn?!"_ Hoàng Việt Minh cau mày.


Nhìn hai người họ đều tràn đầy sát khí, đôi mắt lờ đờ không tiêu cự. Đặc biệt là Nguyễn Trang, hắn vốn bị thương rất nặng, sau khi điều trị hắn đã hồi tỉnh lại nhưng chưa thể đứng dậy đi lại được vậy mà bây giờ hắn lại có thể cầm thanh đao lớn đối đầu với bọn hắn.


" Họ bị ai đó đứng phía sau điều khiển... "_ Nàng trầm mặc nói.


An Hiểu và Nguyễn Trang đồng loạt tiến lên tấn công...


Keng!!! Kenggg...


" Cẩn thận! Đừng làm họ bị thương"_ Nàng vận ám linh gây nên điểm mù cho đối phương... bốn người còn lại phối hợp khống chế họ lại.


An Hiểu vùng vẫy rồi thúc khuỷu tay vào bụng Tiêu Vận đang cố kiềm chế sau lưng... sau đó xoay người bắt lấy tay hắn vật lại. Không biết An Hiểu có cất giấu bên người một thanh đoản đao, liền rút ra định đâm Tiêu Vận.


Tiêu Vận nhanh nhẹn thoát ra, nhìn bên hông bén lên một mảng hồng hồng do máu tiết ra.


An Hiểu phong dao về phía hắn lập tức Dương Hàn Long tiến lên cản lại rồi trực tiếp đấu với An Hiểu...


" Huynh không sao chứ?!"_ Nàng chạy lại hỏi Tiêu Vận.


" Không sao... chỉ là một vết thương nhỏ, chỉ là... ta thấy thân thủ của An Hiểu có chút kỳ lạ..."


" Khụ... chiêu thức đó là do ta dạy cho nàng... dùng để tự vệ... đối với bọn sắc lang"_ Nàng ngập ngừng nói. Đó là lúc nàng còn ở trong An phủ, do thấy An Hiểu quá yếu đuối sau vụ của Trần Nhu, còn mém chút nữa bị một lão đầu dê xồm bắt về làm thê tử, nàng đã nảy ra ý muốn dạy võ phòng thân cho tỷ muội An gia.


Không ngờ lại có hiệu quả... lại còn là hiệu quả ngược như thế này 😅😅😅


" Sắc... sắc lang... "_ Khóe miệng hắn giật giật.


Sức lực của Nguyễn Trang còn yếu nên rất nhanh đã bị Đông Phương Triệt và Hoàng Việt Minh khống chế lại. Bên An Hiểu thì có chút chật vật nhưng cũng đã được Dương Hàn Long kiềm chặt lại.


Hai người họ như điên lên vùng vẫy rất mạnh, thậm chí vết thương trên người Nguyễn Trang lại rách ra, băng trắng chẳng mấy chốc đã ướt đỏ.


Nàng liền điểm huyệt hai người họ lại... sau đó bắt mạch kiểm tra.


Họ là bị trúng độc!!! Nhưng là độc gì thì nàng vẫn chưa biết được.


" Vậy Khinh Lục và An Nhiên đâu???  Chả phải hai người họ đã vào trước chúng ta sao?"_ Đông Phương Triệt quan sát xung quanh.


" Họ có lẽ đã bị mai phục"_ Hoàng Việt Minh suy đoán.


" Có lẽ họ còn ở quanh đây. Chúng ta chia nhau đi tìm bọn họ"_ Đông Phương Triệt đề nghị.


" Không được! Chúng ta không được tách ra... sẽ rất nguy hiểm"_ Tiêu Vận phản đối.


" Tiêu Vận nói đúng! Chúng ta đã lọt vào một pháp trận, nếu bị lạc nhau thì rất khó để tìm lại... "_ Nàng nói.


" Pháp trận???"


" Từ khi bước vào cửa quán, ta đã nghi ngờ có một ranh giới kết giới vừa được tạo thành. Do trận pháp này dùng khá ít linh khí nên chúng ta không phát hiện ra là chuyện bình thường"_ Nàng từ tốn giải thích.


Đây là một kết giới độc lập, dùng để cách biệt không gian này với bên ngoài. Chính vì vậy... vừa rồi khi đánh nhau, dù đã gây ra tiếng động rất lớn nhưng vẫn không có thu hút người nào đến xem...


" Không ngờ lại có người phát hiện ra chiêu trò này của ta..."_ Một âm thanh vang lên.


" Ai???"_ Nàng hỏi lớn, cảnh giác nhìn xung quanh. Ngoài âm thanh vang vọng xung quanh ra vẫn không hề thấy bóng người nào.


" Nếu các ngươi có thể còn sống sót mà thoát khỏi pháp trận của ta thì ta sẽ cho ngươi biết... hahaha... "_ Giọng nói tiếp tục vang vọng.


Giọng nói vừa dứt lập tức vùng dưới chân bỗng bị chấn động...


Ùng ùng... Rầmmm...


" Mọi người cẩn thận! Pháp trận dường như đang chuyển động"_ Nàng cảnh báo.


An Hiểu và Nguyễn Trang vốn đang điểm huyệt mà ngủ bỗng nhiên ngồi vực dậy, đôi mắt vẫn bị nhắm nghiền sau đó lại biến mất trong khoảng không.


Dương Hàn Long đưa tay cản nàng di chuyển... ánh mặt lạnh lùng nhìn dưới chân.


Dưới nền đất dần xuất hiện những đống chất lỏng đen ngòm, nó phát ra âm thanh ùng ục rất rợn người.


" Cái... quái gì vậy???"_ Đông Phương Triệt loạng choạng né xa.


Cả đám nhìn nhau... không ai biết được đống nhão nhoẹt này là thứ gì, có tác hại ra sao...


Đống chất lỏng đó như nhô cao lên rồi dần tạo thành hình nhân. Bao gồm tất cả chỉ có 7 con, chúng bắt đầu di chuyển lao vào tấn công bọn nàng.


Hoàng Việt Minh cầm kiếm chém ngang một con, cả người nó bị chẻ làm đôi rồi ngã xuống và trở lại thành chất lỏng ban đầu.


Nhưng sau đó từ hai chất lỏng đang nằm ngổn ngang dưới đất lại hiện lên thêm hai con...


!!!!!!


" Chết tiệt!!! Nó không những không chết mà còn nhân đôi lên!?"_ Đông Phương Triệt tức giận mắng một câu.


" Nó còn có tính ăn mòn"_ Hoàng Việt Minh giơ thanh kiếm đã bị ăn mòn hết một phần. Nhìn sang Tiêu Vận, vạt áo cũng bị chất lỏng ăn mòn một ít do vừa rồi vô tình chạm phải.


Nàng tự thầm giơ ngón giữa chửi cái người đã tạo ra thứ này!


Nàng mà thoát ra ngoài nàng sẽ bắt tên đó "ôm ấp" cái đống này cho đến chết!!!


" Cẩn thận!"_ Hoàng Việt Minh phóng thanh kiếm trên tay về phía một con đang thầm định tấn công phía sau nàng và Dương Hàn Long. Thanh kiếm cứ như thế bay xuyên qua người nó rồi bị ăn mòn hết.


" Chạy lên lầu!!!"_Hoàng Việt Minh chỉ về phía cầu thang rồi hai tay giơ lên trước ngực vận hỏa linh_" Hỏa Long...đi!"


Hỏa linh xuất hiện tạo thành một mãnh long bằng lửa đỏ rực, hỏa long lao vào nuốt trọn bọn chúng.


Dương Hàn Long kéo tay nàng chạy lên trên lầu trên nhưng ở trên lầu cũng bị chặn lại.


" Thứ này chúng ta không thể đánh trực diện được, phải dùng cách khác"_ Nàng liếc nhìn đám lửa phía dưới, mặc dù hỏa linh vẫn không tiêu diệt được chúng nhưng hình như đã làm chúng khó di chuyển hơn, chúng cứ nghiêng ngả vật vờ trong đám lửa.


"Để ta thử!"_ Tiêu Vận đứng về phía trước đối đầu với đám lỏng nhớt đó.  Hắn cắm thanh kiếm xuống nền, tay trái giơ lên hai ngón đặt lên lòng bàn tay phải rồi áp lên chuôi kiếm.


" Bạo Vũ!"


Một luồng gió thổi mạnh xoay vòng tạo cơn lốc thổi cuốn bọn chúng thành một chỗ.


Nàng nhanh chóng vận băng linh đóng băng hết lại. Dù sao cũng là một loại chất lỏng thì chắc chắn sẽ bị đóng băng.


Bây giờ nàng phải tìm cách phá trận.


Thoạt nhìn thì pháp trận không hề dùng nhiều linh khí... Vậy thì cách phá trận không thể dùng linh lực để phá rồi.


Khoan đã!? Nếu là một pháp trận không cần linh khí thì chỉ có thể là người bày trận phải đứng trực tiếp điều hành trận pháp. Vừa rồi tên đó còn lên tiếng khích bác bọn nàng, vậy hẳn là hắn đang đứng ở trung tâm trận pháp, đưa nhận thức vào trận để quan sát hành tung của bọn nàng.


" Chắc chắn hắn ta đang đứng ngoài trận pháp thích thú quan sát chúng ta. Ta cần tập trung cảm nhận vị